Mưa rền gió dữ như con ngựa hoang thoát cương, vô ràng buộc ở trên biển điên cuồng lồng lên.
Mưa tầm tã như trút, từng hạt từng hạt vừa to vừa buốt, rơi xuống rát mặt, đánh cho người ta cơ bản không mở được mắt.
Tiếng sét đánh vang rền, một đạo tia chớp hung dữ lóe lên, cắt vỡ bầu trời một mảng ấm trầm. Sóng lớn điên cuồng gào thét, biển rộng phô bày uy thế của cơn thịnh nộ lôi đình khiến kẻ khác run sợ.
Chợt rơi vào trong nước biển lạnh lẽo, Mạc Vô Tình nhất thời uống mấy ngụm nước. Tuy rằng chưa bao giờ ra biển, nhưng tính cách bình tĩnh trầm ổn hun đúc bao năm qua lúc này khắc phát huy tác dụng. Hắn đề khí*, ngoi lên mặt biển. (* còn gọi là vận chân khí, nàng nào từng đọc truyện võ hiệp thì biết rồi, một cách vận dụng nội lực trong cơ thể khiến cơ thể nhẹ đi, đề khí thường dùng khi sử dụng khinh công.)
Một tấm ván gỗ trôi nổi mà đến, nương theo ánh chớp, Mạc Vô Tình vươn tay ra ôm chặt lấy nó, cũng đem người trong lòng mình đặt lên trên tấm ván gỗ, để cho hắn nằm sấp ở trên mặt, còn mình bắt lấy tấm ván gỗ, chậm rãi bơi*. (*Tuy QT kaka dịch là “du”, nhưng ta cá là ảnh hổng bít bơi theo đúng nghĩa của từ “bơi”, bất quá ai bảo ảnh có võ công chi, vận công đẩy tấm ván đi chắc là được.)
Lại một tia chớp, chiếu lên hai má tái nhợt vô lực của Dịch Thần.
"Dịch Thần, ngươi trúng độc !"
Mạc Vô Tình vừa thấy mi tâm* hắn ẩn ẩn hiện lên một đạo hắc tuyến, liền cảm thấy tình huống không ổn. Tay phải khẽ nâng, lấy sét đánh không kịp bưng tai chi thế điểm một loạt các đại huyệt của Dịch Thần, ngừa độc khí công tâm. (* huyệt giữa hai đầu lông mày)
"Ngươi không sao chứ?"
Dịch Thần sau khi mở mắt ra, câu đầu tiên nói, liền chính là hỏi thăm y.
"Ta không sao."
"Không có việc gì là tốt rồi." Dịch Thần thở ra một hơi.
"Ngươi rốt cuộc bị thương ở nơi nào?" Mạc Vô Tình vội hỏi.
Dịch Thần nhìn Mạc Vô Tình thật sâu, thật lâu sau, đột nhiên vô thanh vô tức mà suy yếu nở nụ cười.
"Ngươi rốt cuộc làm sao vậy?"
Mạc Vô Tình lại hỏi, sợ hắn bị thương thần trí không rõ.
"Nguyên lai ngươi vẫn có biểu tình đó thôi!"
Dịch Thần cười nói, vươn bàn tay trái lạnh lẽo, nhéo nhéo hai má y, có điều lực rất yếu.
"Ta còn nghĩ đến cơ mặt ngươi đã muốn cứng ngắc ."
Khuôn mặt Mạc Vô Tình khẽ trừu một chút.
Tiểu tử này có biết hắn rốt cuộc đang làm cái gì hay không, đều đã chết đến nơi , cư nhiên còn lấy y trêu ghẹo!
"Ngươi để làm chi phải cứu ta!"
Mạc Vô Tình khô khốc mở miệng nói.
Giang hồ hiểm ác, lòng người khó lường. Đề phòng người khác ám toán còn không kịp, ai còn nghĩ muốn đi cứu người. Y càng không nghĩ tới, khi thường hắn luôn luôn một bộ không đứng đắn, nhưng vào thời điểm khẩn cấp lại sẵn sàng xả thân cứu giúp.
"Trăm năm tu đắc đồng thuyền độ*, Vô Tình, ta chỉ là không nghĩ để ngươi chết." (* Tu luyện trăm năm mới có cơ duyên được ngồi cùng nhau trên một chuyến đò)
Thanh âm rất nhẹ, thực đạm, thực suy yếu, ở trong tiếng gió biển gào rít, lập tức đã bị thổi xa.
Một đợt sóng lớn nghênh diện đánh tới.
Mạc Vô Tình nhìn về phía Dịch Thần cả người đều ướt sũng, ở trong đôi mắt sáng ngời thâm thúy của hắn soi rọi hình bóng y cũng vô cùng chật vật.
Phảng phất như bị một mũi hỏa tiễn rát bỏng cắm phập vào sâu trong cơ thể, ngực hỏa lạt lạt đau đớn lan tràn, đến hô hấp cũng khó khăn, ngoại trừ cặp mắt sáng ngời kia, y cái gì cũng đều nhìn không thấy!
Thân thể lạnh, ý nghĩ hỗn loạn, hết thảy đều tồi tệ từ trước tới nay chưa từng có, tồi tệ đến tận cùng...
Nhưng mà, lòng cũng là nóng ấm, là mềm mại, viên mãn căng đầy, giống như có thứ gì đó không ngừng âm thầm tràn ra từ bên trong...
Lại một đợt sóng đánh úp lại, biển rộng đem hai người gắn bó cùng một chỗ đẩy về phía xa xa vô định...
***
Diễm dương cao chiếu.
Sóng biển, bờ cát.
Tiểu đảo, cát trắng như ngân, cây cỏ rậm rạp.
Âm thanh chim chóc ríu rít không thôi đánh thức Mạc Vô Tình.
Mạnh mở mắt ra, tay phải theo bản năng đi tìm kiếm, hoàn hảo, hắn ở, tuy rằng hơi thở mỏng manh, nhưng ít ra còn có sinh khí!
Thở dài nhẹ nhõm một hơi, Mạc Vô Tình ôm lấy Dịch Thần vẫn còn nhắm chặt hai mắt, hướng bờ biển đi đến.
Y cởi xuống y phục của hắn, tinh tế kiểm tra. Trên cánh tay trái có một mảnh tím đen sưng lên, Mạc Vô Tình lấy kiếm cắt miệng vết thương, dùng một chút lực, gẩy ra một mũi ám khí có độc.
Dịch Thần khẽ rên rỉ, từ từ chuyển tỉnh.
Không nghĩ gì khác, Mạc Vô Tình cúi xuống, một ngụm một ngụm hút máu độc ra, phun trên mặt đất. Độc dược tím ngắt, ở dưới ánh mặt trời soi rọi, nhìn hết sức ghê người.
Y khoác hờ y phục lên người hắn, nâng hắn dậy dựa ở trên tảng đá, sau đó y ngồi xếp bằng, ngưng thần, nhấc tay hắn lên, song chưởng cùng để.
Chỉ chốc lát sau, trên đỉnh đầu hai người liền xuất hiện hai làn khói nhẹ.
Chân khí từ lòng bàn tay mà vào, đi qua Đan Điền, đi qua ngũ tạng, đả thông hai mạch Nhâm, Đốc. Cứ như vậy vài chu thiên, trên trán Mạc Vô Tình thấm ra tinh mịn mồ hôi.
Thời gian từng giây từng giây, chậm rãi trôi qua.
Đạo hắc tuyến trên mi tâm Dịch Thần dần dần mờ đi. Nhưng vì đã trúng độc lâu lắm, lại không có dược vật hỗ trợ, một ít độc tố hiển nhiên lưu lại trong cơ thể hắn, không thể hoàn toàn bức ra ngoài.
Y thu công, rụt tay về, mất đi chỗ dựa, Dịch Thần liền mềm người ngã vào trong lòng Mạc Vô Tình.
Mạc Vô Tình ngẩn ra, theo bản năng đưa tay ra ôm lấy hắn.
Dịch Thần lúc này không giống dĩ vãng thần thái phi dương, hắn hiện tại vẻ mặt tái nhợt, ảm đạm mà tiều tụy.
Thân hình Dịch Thần còn chịu tác động của độc tố mà khẽ run rẩy thống khổ, Mạc Vô Tình cau mày, cánh tay siết chặt lấy hắn.
"Trước giờ đều là nữ nhân giúp ta cởi y phục, đây chính là lần đầu tiên có nam nhân thoát y của ta đâu, thực đáng kỷ niệm!"
Tuy rằng thanh âm suy yếu nhưng lại mang theo khẩu khĩ đùa bỡn quen thuộc.
Mạc Vô Tình cúi đầu nhìn Dịch Thần nằm trong lòng mình, y đột nhiên nhận ra, một người nam nhân, thế nhưng cũng có một đôi lông mi dài và đậm như mỹ nhân, dưới ánh mặt trời cong cong óng ánh như đôi cánh bướm cất cao. Dưới lông mi là cặp mắt thâm thúy, giống như quang diễm thoáng hiện lên giữa u hồ* trong đêm khuya vắng lặng. (* hồ nước thanh tĩnh)
Nụ cười gượng đầy kiên cường ... cơ hồ có thể lu mờ hết thảy ánh mặt trời rực rỡ... Vô thanh vô tức, hô hấp của Mạc Vô Tình đã cứng lại.
Trái tim bị thiêu đốt trong ánh mắt sáng lấp lánh kia, y muốn dời tầm mắt, rồi lại dời không được.
"Không nghĩ tới Dịch Thần ta phong lưu một đời, cư nhiên phải táng thân trên cái hòn đảo nhỏ này, rất không cam tâm a."
Lời tuy như thế, nhưng hắn vẫn tiêu sái cười, này phân phong độ, lệnh Mạc Vô Tình tự than thở không bằng.
"Người tốt không lâu mệnh, tai họa di ngàn năm."
Mạc Vô Tình nói, không biết mình là ở châm chọc hắn, hay là đang an ủi hắn.
"Ngươi đang mắng xéo ta sao?"
"Chỉ cần Mạc Vô Tình ta còn sống một ngày, liền tuyệt sẽ không để cho ngươi chết."
Lúc ấy y không ý thức được, những lời này, thật càng giống một câu hẹn thề. "Vậy sao? Đây chính là ngươi nói a! Lời đã nói ra, nhất định phải có trách nhiệm."
Dịch Thần mạnh ngẩng đầu, chăm chú nhìn y, cười sáng lạn.
Ngực Mạc Vô Tình không hiểu vì sao rung động.
Hết thảy đều thực mạc danh kỳ diệu, cứ như vậy ôm một người nam nhân có gì đó .. thật “tối”. Nhưng nếu hắn không hề động, y cũng không muốn động.
"Vô Tình, ta muốn làm một chuyện nhưng sợ ngươi sẽ giận."
"Ta sẽ không."
"Đây chính là ngươi nói ... " Dịch Thần khẽ cười nói: "Vậy hạ thấp đầu xuống."
"Làm gì..."
Mạc Vô Tình chỉ cảm thấy một bàn tay bám lên cổ mình, kéo đầu y xuống. Không đợi đến lúc y nhận ra là chuyện gì, một thứ mềm mềm lạnh lạnh gì đó đã đụng phải môi y.
Mạc Vô Tình chấn động, toàn thân cứng ngắc.
"Ngươi..."
Lời nói chưa thốt ra đã bị một đầu lưỡi ấm áp phá hỏng. Đầu lưỡi đột nhiên với vào trong miệng y, nhẹ nhàng đảo qua răng nanh, trơn tuột mà luồn vào khoang miệng, lập tức dây dưa lấy đầu lưỡi Mạc Vô Tình.
Mềm mại, ướt át mà triền miên.
Nước bọt trao đổi nước bọt, đầu lưỡi triền đùa với đầu lưỡi, nỗi kinh hoảng sâu tận tâm linh, theo thời gian gắn bó lan tràn tới tứ chi trăm hài, giữa điện quang đá lửa, ý thức hôi phi yên diệt.
"Ta chỉ muốn ở trước khi chết thưởng thức qua một chút, môi của nam nhân cùng nữ nhân có cái gì bất đồng..."
Nhìn thấy sắc mặt Mạc Vô Tình vì khiếp sợ mà trắng bệch, còn không kịp uyển chuyển nói hết lý do, Dịch Thần đã cảm thấy trước mắt tối sầm, ý thức lâm vào hôn ám.
***
Bờ biển. Trong hang.
Hang sâu, lửa bập bùng, con cá được xiên trên một que củi, đặt trên đống lửa, "xèo xèo" phát ra hương thơm mê người.
Một nam tử nằm ở trên đống lá khô thật dày trải thành tấm đệm gần bên đống lửa, nặng nề mà ngủ, trên người phủ nhất kiện áo dài.
Ánh lửa chiếu ra bóng dáng một nam tử khác.
Mạc Vô Tình lơ đãng đảo hòn đá lăn trên trục nghiền nát dược thảo. “Bách linh thảo” là dược thảo giải độc trị thương rất có danh tiếng trên giang hồ, không ngờ trên đảo này cũng có, những điều ngoài ý muốn đúng là không đâu không xảy ra được.
Một tiếng lách tách vang lên, mùi cá nướng khét truyền đến, Mạc Vô Tình mới bừng tỉnh, phát giác chính mình thế nhưng lại thất thần .
Đây là chuyện chưa bao giờ có.
Y làm việc từ trước đến nay thực chuyên tâm, làm chuyện gì đều rất có trật tự.
Từ trước đến nay y thực nghiêm khắc kiềm chế bản thân, thực bình tĩnh.
Y làm mỗi một sự kiện, vô luận là luyện kiếm, hay là ăn cơm, thậm chí đi đường, đều hết sức chăm chú, tâm vô không chuyên. Cho nên y chưa từng thất bại, cũng rất ít hội phạm sai lầm.
Nhưng ...
Hết thảy đều không khống chế được, từ sau khi gặp được hắn.
Trên môi vẫn còn lưu lại cảm giác ê ẩm ma ma ... Giống bị một ngọn lửa đốt cháy, lại giống bị một phiến nóng rực chà xát qua....
Tuy rằng từ nhỏ y đã sống trong thanh tâm quả dục, vô tâm tuyệt tình, nhưng một người nam nhân, tái thế nào không muốn vô cầu, cũng sẽ có dục vọng.
Cho nên một năm sẽ có đâu một vài lần, y sẽ tìm đến thanh lâu.
Tục tằng son phấn, dối trá tươi cười, mùi vị dâm mĩ , khắp nơi là thú loại dây dưa... Mỗi lần phát tiết xong, y sẽ nhảy đến giữa sông ngâm mình mất cả ngày, tẩy trừ cho sạch sẽ mấy thứ mùi buồn nôn trên người.
Y cũng không thích hôn môi, không thích trên môi lưu lại mùi son phấn, càng chưa bao giờ nghĩ đến, mình cư nhiên lại bị một nam nhân hôn!
Nhưng ... cũng như khi bị hắn nắm tay, y không hề có cảm giác chán ghét... Không chỉ không chán ghét, còn... Hô hấp bỗng nhiên trở nên dồn dập, nam nhân đang trong cơn hôn mê trầm trầm bỗng bừng tỉnh, vụt mở đôi mắt rực sáng.
Bất chợt chạm đến ánh mắt sáng ngời kia, Mạc Vô Tình trong lòng căng thẳng.
Giống như trốn tránh cái gì, y thay đổi tầm mắt.
"Tỉnh? Ta giúp ngươi thượng dược."
Mạc Vô Tình đi đến bên cạnh hắn, nghĩ muốn cởi bỏ y phục của hắn rồi lại lược hiển do dự.
"Nghĩ muốn thoát liền thoát đi."
Như nhìn thấu tâm tư của y, Dịch Thần tự động lật người thành nằm úp sấp, khẽ cười nói.
Y chậm rãi cởi bỏ y phục của hắn, chỉ chốc lát sau, một khối thân thể nam tính trẻ trung giàu có mị lực trần truồng lộ ra dưới ánh lửa.
Ánh lửa bập bùng vẽ lên bờ lưng tao nhã, bờ vai cùng đường cột sống mềm mại hữu lực, lan tràn trên thắt lưng duyên dáng.
Ánh lửa vàng óng, phần eo lõm xuống tạo thành một cái hõm mềm mại gợi cảm, sau đó đột nhiên vút lên, dẫn đến cặp mông trần trơn mượt lại săn chắc. Theo cặp mông tròn trịa đi xuống là một cặp đùi thon dài không tỳ vết, từng đường cong đều khỏe khoắn tràn đầy sức sống, làn da màu đồng bóng loáng, tràn ngập khí thế của tuổi tráng niên.
Mạc Vô Tình đem dược nước nhẹ nhàng đồ lên vết thương trên cánh tay trái của hắn.
Cành củi khô ở trong ngọn lửa ba ba rung động, trong hang một mảnh yên lặng.
"Ngươi giận sao? Vô Tình."
Dịch Thần nghiêng mặt nhìn y.
"Không giận."
Mạc Vô Tình thản nhiên nói, không có gì khả tức giận, người này vốn sẽ không có nửa điểm đứng đắn.
"Đều bị ngươi xem hết, nếu ta là nữ đã có thể phi ngươi không lấy chồng !"
Mạc Vô Tình trong lòng vừa động, tay run lên, nước thuốc màu lục nhạt liền theo đường cong của cặp mông trượt xuống, chảy vào má trong đùi. (*Giơ tay bịt máu mũi!*)
Một bàn tay rộng nhẹ nhàng sờ vào má trong đùi Dịch Thần, thay hắn lau nước thuốc vừa chảy vào.
Phần da thịt ở đó vốn thập phần non mềm, dưới bàn tay y truyền đến cảm giác mềm mại chưa từng có, vừa mềm vừa nhẵn. Mà hai đồi mông tròn trịa cao hun hút, tựa như hai tòa núi nhỏ liên miên phập phồng, đẫm phong tình, tất cả liêu nhân. (*Tiếp... tiếp máu a...!*)
"A..."
Từ trong miệng Dịch Thần thốt ra tiếng rên rỉ mỏng manh.
"Làm sao vậy?"
Mạc Vô Tình hồi thần.
"Không có gì..."
Dịch Thần đột nhiên thần tình đỏ bừng.
"Độc lại phát tác?"
Mạc Vô Tình nói, định đưa hắn nâng dậy.
"Không cần... "
Dịch Thần liều mạng giãy dụa, hai tay thu nhanh chiếc áo dài phủ quanh cơ thể.
"Để ta xem xem."
Nghĩ đến độc thương của hắn lại phát tác nghiêm trọng, Mạc Vô Tình cường ngạnh ôm lấy hắn, lật ngửa lại.
"Không nên nhìn!"
Dịch Thần kinh hô trong lòng Mạc Vô Tình, hai tay che lấy nơi tư ẩn của mình, khuôn mặt tuấn lãng sớm là một mảnh đỏ ửng. "Đều là ngươi không tốt, sờ loạn một mạch, ta là nam nhân, đương nhiên sẽ có phản ứng."
Nhìn thấy vẻ mặt ngạc nhiên của Mạc Vô Tình, Dịch Thần vội vã lớn tiếng có chút doạ người.
"Vô Tình?"
Thấy y đứng thẳng bất động tại chỗ, Dịch Thần lại kêu.
Phảng phất hành động vừa rồi bất quá là uống một tách trà, trên khuôn mặt đông cứng của Mạc Vô Tình không có chút thay đổi nào, sau một lúc lâu, y đưa tay gạt hắn ra.
"Hảo hảo nghỉ tạm."
Thanh âm vẫn quanh quẩn ở trong hang, người đã biến mất ở ngoài động.
Ngoài động đã là cuối ngày, tà dương như máu, nước biển một mảnh đỏ sẫm.
Một trận váng đầu hoa mắt mãnh liệt, Mạc Vô Tình cơ hồ không thể đứng thẳng, y vội vàng chộp lấy một tảng đá trên bờ biển ổn định thân hình.
Khuôn mặt được ngụy trang luôn luôn cứng ngắc, nháy mắt khuynh tháp*. (* rơi xuống)
Y run rẩy mở ra hai bàn tay, phảng phất còn sót lại hương vị tình dục nồng đậm. Một trận đau đớn cay nóng dâng lên, tựa hồ tiếp theo giây, y sẽ bị nấu chảy!
Hai chân một mực như nhũn ra, cơ hồ không chống đỡ được thân thể, trái tim cuồng loạn nhảy lên, toàn thân kích động đến không ngừng phát run.
Dục vọng dưới hạ thể vẫn đang kêu gào khó nén, vội vã tìm một đường phát tiết. Cơ khát đến đau đớn theo khố bộ vẫn khuếch trương đến toàn thân, cập cả đại não!
Đột nhiên y đâm đầu về phía trước, trát nhập trong nước biển. Đón đầu là sóng lớn, ngọn lửa dục vọng đang kéo lên, lập tức bị một chậu nước lạnh tạt vào.
Ngọn lửa lập tức tắt ngấm.
Khi sắp hít thở không thông, y mạnh động thân thoát khỏi mặt nước, hổn hển thở dốc...
Sóng biển bốn phía rít gào, bọt sóng va vào trên tảng đá vỡ thành phiến phiến trong suốt, dưới trời chiều, lưu quang tràn đầy màu sắc.
Một cỗ xúc động thình lình nảy ra, Mạc Vô Tình nghĩ muốn cứ như vậy mà vĩnh viễn vùi mình trong sóng biển, không bao giờ ... nữa phải trở lại bờ.
____________
Oa, lâu rùi mới cướp đc tem, tự kỷ...ing
Trả lờiXóaHự, bắt đầu có mùi ngược.
Trả lờiXóaTội anh quá cơ, tu tâm quả dục cho lắm vào rồi... khổ
Aiiiii, lúc nãy vội quá, bi giờ mới đáp lại lời kêu gọi tiếp máu của nàng, máu nè, nhìn đê, nhìn thui chứ ko cho đâu.kakaka. vừa uống coca vừa nhìn Yuki giãy chết.
Trả lờiXóa@ tiểu keke: *Liếc mắt coi thường* Quân tà ác, ta với ngươi giống nhau, tai họa di ngàn năm, chết thế nào được mà giãy, ân?
Trả lờiXóa@ tiểu phudu: *Gãi cằm* ờ mà khổ... anh khổ có người còn "khổ" hơn anh, ka ka ka... Thần Thần chuyến này thân làm tội chịu! ^^
ta có théc méc, théc méc: anh Thần bị trúng ám khí ở tay mà sao phải thoa thuốc toàn thân vậy???? thật là kích thích quá mạng ^^
Trả lờiXóa@ hoahoa: Giải đáp théc méc: Mạc Mạc có thoa thuốc khắp người Thần Thần đâu nào, ảnh chỉ đắp thuốc lên cánh tay Thần Thần, còn những chỗ khác là ... con mắt ảnh nó tự "tẩm bổ", ka ka ka... ^0^
Trả lờiXóaBạn ơi, cho mình xin pass của đoạn H trong bài được không?
Trả lờiXóaGmail: lavender.ngocanh@gmail.com
Thank you nhiều nha!
@lavender: So sorry, mình không share pass, pass rất dễ, nàng chịu khó mất vài phút là tìm được ngay ấy mà!^^
Trả lờiXóaxin loi ta moi vao blog cua nang ta bt nang k share pass nhung ma ta ngoc lam tra hoai k ra nang co the goi y cho ta dc k?vi du nhu pass gom may ky tu giup dum ta nhe bach_tuyet902@yahoo.com thank nang truoc!!!
Trả lờiXóa@ bach_tuyet902: Nàng vào đây để xem gợi ý nhé: http://hoalacmanthien.blogspot.com/p/gioi-thieu-danmei.html
Trả lờiXóaNếu bạn không biết Trần Cận là ai, bạn có thể... đoán mò. Spoil là màu này rất thông dụng! Nhớ phải viết bằng tiếng Anh.
Nàng à, sao cái phần có pass ta click wài mà hok có phản ứng j hết zạ!? Nó hok hiện ra cái khung thì mần răng ta điền pass được? Nàng kiểm tra lại dùm ta xem nó có bị lỗi j hok a?! Ta đang xịt máu mũi tự dưng lại bị ngắt jữa chừng, ức chế~~~ >"<
Trả lờiXóaPass vẫn hoạt động bình thường, ta đã thử lại rồi. Nếu nàng đọc trên máy tính thì click chuột vào dòng chữ thông báo, cửa sổ mới sẽ hiện lên, nếu nàng đọc bằng điện thoại di động thì chuyển sang chế độ xem trang trực tiếp, nếu tiếp tục không được nữa thì quay lại đây alo ta, ta chuyển bài sang bên Biệt viện cho nàng đọc.
XóaTa xem = dt ne ta click vao ma no lai tai lai trang
XóaOk, vậy ta sẽ chuyển chap này sang Biệt viện (WP)
XóaAi nha~
Trả lờiXóaCơ bản cũng vì cái đám pass k thể nhập trên đt ghẻ của ta được nên ta đành xông vào đây com vài câu "ném đá xuống giếng" a~
Thực ra vì nàng edit xong hết rồi nên ta cũng chỉ là quăng bừa vài câu cảm thán thôi a~
Kì thực mà nói ta thấy bạn Thần tương lai sẽ còn đầy triển vọng hơn nữa *cười nham hiểm* Chưa gì đã khiến anh Tình giúp bạn giải quyết dục vọng thế kia rồi =))
Mà nói a~ ta vs nàng đều có cùng 1 chữ Tuyết đó nha~ Cố lên!
Ta sẽ mần hết đống đam mỹ trong nhà nàng *cười thô bỉ*
Còn com thì đợi hôm nào ta onl lap ta sẽ com *thô bỉ tập 2*
Nàng nói ta mới nhớ ra nick của ta có cái "Yuki" là "Tuyết", ka ka ka~~
Xóahị hị, vầy mà cũng mò ra được pass nữa. Đọc cái gợi ý của nàng ta còn ngu mặt hỏi "Trần Cận là kẻ nào vậy? OxO|||"...vầy mà chưa đầy 5 phút mò ra. *cúi đầu* Đa tạ vụ pass nhà nàng giúp ta tỉnh ngủ để đọc thâu đêm ah
Trả lờiXóaMừng vì phát hiện ra thêm một chức năng mới của Pass, ngoài "bảo mật" còn có khả năng kiêm nhiệm cà phê. ^^
Xóatrời ơi! đọc xong chap này,máu vơi đy phân nửa..*hấp hối*
Trả lờiXóaCho mình hỏi bạn có định chuyển chương này sang biệt viện không? Thấy com bạn bảo chuyển, mình sang bv cũng không thấy? Mình onl = đt và dù thế nào cũng ko nhập đc dạng đặt pass như này.
Trả lờiXóaTớ đã chuyển, bạn click vào dòng chữ "Dành cho ĐTDĐ" ở đầu chap để sang Biệt viện nhé. Còn sót chap nào bạn cứ bảo, tớ sẽ chuyển tiếp.
Xóass ơi cho em hỏi về pass, vì là em đọc đồng chí Cận rầu, ấn tg lắm vs màu áo cụa ảnh ý rầu cũng chuyển sang t.a màu nầy rầu nhưng hơm đk. Em định hỏi nó có phải là red k ý nếu k đúng để em đi mò tiếp ạ
Trả lờiXóaKhông em ạ. Mật khẩu có 4 chữ cái.
XóaNhận xét này đã bị tác giả xóa.
Xóa"hun ss" cám ơn ss gợi ý ạ
Xóachài đúng là đọc thanh thủy văn thì cũng ok thôi, chứ kiểu có xôi thịt mà k đk ăn thì khổ sợ trăm bề "cắn khăn"
bạn ơi cho mình hỏi nha..sao pass mình click vào ùi bấm P*** mà pass lại hiện ra là Invalid decryption key vậy bạn...
Trả lờiXóatrời ơi..mình thành thật xin lội bạn..mình đã hiễu lí do..cảm ơn bạn đả edit truyện nha..
Xóaminh kg tim dc pass
Trả lờiXóa