4/8/11

Vô Tình - Đệ ngũ chương

>>> DÀNH CHO ĐTDĐ <<<
 Chương này có xôi. =.=

       Thực rõ ràng, y một mực trốn hắn. Từ đêm đó trở đi!

       Có thể không lên tiếng, y liền tận lực trầm mặc, có thể không nhìn hắn, tầm mắt y liền chưa bao giờ hướng về phía  hắn. Không bao giờ ... nữa chịu giúp hắn rịt thuốc , chỉ đem dược thảo đã chuẩn bị tốt đặt ở một bên, liền xa xa tránh ra.

       Hai người ngược lại so với trước kia càng thêm làm bất hòa!

       Dịch Thần lười biếng tựa vào cửa hang hóng gió biển, tầm mắt vây quanh Mạc Vô Tình đang ở một bên đảo thảo dược, muốn từ trên khuôn mặt lãnh ngạnh như nham thạch kia tìm hiểu chút manh mối, lại luôn vô ích.

       "Bách Linh thảo" quả nhiên có hiệu lực kỳ diệu, độc tố đã dần dần bị loại bỏ, ngày thứ ba, Dịch Thần đã có thể đi lại. Lại thêm có Mạc Vô Tình giúp hắn vận công khu độc, mấy ngày nay hắn mỗi ngày một khang phục.

       "Uy, Vô Tình, ta muốn tắm rửa."

       Thoáng khôi phục một chút sinh khí, bản tính ác ma liền lại bại lộ.

       "Đỡ hơn chút nữa hãy tắm."

       Mạc Vô Tình nói.

       "Nhưng đã vài ngày không tắm rửa, toàn là mùi mồ hôi, thức khó chịu a!"

       Dịch Thần hét lớn.

       "Nước biển thực lạnh."

       "Hiện tại là mùa hè, có sao đâu? Hơn nữa thương thế của ta đã sắp hoàn toàn bình phục."

       Bộ dáng của Dịch Thần rất có vài phần trẻ con ương bướng.

       "Tùy ngươi."

       Mạc Vô Tình rốt cục phun ra một câu.

       "Thật tốt quá!"

       Tiếng y phục cởi xuống khỏi thân người vang lên, áo bán thốn* lộ ra đầu vai trần trụi... (* bị tuột xuống một nửa)

       Mạc Vô Tình lập tức đưa tầm mắt tránh đi, mạnh đứng dậy, nói: "Ta đi tìm chút tạo sừng* cho ngươi dùng." (* một loại quả, vỏ dùng để chà xát, nước dùng để tắm.)

       Phía sau tai truyền đến thanh âm Dịch Thần lao vào trong nước, Mạc Vô Tình đi càng nhanh hơn!

       Dù sao cũng là hòn đảo nhỏ nhiệt đới, các loại thực vật thông thường cần có đều có, tìm được thứ quả cần tìm, lột lớp vỏ cứng khô héo xuống, Mạc Vô Tình trở lại bờ biển.

       Đột nhiên y ngẩn ra.

       Sóng biển nhấp nhô phiếm hào quang lân lân, không có một bóng người!

       "Dịch Thần!"

       Tiếng hô bị gió biển thổi tới rất xa, không có một bóng người!

       "Dịch Thần!"

       Mạc Vô Tình chạy lên mỏm đá cao, không có một bóng người!

       "Dịch Thần!"

       Mạc Vô Tình đột nhiên cuồng hô, mạnh nhảy vào trong nước biển, sóng triều làm ướt vạt áo y, cả một vùng biển rộng mênh mông không bờ lệnh lòng người sợ hãi.

       Mạc Vô Tình chỉ cảm thấy cả người cương lãnh!

       "Nguyên lai ngươi vẫn là thực lo lắng cho ta thôi!"

       Đột nhiên, tiếng cười quen thuộc mà lười biếng ở bên tai vang lên, Dịch Thần từ trong nước biển vùng người lên, kéo theo chuỗi bọt nước từ khóe mắt cười cong cong hình trăng non, theo chiếc mũi thẳng thắn, đôi môi duyên dáng, chiếc cằm kiên nghị, cùng lồng ngực trần trụi rắn chắc không ngừng chảy xuống...

       Khóe miệng run rẩy  một chút, vung tay hung hăng ném tạo sừng về phía hắn, Mạc Vô Tình quay đầu bước đi.

       "Vô Tình."

       Dịch Thần sống chết đem y giữ chặt.

       "Buông ra!" Thanh âm cứng nhắc mang theo khí thế dọa người.

       "Ngươi tức giận? Ta chỉ đùa một chút thôi!"

       "Thích đùa cũng phải xem trường hợp!"

       Mạc Vô Tình nghiến răng nghiến lợi nói.

       "Thực xin lỗi, ta sẽ không bao giờ vui đùa như vậy nữa!"

       Dịch Thần từ sau lưng đem Mạc Vô Tình ôm chặt lấy, chiều cao của hai người hơn kém không có mấy, lời xin lỗi khẽ khàng vừa vặn thổi tới phía sau tai Mạc Vô Tình.

       Một trận ấm áp tê dại truyền đến, Mạc Vô Tình trong lòng mềm nhũn, thân mình cứng ngắc thả lỏng xuống.

      Vỏ quýt dày có móng tay nhọn, Mạc Vô Tình cảm thấy Dịch Thần tựa hồ nhất định là khắc tinh của mình, mà y , nhất định sẽ bị hắn ăn sạch sẽ.

       Tựa như không thể phá giải bí ẩn mà vận mệnh cất giấu sâu vào trong cơ thể, y cũng tránh không ra cái duyên phận vô cùng tối này.

       "Dường như ngươi cũng đã lâu không tắm, cùng nhau tắm sao?"

       Tiếng cười khẽ lại ở bên tai vang lên.

       "Vì sao phải trốn ta?"

       Một đôi tay lặng yên hướng về phía eo hắn, níu đai lưng, nhẹ nhàng nhất xả.

       "Ngươi đang sợ ta sao? Này cũng không giống tính cách của ngươi..."

       Vạt áo không tiếng động chảy xuống.

       Phía sau một ném...

       Bố sam ở trong gió biển khẽ thổi, chậm rãi như một áng mây ngã xuống chỗ nước cạn.

       Mạc Vô Tình dĩ nhiên toàn thân trần trụi.

       Với tay ra vớt bó tạo sừng phiêu phù trên mặt biển, Dịch Thần lột bỏ lớp vỏ khô cứng bên ngoài, bên trong chảy ra ướt sũng chất lỏng.

       Đem nó nhẹ nhàng mạt trên lưng Mạc Vô Tình, nhè nhẹ lạc lạc trên da thịt trắng nõn, một trận tê ngứa, hắn dùng sức vuốt phẳng... Mùi thơm ngát thản nhiên từ bờ lưng rộng lớn phiêu tán trong không trung, hương khí như mây mù bao bọc quanh hai người...

       Mùa hạ vốn nóng bức, dù có gió biển ào ạt, nhưng dưới diễm dương cao chiếu vẫn là cực nóng không chịu nổi.

       Ngót tay mát lạnh, tạo sừng ma sát, thuận theo đường cong uốn lượn của bờ lưng chảy xuống, mơn trớn thắt lưng, lại thuận thế trơn tuột xuống, vuốt ve khắp cơ thể, bờ ngực rộng sôi sục, lơ đãng sát qua hai khỏa hồng châu... Lại hướng xuống dưới... phía bụng chạy thẳng... sau đó, lại hướng về phía má trong đùi nhẹ nhàng vòng quanh... (* Bản chất dụ thụ bắt đầu bộc lộ!=.=)

       Khoảng cách thân cận quá !

       Thật lâu sau, Mạc Vô Tình cả người ghé vào trên lưng hắn, nâng lên mái tóc ướt đẫm của hắn, nhẹ nhàng mà hôn phần vai và lưng bóng loáng.

       Thật lâu sau, không tiếng động, cả hai dựa sát vào nhau cùng ôn tồn...

       Cảm xúc như gió nhẹ mơn man bất tận, ở trong lòng của cả hai khẽ thổi ...

       Thật lâu thật lâu sau...

       "Vô Tình, thực nhìn không ra ngươi là người như vậy ni!"

       Cười khẽ.

       Trầm mặc...

       "Đừng nhìn ngươi vẻ mặt lạnh như băng, khi làm loại chuyện này lại tuyệt không lạnh lùng."

       Không biết sống chết lại cười khẽ.

       Không tiếng động...

       "Sớm biết ngươi là loại người như vậy, ba năm trước đây ta nên hấp dẫn ngươi."

       Vô biểu tình...

       "Vốn là ta muốn ăn ngươi, không nghĩ tới thế nhưng bị ngươi ăn."

       "....."

       "Để làm chi nhìn ta như vậy, ta cũng là nam nhân, có cái gì đáng tò mò!"

       Nhẫn nại...

       "Uy, tiếp theo đến lượt ta ôm ngươi, được không?"

       Không thể nhịn được nữa... Gân xanh đột bạo.

       "Ân..."

       Cùng lúc với thanh âm môi bị bịt kín phát ra một tiếng kháng nghị dồn dập, liền truyền đến hơi thở rất nhỏ mà dồn dập, sau đó dần dần biến thành tiếng hổn hển trầm trọng, rên rỉ say mê...
____________

11 nhận xét:

  1. sao anh Thần nói nhiều quá nhỉ....nên bị trừng phatjlaf đáng

    Trả lờiXóa
  2. coi chương này ta chỉ có một suy nghĩ thôi: anh Thần mà bị chảy máu là xót chết luôn a = =

    Trả lờiXóa
  3. @ tiểu Dieu: Ảnh tình nguyện chịu đòng mừ! Còn hận "chịu đòn" quá muộn ấy chứ!^^

    @ lacvunhangian: =.=... *Giơ ngón tay cái*

    Trả lờiXóa
  4. Chương này nóng bỏng quá, ta ngại, hôm qua đọc rồi mà ứ dám comment :P

    Trả lờiXóa
  5. Ây da~ *ôm xô hứng máu* dù ta có đoán trúng tiến triển của 2 anh nhưng thật không ngờ là nhanh vậy a ~(♥3♥)~

    Hình tượng lạnh lùng của anh Tình đã bị rơi rớt gần hết, càng về cuối ta càng thấy anh giống bá đạo công =))))

    Trả lờiXóa
  6. @ Kit: tềnh cảm đến nhanh cho ngược còn đến chứ nàng, ka ka ka ka ka... ^^

    Trả lờiXóa
  7. @ tiểu phudu: *Liếc cái coi thường* Super dê còn khoác da thỏ! Là đầu thỏ đuôi dê! *Liếc cái coi thường*

    Trả lờiXóa
  8. ối zời ơi!! *phun máu* *lăn lộn*
    nàng edit chuẩn thế này ta mất máu chết mất thôi..*hun hun*

    Trả lờiXóa
  9. Chương này nữa bạn ơi :d

    Trả lờiXóa
  10. Bạn ấy ơi , gợi ý mở pass ở đâu vậy .......
    Mình mở nhiều lần rồi nhưng vẫn không được.....

    Trả lờiXóa

Comment của bạn sẽ bị xóa nếu:
- Có nội dung gây phản cảm cho những người đọc khác.
- Có hoặc dễ gây hiểu lầm là có tính công kích đối với Blog.
Những vấn đề không liên quan trực tiếp đến bài viết xin hãy post tại trang "Rảnh thì buôn a..."

Recent Comment