Đặc điển 4 : Quốc tuý
8h sáng,
Trần Thạc đến gõ cửa phòng Trần Cận, đi thẳng vào vấn đề: “Rảnh không?”
Trần Cận vừa
thức dậy, làm hai trăm cái hít đất, còn đang thở dốc, hắn dựa vào cửa khẽ thở gấp,
hỏi: “Có việc? Anh định 9h đi thuê một chiếc xe.”
“Không cần
thuê, chiếc Maserati trong gara tôi cho anh mượn dùng.”
Trần Cận
huýt sao, hôm nay Trần Thạc thật khả ái.
“A, vậy
anh rảnh, kế hoạch đi dạo của anh có thể sửa lại thành buổi chiều.”
“Tốt lắm.
9h tôi chờ anh ở phòng đánh bài.” Trần Thạc vừa mới quay người, nghĩ sao lại
ngoái đầu hỏi thêm một câu : “Anh còn nhớ cách đánh mạt chược kiểu Quảng
Đông không?”
A? Tuy rằng
không hiểu ra sao nhưng Trần Cận vẫn đáp rất hào sảng: “Tưởng gì, chơi mạt chược
a, bất cứ lúc nào cậu cũng có thể gọi anh, tháng trước anh còn làm hai lượt thập
tam yêu.” Thủ hạ của hắn - tiểu Kiến -là người Quảng Đông, rất ham đánh mạt chược,
có khi còn lôi Trần lão đại hắn góp mặt cho đủ hội, có điều Trần Cận đánh bài
khá chuyên nghiệp, thắng liên tục lại không thu tiền của thủ hạ, vì thế đôi khi
cấc tiểu đệ ngại không gọi hắn đến chơi.
“Ba thiếu
một?”
“Thêm anh
nữa mới có 3.”
Trần Thạc
lại quay lại nói rõ: “Ngày mai chúng tôi cần tiếp xúc một khách hàng quan trọng,
vị nữ khách đó lại thích chơi mạt chược, cô ta hẹn tôi cùng Diệu Dương chà bài
vào chiều mai. Lâu rồi không đánh, ngượng tay, Diệu Dương lại chơi mạt chược
không khá lắm, tôi đã dạy cậu ta, nhưng vẫn cần lên bàn luyện tập thêm.”
“Nếu tay
đó có thể học, vậy chẳng phải tôi cũng có thể dạy Fiennes biết chơi ? Chỉ
nửa giờ cũng đã đủ bàn!”
“Tùy anh.”
Trần Thạc đi, trên đường vừa lúc bắt gặp Fiennes đi ra từ khách phòng, hai người ‘trực
diện tiếp xúc’ trên hành lang.
Fiennes tao
nhã chào hỏi : “Hi, buổi sáng tốt lành.”
“Buổi sáng
tốt lành.” Trần Thạc gật đầu, tránh đường đi xuống cầu thang.
Fiennes
nhìn về phía Trần Cận, người này đang treo trên môi một nụ cười kỳ dị, vẻ mặt
đăm chiêu nhìn theo Trần Thạc.
Fiennes đi
về phía hắn: “Trần Thạc tìm em?”
Lúc này Trần
Cận mới đưa tầm mắt liếc đến Fiennes mặt, sau đó có vẻ phấn khởi nói: “Giờ phút
quyết đấu thắng bại đã bắt đầu, đến đây nào!”
Việc này
liên quan đến thể diện, Trần Cận là cảm tử quân, hơn nữa cùng một xuất phát điểm,
không có lý nào Fiennes lại thua kém cái tên xấu xa Trịnh Diệu Dương.
Hắn nghĩ
ra một biện pháp rất tốt để đả kích lòng tự tin của đối phương : Còn có
chuyện gì mất mặt hơn so với chơi mạt chược thua người nước ngoài !
“ Anh biết
đánh Trung Quốc mạt chược không ?”
Tuy rằng
Fiennes cảm thấy vấn đề hắn hỏi không đầu không đuôi, nhưng vẫn là thành thực
đáp: “Xem qua, biết một chút.”
Trần Cận
vui mừng: “Tôi nhìn không lầm anh !”
Hắn yêu cầu
quản gia mang đến một bộ bài mạt chược, sau đó trịnh trọng một cách lạ thường
nói với Fiennes : “Danh sư xuất cao đồ, anh không thể thua kém người
khác.”
Fiennes đi
theo hắn vào phòng ngủ: “Như vậy ổn sao?”
“Phát huy
trí thông minh của anh, tranh thủ đánh cho gã ta hoa rơi nước chảy !” ‘Nghiêm
sư’ mỉm cười cổ vũ ‘cao đồ’, “Chắc chắn với anh sẽ không thành vấn đề .”
Nửa giờ
sau đó, Trần Cận tỉ mỉ giảng giải cho Fiennes biết cách nghe bài, bổ hoa, như
thế nào là ăn, bính, giang, liên thuận tử*, “Nghệ thuật mạt chược bác đại tinh
thâm, mạt chược Quảng Đông đúc kết tinh túy này tự thành nhất phái, nửa giờ nhiều
nhất cũng chỉ đủ giảng giải sơ lược quy tắc, muốn tinh thông còn phải dựa vào
thực chiến.” (* Các thuật ngữ của mạt chược)
“Trừ bạo hồ
bên ngoài, liền xem phiên tử.” Sau đó hắn phân tích các loại hình bài tổ hợp, “Tự
mạc, Tam Nguyên bài, hoa yêu, chính hoa, gia nhất phiên; Hỗn nhất sắc, đối đối
hồ, hoa hồ tam phiên; Tiểu tứ hỉ, đại Tam Nguyên lục phiên. Bàn tay của họ Trịnh
kia chắc chắn không lấy được đại tứ hỉ, thập bát La Hán, một bàn có thể đụng đến
thuần nhất sắc liền tính lợi hại . Chúng ta liền bảo thủ một chút là ổn.”
Trần Cận
tùy tay ghép mấy phúc bài để Fiennes xem, đối phương liếc mắt một cái, hỏi: “7
hoa bài tính là hoa hồ ?”
“Chậc, đã
nói anh rất thông minh mà !”
Nhìn vẻ
tán thưởng sáng lấp lánh trong mắt Trần Cận, Fiennes đột nhiên có chút xúc động,
vì thế mạnh ôm lấy đầu hắn, hôn.
Cho đến
khi hai người thật sự lăn lên giường lớn, Trần Cận mới ý thức được mình lại đã
chủ quan sơ sẩy : “Hey hey, không có thời gian , còn phải làm chính sự......
Anh hôn chỗ nào đấy, ô !”
Fiennes
ngăn chặn hắn giãy dụa, bàn tay luồn vào trong quần lót của hắn buộc hắn ngoan
ngoãn, sau đó dùng một loại âm điệu dụ hoặc vô kể, nói: “Bây giờ chúng ta cũng
đang làm chính sự a.....”
Một giờ
sau.
Diệu Dương
liếc mắt nhìn thấy Trần Cận treo nụ cười chí đắc ý mãn lại tà ác đáng giận bước
vào phòng chơi bài, anh cau mày nhìn Trần Thạc : “Sư phụ mà anh nói chính
là hắn ?”
“Phong
cách chơi bài của anh ấy không tồi.”
Tiếp sau
đó vào cửa là Fiennes, mang theo vẻ vui tươi tràn ngập, tinh thần diện mạo rực
rỡ hẳn lên, Diệu Dương lại hỏi: “Còn cái gã người ngoại quốc kia là thế
nào ?”
“Đến khảo
nghiệm định lực của cậu, chắc vậy.” Bất ngờ là Trần Thạc cũng cười khẽ một tiếng.
Diệu Dương
cười khổ: “Nhưng tôi cũng có phải đi Macao tham gia ‘Đổ vương tranh bá’ đâu.”
“Lý phu
nhân rất ghét người khác cố tình nhường bà ta ở trên bàn mạt chược, ít nhất đừng
để bà ta cảm thấy là cậu đang cố ý.”
“A, mọi
người đã đủ mặt, vậy bắt đầu đi.” Trong lúc đó, Trần Cận đã kéo ghế ngồi xuống,
đổ xúc xắc, “Tôi sẽ cầm cái.”
Kết quả vị
trí chỗ ngồi là Diệu Dương hướng nam, Trần Cận hướng bắc, Fiennes là nhà dưới của
Diệu Dương, bắt đầu khai bài từ Trần Thạc.
Vòng thứ
nhất, Diệu Dương dẫn đầu khai ra một vang pháo chuẩn bị khởi đầu tốt đẹp, thế nhưng
sau khi đối gia trảo bài, Trần Cận cười tủm tỉm nói với anh: “Thật xin lỗi, tôi
kê hồ.” Diệu Dương cứ như vậy bị đối diện tiệt hồ.
Diệu Dương
quyết định khi đánh bài sẽ không chấp nhặt với người này.
Tiếp theo
Trần Thạc lấy đến chỉnh phó tam sổ, hồ một phen Tam Nguyên bài.
Đến vòng
thứ sáu, Diệu Dương huých bài Trần Cận mở minh giang, bài tẩy vừa vặn có thể
khiến Fiennes thực hồ, vì thế Fiennes cũng không nương tay, thẳng thắn đoạt Diệu
Dương giang.
“Ha ha ha
--” Trần Cận không khách khí cười ra tiếng.
Diệu Dương
nhìn về phía Trần Thạc, có vẻ rất khó chịu: “Đây cũng gọi là phong cách chơi
bài tốt ? Nhà trên hồ anh ta cũng cười.”
“Giang loại
này vốn không nên bị anh ta lấy mất.” Lần đầu tiên Trần Thạc không đứng ở phe
Diệu Dương, “Thêm một lượt.”
Sau vài
vòng trên cơ bản đều là Trần Thạc và Trần Cận hồ bài. Ngẫu nhiên Trần Thạc cũng
sẽ chỉ bảo Diệu Dương một chút: “Vừa rồi bài của cậu có cơ hội nhất sắc.”
Có người
cũng không quên chớp lấy cơ hội đâm chọc : “Không thể nào, bộ bài đó hỗn
nhất sắc cũng không hồ được.”
Cho đến
vòng thứ mười một, Diệu Dương dùng một bộ Tiểu Tứ hỉ nhất tuyết tiền sỉ, tam
phong khắc tử gia nhất phong nhãn, sau đó dùng ánh mắt có thể giết người khinh
miệt liếc mắt đối gia*: “Lục, phiên.” (* Ngồi ở vị trí này là Trần Cận.)
Bởi vì bốn
gã đàn ông chơi mạt chược, không khí rất áp lực, cho nên đánh đánh, không biết
là ai khơi mào trước, không bao lâu đã bắt đầu đấu cả võ miệng.
Fiennes
liên ăn Diệu Dương hai quân bài, sắp thượng thính. Khi đó, Diệu Dương nói với
Trần Cận: “Chẳng phải anh đã mua nhà sao ?” Phần phía sau anh chưa nói ra,
nhưng hẳn là: Sao còn có mặt mũi lại ở chỗ
này không đi ?
Trần Cận
đáp rất có thứ tự: “Phòng ở tôi mua là chờ ngày nào đó Trần Thạc phiền chán cậu,
có thể đến nơi đó tìm thanh tĩnh.”
Diệu Dương
hừ cười: “Nói như vậy tôi còn phải quản cả chìa khóa nhà anh !”
“Tôi sẽ
không cho cậu, cầu xin tôi đi.”
Trần Thạc
lạnh lùng cắt ngang lời bọn họ: “Hai người các anh, câm miệng !”
“Hồ .”
Fiennes vô tội lật bài một loạt.
Trần Cận
quỷ kêu: “Oa oa! Đại Tam
Nguyên !” (*Người thắng lớn nhất vẫn là Fi lão đại! ^^)
Đặc điển 5: Song tử tinh
Vừa hoàn thành cuộc phỏng vấn
của đại học Colombia, Trần Thạc lên xe, vừa mới mở di động liền thấy một loạt
tin nhắn, tất cả đều chỉ có sáu chữ: “Gặp ở chỗ cũ, năm giờ.”
Trần Thạc ngồi yên ở trước
vô lăng một lúc, khẽ cau mày, nhếch môi, sau đó nhìn thoáng qua đồng hồ, còn
30’.
Khi anh bắt đầu nhấn chân
ga, vẻ mặt đã hoàn toàn bình tĩnh như thường.
Trần Thạc luôn có thói quen
đến sớm vài phút so với giờ hẹn, mà cái gã tặng kèm một nụ cười a dua sáng lạn
rực rỡ theo tin nhắn kia, là một gã chuyên gây chuyện phiền phức!
Người hẹn Trần Thạc đã chọn
vị trí gần cửa sổ trong một tiệm hai tầng ở phố người Hoa, vừa nhìn thấy anh liền
giơ tay lên vẫy.
Người kia vóc dáng cao lớn,
gương mặt anh tuấn, nhưng ánh mắt ngả ngớn cử chỉ thô lỗ, giờ phút này hắn đang
dựa lưng vào tường, tư thái lười nhác hai chân bắt chéo, sơ mi nền hoa màu sắc
rực rỡ mở một nửa hàng cúc, đôi chân dài bị bó sát trong một chiếc quần bò rách
te tua.
Người này không phải ai
khác, chính là người anh em ruột thịt của anh - Trần Cận.
Trần Thạc nâng mặt liếc mắt
ông anh trai một cái, âm thầm thở dài, cái gã sinh ra sớm hơn anh 10’ này có thể
xem như một bước tiến hóa lùi của nhân loại, chuyện gì gã ta cũng đều dám làm,
phiêu lưu gì đều dám thử, thuộc tính điển hình chính là Gây chuyện!
“Vừa gọi cho cậu, còn nóng,
Pot Blue Mountain là vật báu A Thẩm tư tàng, nếm thử xem.”
Đến quán rượu Trung Hoa gọi
cà phê! Cũng chỉ có kẻ dở hơi này làm được.
“Phỏng vấn vài lần rồi, cậu
còn có chí tiến thủ đến mức nào? Cậu xem ở khắp khu này, có mấy tên côn đồ đi học
tử tế?” Trần Cận có chút đắc ý vươn đi ôm gáy đối phương, “Người anh em của tôi
muốn vào Evergreen Rooms cơ đấy, hơn nữa còn rất nghiêm túc, tuyệt vời tuyệt vời
!”
Trần Cận lần hai hạt lạc ném
vào miệng nhai: “Cái ông già cho cậu cơ hội thực tập có đáng tin cậy hay không?
Cái loại luôn miệng nói là đầu tư cho cậu, kỳ thật là một lão biến thái... cũng
không phải là ít.” (Khinh bỉ A Cận, ‘miệng x không phun ra ngà voi’!)
“Anh cho rằng tôi giống anh,
óc heo sao?” Trần Thạc khinh thường nói, “Anh đang lo nếu tôi đi theo con đường
học vấn sẽ không có người chùi đít cho anh, phải không?”
“Anh em một nhà làm gì dẫm
chân đau của nhau!”
Nhìn đến khuôn mặt của mình
mang vẻ cà lơ phất phơ ở phía đối diện, tâm trạng Trần Thạc thật hoang mang phức
tạp.
“Lại làm sao vậy ?” Trần Thạc
trực tiếp hỏi.
“Nói như thể chỉ có chuyện xấu
anh mới tìm đến cậu! Cậu hiểu anh rõ nhất, huống chi còn có gương mặt anh tuấn
như vậy, nếu anh đối xử tệ với cậu anh đều cảm thấy mình sẽ bị trời phạt.”
“Anh luôn không bao giờ đỏ mặt
khi nói xong loại lời lẽ này sao? Ít nói nhảm, anh gọi tôi đến đây vội vã như vậy
là có chuyện gì?”
Trần Cận lung tung xoa đầu,
lúng túng nói: “Lão đại Phúc Châu bang ở gần nhà tối mai khai hương đường ở khu
phía Tây thu tiểu đệ, theo lý thì anh nên đến cổ động, nhưng hôm trước A Lượng
thay Mã Tử ra mặt giải quyết khó khăn đã bị lựu đạn nổ bị thương, anh muốn thay
hắn đi đàm phán. Anh không kịp chạy hai nơi.” Trần Cận lấy danh dự cam đoan,
trên thực tế hắn vẫn làm việc này mỗi ngày. “Lần này tuyệt đối không có rắc rối
gì, bên Phúc Châu bang chỉ cần có mặt là được, sau đó đến tửu lâu ăn bữa cơm,
tuyệt đối không phải động chân tay!”
“Anh nghĩ rằng tôi cần anh tặng
không một bữa cơm sao?”
“Hai anh em mình bấy lâu nay
vẫn hữu ái như vậy, hỗ bang hỗ trợ đồng cam cộng khổ, giúp tôi lần này đi mà.”
Nói xong hắn đứng lên, kéo ghế trực tiếp dính đến bên Trần Thạc, sau đó ôm chặt
lấy bả vai anh, cùng anh đầu dựa vào đầu lấy chiêu bài tình cảm ra để thuyết phục,
“Cậu xem cậu đều sắp vứt bỏ anh, giương cánh bay một mình, nhưng cho dù thật sự
lăn lộn được thành người thượng đẳng, cậu cũng luyến tiếc bỏ mặc anh phải
không? Cậu cũng biết một mình anh ở ám phố lăn lộn thật vất vả. Cơ hội để hai
anh em mình cùng bắt tay với nhau ngày càng ít, không có cậu, có một số việc
anh thật sự không sao giải quyết được.” (Khinh bỉ A Cận, anh có thể vô sỉ hơn chút nữa
không?=.=)
Trần Thạc thở dài một tiếng,
anh vốn không thể chịu đựng nổi mỗi khi Trần Cận làm nũng, vì thế đành phải cố
mà làm, đáp: “Anh nói nhảm nhiều quá, tôi sẽ suy nghĩ.”
Trần Cận dùng sức vỗ vai Trần
Thạc: “Anh biết cậu nghĩa khí nhất mà! Phải rồi, lần sau nếu cần anh ra mặt
thay cậu, cậu cứ việc gọi anh bất cứ lúc nào!”
“Anh cái dạng này tôi gọi
anh thế nào được? Anh có thể làm bài thi thay tôi hay đi phỏng vấn thay tôi?
Nói mạnh miệng.”
“Như anh thì sao nào? Anh
chàng thời trang nhất, được lòng người nhất Ám phố chính là anh! Cậu chuyển
sang ăn mặc đứng đắn như vậy, anh nhìn rất không quen mắt cậu biết không?”
“Anh cho tôi cái bộ quần áo
kia tôi vứt đi từ lâu rồi.”
“Đó là vật lưu trữ ký ức của
hai chúng ta a! Vứt! Cậu đúng là dám xuống tay! Còn cái áo được cầu thủ David
ký tên của tôi đâu?”
“Anh muốn cho tôi mặc cái áo
kia đi tham dự lễ khai trương hương đường?”
“Không phải, lần này cho
phép cậu mặc giản dị một chút.”
Cái tên chưa bao giờ biết
hai chữ giản dị viết như thế nào, chỉ đến khi có chuyện muốn nhờ vả anh mới có
thể hơi kiềm chế một chút.
“Ngày mai mấy gờ?”
“Bảy giờ rưỡi!” Trần Cận
nghe thấy người anh em đã hoàn toàn ưng thuận, lập tức ôm lấy đầu Trần Thạc hôn
một cái thật kêu lên mặt anh, cũng không thèm để ý đến vẻ mặt cứng ngắc ghét bỏ
của anh.
Trần Thạc lấy tay lau chút
nước bọt chẳng biết là có hay không dính trên mặt, bất đắc dĩ nói: “Anh bị bệnh
thần kinh a.”
“Nhìn thấy trên thế giới có
một gương mặt anh tuấn vô địch giống anh, anh thật sự vui mừng.”
“Đồ tự kỷ cuồng.” Trần Thạc
không thể nhịn được nữa đứng dậy, “Tôi đi đây, còn phải về Thành Nghiệp.”
Trần Cận chậm rãi nói: “Gần
đây anh đang tìm chỗ dựa, đã có một lính đánh thuê chuyên nghiệp giới thiệu
cách thức cho anh, anh đang suy nghĩ về chuyện rời đi Ám phố như cậu, đi làm
chuyện mà mình thích.”
Một câu này thành công giữ lại
bước chân Trần Thạc, không ai rõ ràng hơn anh những thứ mà Trần Cận thích có
bao nhiêu thô bạo và nguy hiểm.
“Anh đừng xằng bậy, làm chuyện
kia nếu xảy ra bất trắc, động dao động súng là mất mạng, anh phải hiểu rõ.”
“Anh biết
cậu luyến tiếc anh mà.”
Trần Thạc
sải bước trở về trước mặt hắn: “Tôi chỉ không nghĩ sớm như vậy đã phải đi nhặt
xác cho anh.”
Từ khi cha
mẹ của hai anh em họ vì tránh nợ bài bạc mà chạy đi Trung Đông rồi thất lạc, bọn
họ trở thành người thân duy nhất của nhau.
“Trừ cậu
ra, còn ai sẽ quan tâm tôi sống hay chết.” Tuy vẻ mặt Trần Cận cà lơ phất phơ,
nhưng kỳ thật Trần Thạc cảm ứng được cảm xúc của hắn lúc đó không thực sự bình
thản như vẻ mặt, “A Thạc, anh sẽ bảo vệ cậu cả đời phải không?”
Trần Thạc
cứ đứng yên như vậy, từ trên cao nhìn xuống hắn, một lát sau lại đưa tay xoa nhẹ
tóc của hắn: “Có một số việc anh không thể ứng phó cũng đừng cậy mạnh, đừng có
chạy khắp nơi gây chuyện chính là anh đã giúp tôi.” (Nhìn đi, ai mới giống ông
anh ? =.=)
“Thạc Thạc,
nói cậu yêu anh muốn chết đi nào !” Trần Cận tà cười, ôm lấy eo Trần Thạc.
“Đồ điên!”
Trần Thạc tỏ ra bị kinh hách, kéo cổ áo sau gáy Trần Cận dùng sức lôi hắn ra,
“Tôi nói trước, nếu đêm mai bang thổ phỉ kia lại đưa lên cái gì vây cá tổ yến,
tôi cũng sẽ không chạm vào dù chỉ một miếng !”
“Biết cậu
bảo vệ môi trường rồi.”
“Anh cứ
luôn phàm ăn như vậy nên mới mập ra đi ?” Để lại những lời ám chỉ tàn nhẫn này,
Trần Thạc ung dung xoay người rời đi không ngoảnh lại.
“Gì?!” Trần
Cận theo bản năng cúi đầu xem cơ bụng của mình, sau đó không cam lòng nói, “Tôi
nơi nào mập ra ?! Dáng người của tôi tiêu chuẩn đủ để lên tạp chí được
không!”
Hai tháng
sau.
“Anh chuẩn
bị rời đi Ám phố.” Giọng nói của Trần Cận tỏ vẻ hắn đã thâm tư thục lự, “Hai đại
đường khẩu đều thay đổi lão đại, anh không muốn làm ăn dính đến thuốc phiện,
quân hỏa thì phải đánh quan hệ với một lão đại người ngoại quốc mà anh chưa biết
chi tiết, đến lúc muốn lui sợ lui không được.”
“Anh đã
nghĩ kỹ ?”
“Anh đã
chuẩn bị tốt đường lui.”
“Hắn không
chỉ một cái đường lui đi?”
“Gì cũng
không thể gạt được cậu.” Trần Cận cười đến có chút nghiền ngẫm, “Anh định đi
Hào Môn.”
“ Hào Môn?
Tổ chức kia thay chính phủ công tác, rất phức tạp, nếu không tranh nổi thì cũng
đừng cố chấp.”
“Ừ, anh biết.”
Hai người
bỗng không nói gì nữa, đều tự trầm mặc ở hai đầu điện thoại, ước chừng hơn mười
giây sau Trần Cận mới lại nói tiếp: “Ngày sau nếu cậu đi theo lão họ Trương kia
làm việc hẳn cũng sẽ không đơn giản chỉ ngồi ở văn phòng gọi điện thoại. Nếu
công tác tốt như mặt ngoài, cũng đừng đem bản thân đáp đi vào.”
“Từ khi
nào anh biết ra vẻ anh hai với tôi ?”
“Người
luôn không phân biệt được lớn nhỏ là A Thạc cậu đi ?” Trần Cận nhìn chiếc
cầu treo phía xa xa cười cười, “Muốn đi Boston ?”
“Thứ hai
đi báo danh.”
“Khi nào
thì trở về thăm anh ? Nếu thời gian lâu quá, anh sẽ nhớ cậu .”
“Đừng nói
buồn nôn thế, thật chịu không nổi anh.”
“Hứ, thật
tuyệt tình, cậu không biết anh rời khỏi cậu sẽ mắc bệnh tương tư a ?” (Đệ khống !)
“Đồ
điên !”
“Có thể cậu
không biết, chỉ có ở trước mặt người mình thích cậu mới biết mắng là đồ điên !”
“Đồ
điên !”
“Trần Thạc,
đừng quên ở New York cậu còn có một người anh ruột.”
“Cái mà
anh gọi là đường ra của anh, chẳng phải
càng ít người biết càng tốt hay sao ? Cho dù chuyện gì xảy ra đi nữa tôi
cũng chỉ một yêu cầu với anh ...... Cố mà giữ lấy mạng !”
“Hiện tại
chúng ta như hai người đã đi trên hai con thuyền, nếu có một ngày cậu không đồng
ý con đường của anh, anh không đồng ý con đường của cậu, cậu sẽ làm thế
nào ?”
“Anh tự quản
được cái thân anh là ổn.”
“A, thật
là thẳng thắn. Có điều anh đã quen với giọng điệu này của cậu.”
“Nói xong?
Nói xong rồi thì tôi cúp máy.”
“A a, còn có chuyện này!”
“Cái gì ?”
“Nữ sinh Cambridge có ngon
lành không?”
Fi -Cận vợ chồng 50 tương tính vấn >>>
bạn Dương với bạn Cận nhìn cứ như tuổi 15, ăn no, rửng mỡ nên ưa cãi nhau, tội bạn Fi và Thạc, số khổ sao iu hai con người nhìu chuyện đó.
Trả lờiXóaĐọc gần hết tác phẩm rùi mà ko thấy 1 điểm chung giữa bạn Fi và bạn Cận, ko biết anh Fi mê anh Cận cái chỗ nào?????? còn mình thích bạn Cận vì bản Hài =)))))))))))
==
đọc đôi song tử, mình thấy họ đúng là anh em, mình yêu Thạc đến nỗi, nhưng người nào xung quanh Thạc mình yêu lây, vì iu Thạc mình thích anh của Thạc, và giờ mình cũng mê Cận, và thích luôn người iu của Thạc-Cận là Fi và Dương. Thế là hết rồi, ko biết bao giờ đc đọc được những bộ cường công X cường thụ hay như thế này nữa ko?
-sulovesu-
SAO MÀ TA THÍCH CÁI CẢNH VỢ CHỒNG ANH cẬN KHI DỄ ANH dƯƠNG, QUÁ VUI
Trả lờiXóaSAO TÁC GIẢ KO VIẾT DÀI DÀI CHÚT NHỈ
:)) A Fi đúng là lão đại
Trả lờiXóaĐúng là chỉ có Fi Ca mới xứng đáng làm rể nhà này...
Trả lờiXóaNgười khác sợ không toàn mạng =))))
vẫn chỉ có Fi ca là nhất
Trả lờiXóaNgày hội ngộ bốn người thế ra Diệu Dương bị ức hiếp thảm nhất rồi, ai biểu đắc tội với Cận làm chi :).
Trả lờiXóaChương cuối là chương nhớ lại mà mình lúc đầu chưa bắt nhịp kịp, đọc mà cứ ngớ ra sao tự dưng có cảnh gì lạ vậy, ai dè.... Cận với Thạc tuy bề ngoài lúc nào cũng khích bác nhau (chủ yếu là Cận bị Thạc khích bác vì có quá nhiều "tính tốt") nhưng có chuyện thì ko ngại ngần ra sức giúp nhau, anh em sinh đôi mà, thêm nữa cả nhà chỉ còn hai anh em thôi, ko thương nhau thì thương ai bây giờ.
Lâu rồi mới thấy nàng nha! ^^ Khỏe không Ixora? Mọi chuyện vẫn tốt chứ?
XóaChính thức copy + paste xong Hào Môn Diệm. Ali mần mần lại tự đầu mới đã nè.
Trả lờiXóaCảm ơn nàng.
Blog của nàng yêu nhất mấy cái pass đấy nhá <3
Nhưng mà ta vẫn cực kì thắc mắc cái màu sắc của nợ yêu thích của bạn trẻ Cận, dù câu ý thì ta đoán bừa ra, nhưng thực sự là ta nhớ trong toàn văn đến chỗ ám chỉ ta cũng ko thấy í
Nếu bạn mần lại thì bạn sẽ thấy ^^ Màu sắc đó được nhắc đến khi A Cận từng mặc trong một cuộc "hẹn hò" với A Fi và rất bắt mắt! ^^
XóaTa cũng rất ấn tượng câu đó đấy. Ta đã thử 2 màu ta nghĩ là đúng nhất, nhưng sai, mà 2 màu đó ta thích nữa. Cuối cùng hóa ra là màu ta ghét nhất. Buồn cười là 2 màu thích nhất trộn lại sẽ ra màu ghét nhất. Nên ta nhớ câu đó lắm.
Xóa