Đặc biệt thiên:
Ngày lễ độc thân
"Vũ Văn Ngạn, ngươi đứng
lại đó cho ta!" Vũ Văn Tu nổi giận đùng đùng rống lên. Hai má trắng nõn sớm
vì tức mà đỏ ửng lên, thế nhưng người nam nhân được gọi vẫn không để ý gì đến hắn,
cả mắt cũng lười liếc.
Chuyện này bắt đầu từ tối hôm qua, khi Vũ Văn Tu không để ý sự phản đối của Vũ Văn Ngạn, lẻn ra ngoài truy tìm manh mối của Zero suốt đêm cũng không về. Sáng sớm nay lúc trở lại, chào đón hắn là khuôn mặt lầm lì của Vũ Văn gia chủ. Vũ Văn Tu đã biết họa rơi xuống đầu.
Chuyện này bắt đầu từ tối hôm qua, khi Vũ Văn Tu không để ý sự phản đối của Vũ Văn Ngạn, lẻn ra ngoài truy tìm manh mối của Zero suốt đêm cũng không về. Sáng sớm nay lúc trở lại, chào đón hắn là khuôn mặt lầm lì của Vũ Văn gia chủ. Vũ Văn Tu đã biết họa rơi xuống đầu.
Mà khoan đã, hôm nay là ngày
11 tháng 11. Trong mắt Vũ Văn Tu hiện lên vẻ giảo hoạt.
"Hôm nay ta phải tham dự lễ Độc thân, đi tham gia tiệc của những người độc thân.” Nghe hắn rống lên, Vũ Văn Thần hối hả chạy đến.
"Tiểu Tu nhi, ngươi đã nghĩ thông suốt rồi? Ha ha ha, không tồi, thúc thúc đi cùng ngươi.”
Vũ Văn Tu nhìn hắn, "Ngươi đi theo ta, vậy tiểu Yêu thì sao?"
"Hôm nay ta phải tham dự lễ Độc thân, đi tham gia tiệc của những người độc thân.” Nghe hắn rống lên, Vũ Văn Thần hối hả chạy đến.
"Tiểu Tu nhi, ngươi đã nghĩ thông suốt rồi? Ha ha ha, không tồi, thúc thúc đi cùng ngươi.”
Vũ Văn Tu nhìn hắn, "Ngươi đi theo ta, vậy tiểu Yêu thì sao?"
Vừa nghe thấy tên Duẫn Yêu, Vũ Văn Thần chỉ có xấu hổ.
"Thần a, ta thấy ngươi quên chuyện này đi thôi. Tiểu Tu nhi, ngươi thật sự độc thân sao?" Đường Phong ôm Dương Vân, chậm rãi từ trên lầu đi xuống.
"Đúng vậy, ta độc thân, ta muốn đi, cần các ngươi quản sao?"
"Ta thấy ngươi cũng bị Ngạn quản thực thảm!”
"Hắn cũng không phải người nào của ta, nhiều nhất cũng chỉ là người giám hộ thôi, hơn nữa hiện tại hắn đã quăng bỏ ta, cho nên...... hắc hắc, địa bàn của ta ta làm chủ!"
Khi Vũ Văn Tu đi ra khỏi Vũ Văn gia đại môn, cả khu biệt thự tràn ngập hàn khí, không cần nói cũng biết là từ đâu phát ra.
Đêm lễ Độc thân là cơ hội để những người cô đơn tìm kiếm cho mình một nửa còn lại, tuấn nam mĩ nữ đều trang điểm cẩn thận, nhằm tôn lên sức hấp dẫn của bản thân để thu hút ánh nhìn của những người xung quanh.
Quảng trường rộng lớn rộn
ràng tiếng nhạc, vũ hội đã bắt đầu.Thiếu nam thiếu nữ, trung niên nam nữ qua lại
trên đường đều phải ngoái cổ lại nhìn một thiếu niên mê người trải qua bên cạnh
họ. Vũ Văn Tu bất đắc dĩ dán lên môi một nụ cười tao nhã, rõ ràng hắn cũng chẳng
hào hững gì lắm.
“Xin chào!” Một nam nhân mặc
Âu phục trắng chủ động tiếp cận hắn, từ ánh mắt đầu tiên, gã ta đã bị thiếu
niên này chinh phục, khí chất hoàn mỹ, bề ngoài xuất sắc, hấp dẫn mỗi ánh mắt
lướt qua hắn.
Vũ Văn Tu lạnh lùng liếc
nhìn người tiếp cận mình, thoạt nhìn cũng không tệ lắm, nhưng muốn lọt vào mắt
hắn còn phải cố gắng thêm vài kiếp rồi nói sau, có điều..... hắc hắc.....
"Xin chào." Vũ Văn Tu nở một nụ cười rực rỡ đáp lại.
"Ta là Phượng Đào, chúng ta có thể làm quen không?" Phượng Đào thật cẩn thận hỏi.
Vũ Văn Tu nhìn lướt qua qua xung quanh, đột nhiên ánh mắt sáng ngời, sau đó hắn khẽ đảo chén rượu, chậm rãi lắc lắc, quyến rũ nhìn Phượng Đào, "Có thể, ta là Vũ Văn Tu."
"Thật sao?" Phượng Đào nắm lấy tay Vũ Văn Tu, kích động hỏi lại.
Vũ Văn Tu cười cười, bỗng nhiên nghiêng người vào lòng Phường Đào, ghé sát vào tai gã ta, khẽ hỏi: “Ngươi đoán xem?” Ngay lập tức, hắn cảm nhận được hàn khí đánh tới, khiến hắn cũng phải nổi da gà.
Trốn ở chỗ tối, Vũ Văn Thần cùng Đường Phong mấy người âm thầm lắc đầu thương hại cho “con mồi” xấu số của Vũ Văn Tu.
Vũ Văn Thần quay đầu lại, nhìn nam nhân hắc nghiêm mặt đứng phía sau, bất đắc dĩ thở dài, "Ca, ngươi nếu không đi, ta thấy Tiểu Tu nhi sẽ bị bọn buôn người bắt cóc."
Nghe thấy Vũ Văn Thần nghĩ một đằng nói một nẻo, Đường Phong và Dương Vân trong lòng nhất trí cho rằng, Vũ Văn Tu không bắt cóc người khác thì tốt rồi!
"Vậy đêm nay đến nhà ta chơi đi, được không?" Phượng Đào hoàn toàn không có ý định buông tay.
Vũ Văn Tu cười cười, gật đầu.
Phượng Đào sáng rực ánh mắt, nắm lấy tay thiếu niên, vội vã kéo hắn thoát khỏi đám đông, gã ta không muốn chận trễ thêm một giây nào nữa.
Đêm khuya, một chiếc xe thể thao băng băng lao đi trên đường, và rồi bỗng khẩn cấp phanh lại, cau mày nhìn một chiếc xe đen thẫm dừng ngay phía trước.
Phượng Đào vỗ vỗ lên tay Vũ Văn Tu trấn an, "Không sao, chờ ta một chút, ta lập tức quay lại."
Vũ Văn Tu nhìn thoáng chiếc xe phía trước, sau đó gật đầu nhìn Phượng Đào đi ra.
Hắc hắc, hiệu quả không tồi!
"Các ngươi làm cái gì vậy? Tránh ra! Ta là Phượng nhị công tử, bạch đạo, hắc đạo đều có người của ta, các ngươi khôn ngoan thì mau tránh đường cho thiếu gia ta đi!"
Vũ Văn Thần chậm rãi đi tới: "Phượng thị Nhị công tử, Phượng Đào, một kẻ ăn chơi trác táng, trêu nam ghẹo nữ, nhiều lần bị cảnh sát giam giữ, sau đó vẫn phải dựa vào tiền của mẹ ngươi giải quyết hậu quả."
"Ngươi...... ngươi là ai?" Phượng Đào kinh hoảng.
Vũ Văn Thần đáp, "Vũ Văn tập đoàn, Vũ Văn Thần."
Phượng Đào ngây ngốc, lùi lại mấy bước, khi nào thì gã đã trêu chọc vào người của Vũ Văn tập đoàn?
"Ngươi tới làm gì?" Vũ Văn Tu đi đến phía sau lưng gã ta, nhìn Vũ Văn Thần, biết còn cố hỏi.
"Ta?" Vũ Văn Thần chỉ mình, "Ngươi nói xem?"
"Hôm nay là lễ Độc thân, chuyện của ta ta tự mình quyết định." Vũ Văn Tu cười, sau đó nói với Phượng Đào: "Chúng ta đi thôi!"
"Ai cho phép ngươi?" Thanh âm lãnh khốc của Vũ Văn Ngạn vang lên, Phượng Đào sợ tới mức nhũn cả chân.
Vũ Văn Tu im lặng nhìn Vũ Văn Ngạn, không để ý tới ta phải không, cuối cùng còn chẳng phải vẫn để ý ta ."Ta độc thân, ngày hội của ta, ta tự mình cho phép!"
Vũ Văn Tu già mồm át lẽ phải.
"Ngươi độc thân?" Vũ Văn Ngạn cười lạnh một tiếng, người xung quanh cảm giác lãnh khí tràn lan.
Y chậm rãi đi về phía trước, túm lấy cánh tay con mèo nhỏ không nghe lời, lôi đi, Vũ Văn Tu giãy dụa, nhưng cuối cùng chỉ có thể mở to hai mắt nhìn Vũ Văn Ngạn kéo vào trong xe.
Vũ Văn Ngạn lôi hắn vào lòng, bá đạo hôn, cho đến khi Vũ Văn Tu sắp nghẹt thở mới buông ra.
Y nhếch môi cười: "Như vậy, ngươi vẫn là độc thân sao?"
Vũ Văn Tu chỉ có lắc đầu. Phía sau sẽ là chuyện gì, tất cả mọi người trong lòng biết rõ ràng, tiểu Tu khẳng định lại sẽ bị trừng phạt.
"Xin chào." Vũ Văn Tu nở một nụ cười rực rỡ đáp lại.
"Ta là Phượng Đào, chúng ta có thể làm quen không?" Phượng Đào thật cẩn thận hỏi.
Vũ Văn Tu nhìn lướt qua qua xung quanh, đột nhiên ánh mắt sáng ngời, sau đó hắn khẽ đảo chén rượu, chậm rãi lắc lắc, quyến rũ nhìn Phượng Đào, "Có thể, ta là Vũ Văn Tu."
"Thật sao?" Phượng Đào nắm lấy tay Vũ Văn Tu, kích động hỏi lại.
Vũ Văn Tu cười cười, bỗng nhiên nghiêng người vào lòng Phường Đào, ghé sát vào tai gã ta, khẽ hỏi: “Ngươi đoán xem?” Ngay lập tức, hắn cảm nhận được hàn khí đánh tới, khiến hắn cũng phải nổi da gà.
Trốn ở chỗ tối, Vũ Văn Thần cùng Đường Phong mấy người âm thầm lắc đầu thương hại cho “con mồi” xấu số của Vũ Văn Tu.
Vũ Văn Thần quay đầu lại, nhìn nam nhân hắc nghiêm mặt đứng phía sau, bất đắc dĩ thở dài, "Ca, ngươi nếu không đi, ta thấy Tiểu Tu nhi sẽ bị bọn buôn người bắt cóc."
Nghe thấy Vũ Văn Thần nghĩ một đằng nói một nẻo, Đường Phong và Dương Vân trong lòng nhất trí cho rằng, Vũ Văn Tu không bắt cóc người khác thì tốt rồi!
"Vậy đêm nay đến nhà ta chơi đi, được không?" Phượng Đào hoàn toàn không có ý định buông tay.
Vũ Văn Tu cười cười, gật đầu.
Phượng Đào sáng rực ánh mắt, nắm lấy tay thiếu niên, vội vã kéo hắn thoát khỏi đám đông, gã ta không muốn chận trễ thêm một giây nào nữa.
Đêm khuya, một chiếc xe thể thao băng băng lao đi trên đường, và rồi bỗng khẩn cấp phanh lại, cau mày nhìn một chiếc xe đen thẫm dừng ngay phía trước.
Phượng Đào vỗ vỗ lên tay Vũ Văn Tu trấn an, "Không sao, chờ ta một chút, ta lập tức quay lại."
Vũ Văn Tu nhìn thoáng chiếc xe phía trước, sau đó gật đầu nhìn Phượng Đào đi ra.
Hắc hắc, hiệu quả không tồi!
"Các ngươi làm cái gì vậy? Tránh ra! Ta là Phượng nhị công tử, bạch đạo, hắc đạo đều có người của ta, các ngươi khôn ngoan thì mau tránh đường cho thiếu gia ta đi!"
Vũ Văn Thần chậm rãi đi tới: "Phượng thị Nhị công tử, Phượng Đào, một kẻ ăn chơi trác táng, trêu nam ghẹo nữ, nhiều lần bị cảnh sát giam giữ, sau đó vẫn phải dựa vào tiền của mẹ ngươi giải quyết hậu quả."
"Ngươi...... ngươi là ai?" Phượng Đào kinh hoảng.
Vũ Văn Thần đáp, "Vũ Văn tập đoàn, Vũ Văn Thần."
Phượng Đào ngây ngốc, lùi lại mấy bước, khi nào thì gã đã trêu chọc vào người của Vũ Văn tập đoàn?
"Ngươi tới làm gì?" Vũ Văn Tu đi đến phía sau lưng gã ta, nhìn Vũ Văn Thần, biết còn cố hỏi.
"Ta?" Vũ Văn Thần chỉ mình, "Ngươi nói xem?"
"Hôm nay là lễ Độc thân, chuyện của ta ta tự mình quyết định." Vũ Văn Tu cười, sau đó nói với Phượng Đào: "Chúng ta đi thôi!"
"Ai cho phép ngươi?" Thanh âm lãnh khốc của Vũ Văn Ngạn vang lên, Phượng Đào sợ tới mức nhũn cả chân.
Vũ Văn Tu im lặng nhìn Vũ Văn Ngạn, không để ý tới ta phải không, cuối cùng còn chẳng phải vẫn để ý ta ."Ta độc thân, ngày hội của ta, ta tự mình cho phép!"
Vũ Văn Tu già mồm át lẽ phải.
"Ngươi độc thân?" Vũ Văn Ngạn cười lạnh một tiếng, người xung quanh cảm giác lãnh khí tràn lan.
Y chậm rãi đi về phía trước, túm lấy cánh tay con mèo nhỏ không nghe lời, lôi đi, Vũ Văn Tu giãy dụa, nhưng cuối cùng chỉ có thể mở to hai mắt nhìn Vũ Văn Ngạn kéo vào trong xe.
Vũ Văn Ngạn lôi hắn vào lòng, bá đạo hôn, cho đến khi Vũ Văn Tu sắp nghẹt thở mới buông ra.
Y nhếch môi cười: "Như vậy, ngươi vẫn là độc thân sao?"
Vũ Văn Tu chỉ có lắc đầu. Phía sau sẽ là chuyện gì, tất cả mọi người trong lòng biết rõ ràng, tiểu Tu khẳng định lại sẽ bị trừng phạt.
Ngoại thiên: Tình yêu tuyệt vọng
Một
cái khóa khóa trên cánh cửa, búa sắt đến, đập thật mạnh lên khóa, nhưng không mở
được khóa, cái chìa khóa đến, nhẹ nhàng tiến vào lỗ khóa, nhẹ nhàng xoay, khóa
liền mở. Búa hỏi tại sao? Cái chìa khóa trả lời: “Vì ta hiểu lòng hắn.”
Trái
tim của một người có cần được hiểu hay không? Trong mắt Lý Lăng là không. Cho đến
bây giờ hắn vẫn không thể hiểu được người thiếu niên kia, mà người thiếu niên
đó cũng không cần hắn hiểu. Kỳ thật Lý lăng cũng không hiểu chính bản thân
mình.
--
Tiền ngôn
"Tiểu
tử, ngươi có đồng ý đi với ta không?” Một đứa trẻ 8 tuổi nhìn bàn tay chìa ra
trước mặt mình, đôi bàn tay thay đổi vận mệnh của hắn. Có lẽ đến bây giờ, Lý lặng
vẫn không biết vì sao lúc ấy hắn lại lựa chọn đôi bàn tay ấy.
“Bọn
họ là cha mẹ của ngươi?” Nam nhân hạ thấp người, nhìn thẳng vào đứa trẻ vết
thương đầy người.
Đứa
trẻ nhìn mấy thi thể nằm trên mặt đất, và rồi nó lắc đầu.
“Vậy
vì sao ngươi phải canh giữ ở đây?”
"Để
xem bọn họ thối rữa.” Đứa bé mang theo thanh âm trong trẻo của trẻ nhỏ, nói ra
lời nói không giống như trẻ con sẽ nói.
Nam
nhân cười, “Ngươi hận bọn họ?” Nam nhân nắm tay đứa nhỏ, rời đi.
“Ta
ghét nhìn thấy bọn họ cười với chúng!” Đứa bé chỉ về hướng ngôi nhà dành cho
chó ở gần đó.
Nam
nhân dừng chân lại, nhìn kỹ, chỉ thấy một con chó bị một lớp vải lam bao lại,
trên tấm vải đã sớm thấm đẫm máu đỏ. Nam nhân chợt cười to: “Ngươi đã giết tất
cả!”
Đứa
nhỏ gật đầu. Nam nhân không bình luận gì thêm, chỉ nhàn nhạt hỏi: "Ngươi
tên gì?"
"
Lý Lăng." Đứa nhỏ bình tĩnh trả lời.
Đây
là sự khởi đầu vận mệnh của Lý Lăng thẳng hướng địa ngục. Tất cả đều bắt đầu tư
khi chủ nhân của Zero lựa chọn hắn.
Sống
10 năm trong địa ngục, Lý Lăng biến thành sát thủ số 1 thế giới. Và rồi tre già
măng mọc, năm 18 tuổi, Lý Lăng đã gặp được đứa trẻ kia - La Tu 8 tuổi.
Ánh
mắt đầu tiên, giật mình như tỉnh mộng, hắn đột nhiên muốn cười, chậm rãi đi đến
trước mặt La Tu, nâng cằm đứa nhỏ, nói câu đầu tiên khởi đầu giao tiếp giữa họ:
“Ta thật muốn đào mắt của ngươi ra!”
Trong
quá trình huấn luyện, bọn trẻ chỉ có 2 giờ để nghỉ ngơi, nhưng ngay cả trong 2
giờ hiếm hoi này, mỗi đứa trẻ đều sẽ bị đeo xích sắt trên tay chân và cổ, không
khác gì động vật.
Điều
khiến Lý Lăng ngạc nhiên là mặc dù mọi phương diện đứa trẻ La Tu kia đều rất xuất
sắc, nhưng đôi mắt kia vẫn luôn trong sáng và trầm ổn khiến hắn muốn hủy diệt.
Vì thế, Lý Lăng đã quỳ gối trước chủ nhân để muốn một người.
“Vì
sao?”
“Thưa
chủ nhân, ta muốn tự mình huấn luyện hắn.”
Nam
nhân ôm lấy thắt lưng Lý Lăng, "Có thể, nhưng không gì không có giá của
nó.” Lý Lăng biết nam nhân muốn gì, nhưng hắn không có quyền phản kháng, dù là
hắn của năm 8 tuổi, hay là hắn khi đã 25 tuổi.
Sự
cam chịu của Lý Lăng khiến nam nhân hài lòng, y phục của cả hai nhanh chóng bị
bỏ lại dưới chân, bọn họ trần trụi ngã lên giường..... Thân thể trẻ trung mời gọi,
máu đỏ vẩy ra, hơi thở dập dồn..... Nam nhân mãnh liệt xâm chiếm, Lý Lăng cảm
thấy mình như bị một thanh sắt nung ghim cứng lên giường, không thể nhúc nhích,
mặc người xâm phạm.....
Trưa
ngày hôm sau, Lý Lăng nằm mở mắt ra, đăm đăm nhìn lên trần nhà, trong mắt chỉ
có trống rỗng. Nam nhân đã thực hiện lời hứa, giao La Tu cho hắn toàn quyền xử
lý.
Và
rồi một tháng sau, vào một ngày nào đó không ai còn nhớ rõ, trong giờ nghỉ giải
lao của La Tu, hắn đến trước mặt đứa trẻ này, khẽ hôn lên đôi môi non nớt, và rồi
trong sự nghi hoặc của La Tu, hắn tham lam hấp thu những tinh khôi ngọt lành nhất
của thiếu niên ấy, ngón tay đùa bỡn những điểm nhảy nhạy cảm trên thân thể mảnh
dẻ, niết đến phiếm hồng. Lúc đó, hắn nhìn vào đôi mắt của thiếu niên và lại nỉ
non: “Ta rất muốn móc lấy đôi mắt của ngươi!”
Khi
nhìn thấy nước mắt của La Tu, nghe thấy thiếu niên đau đớn hét lên, hắn lại nhớ
đến đứa bé mà mình đã giết khi hắn 8 tuổi, máu hắn như sôi lên. Khi nhìn thấy
trong đôi mắt luôn tĩnh lặng dấy lên vẻ sợ hãi, dục vọng của hắn càng sôi trào.
Hắn lao tới, xâm chiếm không mệt mỏi, không thương tiếc.....
Đúng
vậy, Lý Lăng đang trả thù, hắn đem tất cả những đau khổ mà nam nhân thực hiện với
mình trả thù trên thân thể thiếu niên này, từ nay về sau, bất chấp thủ đoạn, hắn
sẽ buộc chặt thiếu niên này bên cạnh mình, tra tấn, cậu ta, tra tấn, tra tấn,
.....
--- Tạm dừng ---
P.s: Như đã thông báo, đến đây là hết bản QT ta có trong tay, cũng là phần mới nhất có trên VNS. Về chuyện có làm tiếp tục hay không... Hè hè, "để mai tính"! ^^
đừng bỏ mờ nàng. Hì..hì... * níu níu áo*
Trả lờiXóaưk đửg kóa pỏ nàg ưj *níu wuần *
Trả lờiXóaủng hộ nàng làm tiếp ,,,,,,*ôm cả người* khỏi cho đi.hihi...........
Trả lờiXóa