Đặc điển 2 : Lữ hành
Ở New York
hai tuần khiến hắn nạp đầy năng lượng, tinh thần và sức khỏe đều tràn trề, tâm
tình tất nhiên là tốt không cần phải nói. Ngày hôm trước đi phố người Hoa tham
dự hôn lễ theo nghi thức truyền thống của Đại Vĩ, ngoài lễ vật chúc mừng còn
kèm theo một hồng bao* siêu dày, khiến Đại Vĩ trung thực cảm động đến lệ nóng
doanh tròng. Các huynh đệ khó có cơ hội chuốc rượu lão đại bèn ra sức tác quái,
hắn hơi dung túng một chút liền bị anh em chuốc cho không ít. (*phong bì
tiền dành cho những dịp vui mừng)
Ngày hôm
sau hắn phải lên máy bay đi Hongkong nghiệm thu thành quả đầu tư của mình, chính
là ở Tseung Kwan O* mua một tầng nhà ở, bản thân hắn vẫn chưa có cơ hội đến ở.
Hai tháng trước hắn mời công nhân tới sửa chữa lại phòng tắm, lắp đặt bồn tắm
mát xa siêu lớn, còn sơn bả lại toàn bộ tường và giao chìa khóa để công nhân đến
quét tước thông gió định kỳ. (* Tên một vịnh ở Hongkong)
Trần Cận vẫn
cho rằng Fiennes nói khi nào hắn về Hongkong sẽ sắp xếp công việc để đi cùng với
hắn chỉ là nói đùa, bởi vì mỗi lần Norman xuất hiện đều thể hiện công việc đang
ngập đầu, Trần Cận nghĩ Fiennes làm thủ trưởng ít nhiều sẽ không thể để mặc trợ
lý bận rộn đến úp sấp dập ngửa mà vi vu, vì thế hắn vô tư khoan khoái đem tên của
người nào đó ném ra ngoài danh sách hành trình.
Bất quá,
có một vài người trời sinh tự cao tự đại, không phải là tình huống đặc thù sẽ
không biết dễ dàng chiều ý người khác (A Cận mới được ‘chiều’ có một lần duy nhất
=.=) Trần Cận vốn vác hành lý thực hiện kế hoạch đi Hongkong, nhưng lại
vì tính tình tùy tiện của quý ngài Fiennes mà bị quấy rầy toàn bộ.
Khi một bóng
người cao lớn xuất hiện sau lưng hắn ở một khoảng cách hơn năm bước, Trần Cận
như có dự cảm mãnh liệt, vừa quay đầu lại đã thấy người nọ thong dong khoát
khoát tay, trực tiếp ném hành lý của gã ta lên cabin hành lý, sau đó hướng về
phía hắn cười, vô liêm sỉ ngồi xuống bên phải vị trí của hắn.
Trần Cận cảm
thấy tình cảnh của hắn lúc này là ví dụ sống của tình tiết lãng mạn lâm ly điện
ảnh thường có : một chuyến phi cơ, trùng hợp chỗ ngồi mà kết duyên cái
gì... Đúng là quỷ xả ! Trên đời vốn không có loại trùng hợp kiểu này.
“Anh theo
đến làm cái gì ?” Trần Cận tức giận hỏi.
“Giống em,
đi Hongkong a.”
“Chẳng phải anh cần đi
Vienna?!”
Đối phương ung dung tháo chiếc
kính mắt màu trà xuống khỏi khuôn mặt, nhìn hắn : “Kế hoạch thay đổi.”
Hít thở hít thở, hít
hà~...... Bình tĩnh ! Bình tĩnh, phải bình tĩnh.
Vốn dĩ Trần Cận đã tính toán
rất kỹ càng: Đầu tiên là lấy cớ đến Hongkong thực hiện thủ tục sang tên phòng ốc,
sau đó nói phòng ở cần được trang hoàng, hắn lại không ưa ở khách sạn, do đó phải
đến ăn trụ ở nhà Trần Thạc, thuận tiện thưởng thức dáng vẻ trợn mắt giơ chân của
gã họ Trịnh, quả là đã nghiền ! Hiện gờ lại đột nhiên mọc thêm một cái chướng
ngại vật to như vậy, muốn hắn phải giải thích thế nào với Trần Thạc ?! (Đệ khống !
=.=)
“Anh cho rằng tôi xin nghỉ
phép dài hạn để làm gì ?”
“Không rõ lắm, em chưa nói
thì làm sao tôi biết được.” Fiennes ôn hòa nhìn sâu vào trong đôi mắt đen của hắn
“Tôi muốn đi nhà mới quét dọn
cũng không được ?”
Không nghe được lời nói thật,
Fiennes thoáng có chút thất vọng, có điều trong từ điển của anh cũng không có
hai chữ ‘nản lòng’, vì thế anh ghé sát vào bên tai hắn, trả lời, “Tôi rất am hiểu
việc dọn dẹp, chắc chắn em sẽ nhờ được đến tôi.”
Mẹ nó.
Kế tiếp là một quãng thời
gian dài phi hành trên trời cao, dài lâu đến giống như cố ý cho Trần Cận có cơ
hội để thích ứng với siêu cấp đại phiền toái thoát không được bỏ không xong bên
cạnh hắn.
Bởi vì người đàn ông này và
hắn có quan hệ..... chưa rõ, cho nên hắn không có cách nào lạnh mặt với gã ta,
nhưng hành vi này của Fiennes chẳng khác nào các hình thức cưỡng chế người mua
tiêu phí của các siêu thị*. (* Kiểu như mua một tặng một giá gấp rưỡi ?)
Người này không cho hắn được
biện bạch, hắn lại không muốn bị người này nắm mũi dẫn đi, vì thế Trần Cận bèn
nghiêm chỉnh tiến hành can thiệp, cảnh cáo anh ta phải nghe mình trong các hoạt
động tiếp theo của hành trình. Thái độ nhận sai của Fiennes khá tích cực, chưa
tỏ vẻ dị nghị gì.
Người kia ở bên cạnh khiến
cho Trần Cận bị mất ngủ. Ghê tởm hơn là, sau khi ngồi xuống khoang hạng nhất
không bao lâu, Fiennes liền nhắm mắt dưỡng thần, để lại hắn mắt thao láo nhìn
trời.
Tuy rằng chân mọc ở trên người
của người ta, gã ta muốn theo đến cũng đã theo đến, nhưng nếu tay này là ‘cải
trang vi hành’ mà hắn lại mặc kệ, nếu như gặp chuyện không may thì hắn lại phải
chịu trách nhiệm toàn bộ. Cứ thế nghĩ ngợi lung tung, lại cộng thêm hơi rượu
choáng váng, bất tri bất giác hơn mười tiếng đồng hồ đã trôi qua.
Đi ra từ sân bây quốc tế
Hongkong, nhìn cái gã thần thái sáng láng ung dung thoải mái ngồi trên ghế sau
ngắm cảnh ngoài cửa sổ, Trần Cận chỉ còn biết vò đầu nhận mệnh. Fiennes không
mang theo bảo tiêu, cũng không thể mang vũ khí nóng phòng thân vì vậy hắn không
thể không đề cao cảnh giác với xung quanh.
“Tôi cũng không biết anh
nhàn nhã thế, Trung Đông tổ không đến làm phiền anh, anh liền đến làm phiền
tôi.”
“Nếu em không muốn tôi xuất
hiện, em có thể xem như tôi không tồn tại.”
Trần Cận kháng nghị: “Cho
tôi xin đi, anh to như thế này, làm thế nào tôi coi như không tồn tại ?”
“Em lại định làm chuyện gì xấu
không muốn cho tôi biết ?” Fiennes rời mắt khỏi cửa sổ, quay đầu lại cùng
Trần Cận làm một cuộc giao tiếp trong ánh mắt.
Trần Cận hung tợn cắn răng
rít lên: “Được, tôi đấu không lại anh. Tôi cứ việc nói thẳng ! Tôi muốn ở lại
nhà Trần Thạc, hoặc là anh tự mình đi tìm khách sạn ở, hoặc là đóng vai trẻ
ngoan cho tôi, đừng nói gì kỳ quái khiến Trịnh Diệu Dương bắt được nhược điểm.”
Nói tới nói lui, kỳ thật là Trần Cận không mấy lạc quan với tương lai bốn người
họ cùng chung sống dưới một mái nhà mà thôi.
Người dân Hongkong có chút
tâm lý sùng ngoại, gương mặt ngoại quốc rất được ưu ái, hơn nữa Fiennes có ngoại
hình xuất sắc nụ cười mê người, trên đường đi, khi họ xuống xe vào một siêu thị
mua đồ dùng, có mấy nữ sinh chen ngang muốn cùng Fiennes chụp chung một tấm
hình, còn luôn miệng nói “Anh thật đẹp trai nha !” linh tinh, còn não
tàn hỏi gã ta có phải là khách mời NCIS !
Trần Cận ở bên cạnh nghe thấy
nổi da gà rơi đầy đất. Cuối cùng thấy Fiennes rất mát tính thật sự cùng mấy nữ
sinh chụp ảnh chung, Trần Cận trợn trắng mắt oán thầm : Đúng là không còn
gì để nói !
Đặc điển 3 : Oan gia
Trước khi làm thủ tục bay, Trịnh Diệu
Dương gọi điện cho Trần Thạc: “Mọi chuyện thế nào ?”
“Người của Sang Liên đã đến,
9h sáng mai ký hợp đồng.”
“Cần tôi đến
không?”
“Hôm nay
không cần, một mình tôi là ổn. Có điều tôi không kịp đến đón cậu tại sân bây,
tôi đã dặn lái xe 8h đến.”
“Ok, tôi sẽ
ngồi xe trở về. Vừa rồi Singapore đưa ra kế hoạch mới, tôi còn phải xem xét một
chút.”
“A......”
Đầu bên kia, Trần Thạc như chợt nhớ ra chuyện gì, thuận miệng nói, “Ở nhà -- có
thể sẽ có chút thay đổi, cậu, cứ coi như không thấy là được.”
Diệu Dương
cười nhẹ một tiếng: “Anh mua bộ gia cụ Thuỵ Điển kia phải không? Những chuyện
như thế này không cần hỏi tôi, tự anh quyết định là được.”
Buổi tối
chín giờ, Diệu Dương đến nơi, người giúp việc trong nhà đi ra mang hành lý vào.
Diệu Dương mới đi vào đến khách sảnh, cởi áo khoác, ngồi xuống ghế dài, mở bản
kế hoạch ra xem. Đột nhiên nghe thấy có tiếng động phía sau lưng, vừa quay đầu
lại, nhìn thấy bên trong quầy bar lộ ra một góc áo ngủ của Trần Thạc.
“Ủa ?
Anh đã về rồi ? Tôi còn tưởng nhóm người kia sẽ quấn lấy anh đi xem phim tối.”
Ngửi thấy mùi thơm của cà phê từ trong bếp tỏa ra, Diệu Dương vui vẻ, “Gã khốn
Race Poe tinh như cáo, thì ra hắn luôn nhòm ngó khu Nguyên Lãng của chúng ta,
thấy tôi không chịu nhả ra liền lợi dụng công ti Đông Đức lên giọng quan quyền
với tôi, sau này chúng ta phải cho hắn một đòn phủ đầu..... Hiện giờ cà phê
trên máy bay ngày càng khó uống, Trần Thạc, tiện thể cho tôi một tách nhé.”
Mười lăm
giây sau, đối phương bưng chén Mark thảnh thơi lượn lờ đến sau lưng Trịnh Diệu
Dương, và rồi từ phía sau đưa chén đến trước mặt anh, Diệu Dương bản năng đón lấy,
sau đó cúi đầu uống một ngụm, tiếp theo......
“Phốc......”
Phun ra.
Đang chuẩn
bị phát tác, người ở phía sau lưng anh đi đến trước mặt, dùng giọng điệu đáng
giận nói : “Ngượng quá, tôi không cẩn thận nhầm muối với đường. Tôi thấy
cà phê rất nóng, cho nên còn cho thêm một ít nước lã.”
Diệu Dương
thu hồi lại bản kế hoạch, đứng lên trừng mắt giằng co với gã kiêu ngạo kia.
Đối phương
lại còn không biết chết sống tiếp tục giáo dục anh: “Cậu đứt tay hay là đứt chân,
rót cà phê ! Thạc Thạc nhà tôi là người cậu có thể tùy tiện sai phái sao ? Có cần
phải cho cậu mát xa trọn bộ nữa không, Trịnh, tiên, sinh ?”
Diệu Dương
vốn đã muốn bùng nổ, nhưng vừa nhìn thấy khuôn mặt rất giống với người yêu của
mình, lại mang vẻ mặt cực kỳ thảo đánh, trong lòng lại dâng lên một cảm xúc do
dự thật phức tạp. Anh cau mày gầm nhẹ: “Anh....., có phải có bệnh hay không!”
Nguyên lai
Trần Thạc ám chỉ trong nhà có “thay đổi”, chính là tên khốn này. Gã ta quả thật
là sự tồn tại mà anh vĩnh viễn không thể thích ứng.
Đúng lúc
này, Diệu Dương nghe thấy tiếng động ở trên lầu, ánh mắt sắc bén đảo lên, vừa
lúc nhìn thấy người đàn ông ngoại quốc cao lớn kia đi xuống, gương mặt anh tuấn
thân hình cao ngất, thoạt nhìn hết sức lịch thiệp, bất quá chỉ cần là người có
liên quan đến Trần Cận, Diệu Dương đều sẽ tự động dán mác ‘Phi nhân loại’.
Tuy nhiên,
anh vẫn lập tức đoán ra đối phương là ai.
Vì tên ngốc
kia gây rắc rối, anh đã từng giao tiếp với người này. Nể mặt Trần Thạc, anh miễn
cưỡng chấp nhận cho tên ngốc Trần Cận này ngủ lại còn chưa tính, hiện tại hắn
ta còn mang nhân vật nguy hiểm vào nhà, tay ‘anh vợ’ này thật sự tin rằng sức
chịu đựng của anh là vô hạn ?
“Giới thiệu
một chút, bạn của tôi - Fiennes, vị này là Mr. Trịnh Diệu Dương, là...... Em
dâu của tôi?” Nói xong còn thâm ý liếc nhìn người ta một cái.
“Bệnh thần
kinh.” Đúng là miệng chó không thể khạc ra ngà voi. Diệu Dương thô lỗ gạt hắn
ra, ôm văn kiện đi lên lầu, khi đi qua bên cạnh vị khách ngoại quốc, thuận miệng
nói một câu, “Anh cứ tự nhiên.” Sau đó không nhìn bọn họ liếc mắt một cái, liền
biến mất ở cuối hành lang.
Trần Cận
chậm rãi quay trở về phòng bếp bưng lên một tách cà phê nóng hầm hập, sau đó
xoay người nhìn Fiennes theo vào đến, nói: “Thấy rồi chứ? Tên nhóc con kiêu ngạo
kia mắt mọc trên trán, không biết tôn kính huynh trưởng là gì. Nếu không phải
Thạc Thạc nhà tôi bị hắn lừa đi mất, tôi cũng chẳng thèm để mắt tới hắn.”
So với người
nào đó, Fiennes coi như có tự mình hiểu lấy: “Kỳ thật chúng ta mới xem như
khách không mời mà đến?”
“Sợ bị người
ta coi thường thì anh còn chen chúc theo tôi đến nơi này làm gì ? Đừng chột dạ,
nơi này là địa bàn của Trần Thạc, anh phải xem như tên họ Trịnh kia không tồn tại,
may mắn nhà bọn họ nhiều phòng, nói trước nhé, anh đừng mò đến phòng tôi, nếu
như bị họ Trịnh gặp được còn không bị hắn bắt lấy nhược điểm.”
“Tôi nghĩ
anh ta đã biết quan hệ của chúng ta rồi.”
Trần Cận
cười tủm tỉm đáp lại: “Anh đừng nói nhảm. Ở trong này, chúng ta tốt nhất phải
có quan hệ khác.”
“Ý của em
là, hiện tại tôi chỉ là cấp trên của em?”
Hi hi hi, cuối tuần vui vẻ :"> Ta đi đọc đây ^^
Trả lờiXóaOa oa, 2 cái đặc điển này phải nói là siêu ngắn ý. A Cận vẫn chảnh chọe như vậy dù là ở địa bàn người khác =))
Trả lờiXóaVẫn còn típ một phần nữa về vụ 4 anh và một về 2 anh Thạc - Cận hồi còn trẻ. ^^
Xóahehe, hum nay SN ta nà, ta vào cmt ủng hộ nàng nhá *ôm hun*
Trả lờiXóaUi, bạn hiền ơi, Chúc mừng Sinh nhật!!! Ta bít hôm ni chúc mừng nàng là muộn rùi, nhưng giờ ta mí vào Blog! TT^TT
Xóahấp dẫn nha =))) Thật mong chờ phần tiếp thoe :D
Trả lờiXóaChúc cả nhà vui vẻ ^_^
đúng là anh cận phái chọc anh dương , 2 anh thật là trẻ con .hihi...........................
Trả lờiXóaCàng ngày càng thấy mặt Fi ca siêu dày =)))
Trả lờiXóaCận Cận với Dương Dương mà sống cùng 1 nhà chắc A Thạc điên sớm, hên là giờ đây đã có thêm 1 đồng minh khá nặng kí là quý ngài Fiennes ^^ Chúc mừng A Thạc "~"
Sắp hoàn rồi hức hức :(((
Hí hí, thích thật. Sao cứ như các con rể ra mắt các mẹ vợ á. Nhưng sắp hết rồi. Em Cận của ta.
Trả lờiXóa“Xét theo một khía cạnh nào đó mà nói, anh có thể ở phía trên tôi. Có điều -- không phải hôm nay.” * cười té ghế*
Trả lờiXóaxét theo bất kỳ khía cạnh nào thì anh ấy cũng vẫn ở trên thui Cận Cận ôi.