Đặc biệt thiên:
Quốc khánh ( Thượng )
“Vừa gặp đã thương, thề non
hẹn biển, bất tri bất giác, lại biến thành một cái bóng càng lúc càng xa mơ hồ,
cùng hai hàng tình lệ chậm rãi khô. Bất đắc dĩ, năm xưa âm thầm thay đổi, bỗng
quay đầu, giật mình nhận ra, đã là thương hải tang điền......”
Đây là mấy dòng mà Vũ Văn Tu cảm thụ sâu sắc từ cuốn sách mới mua về vào một lúc nhàn hạ ngồi trong sân nhà đọc sách. Hắn thở dài, không biết là vì mùa thu sắp qua, hay là vì chính mình đã trải qua mà than thở.
Đây là mấy dòng mà Vũ Văn Tu cảm thụ sâu sắc từ cuốn sách mới mua về vào một lúc nhàn hạ ngồi trong sân nhà đọc sách. Hắn thở dài, không biết là vì mùa thu sắp qua, hay là vì chính mình đã trải qua mà than thở.
“Sao lại sầu não như vậy?”
Thanh âm ôn hòa, mùi vị quen thuộc vây lấy hắn. Vũ Văn Tu khép sách lại, lẳng lặng
dựa vào ngực Vũ Văn Ngạn, khép mắt hít thở mùi vị đặc trưng đầy thân thiết từ
y.
“Không có gì.” Vũ Văn Tu cười
cười, lắc đầu. Có chút bất đắc dĩ, lại có chút bi thương.
Vũ Văn Ngạn nhẹ nhàng vuốt
ve bờ vai hắn, “Có ta ở bên ngươi, ta không thích vẻ mặt này của ngươi.”
Vũ Văn Tu cầm lấy bàn tay Vũ Văn Ngạn, trao nhau hơi ấm, ngẩng đầu, vọng vào trong ánh mắt luôn sáng ngời sắc bén của y, cười cười, “Ta biết ngươi luôn ở bên ta, và ta cũng sẽ luôn ở bên ngươi, vì thế ngươi cần chuẩn bị sẵn tinh thần, cho dù một ngày ngươi nhàm chán ta, ta cũng sẽ không rời khỏi ngươi.”
Vũ Văn Ngạn ôm chặt lấy hắn, "Sao ta có thể chán ngươi!"
Vũ Văn Tu quay lại cùng ôm Vũ Văn Ngạn, dựa vào ngực y, lắc lắc đầu, phát hiện gần đây hắn đặc biệt hay thương xuân thu buồn, chẳng hiểu sao trong lòng có chút không thoải mái. Chẳng lẽ nam nhân cũng có thời kỳ mãn kinh?!
"Chúng ta đi Bắc Kinh đi!" Vũ Văn Tu đột nhiên thốt ra những lời này.
"Được." Vũ Văn Ngạn không ngần ngừ ưng thuận.
"Ngươi không hỏi ta vì sao phải đi?" Vũ Văn Tu dựa toàn bộ sức nặng lên người y.
"Nếu muốn nói ngươi sẽ nói.”
Bàn tay Vũ Văn Tu đặt ở trước ngực Vũ Văn Ngạn, cảm thụ được tiếng tim đập cực mạnh cực hữu lực của y, dường như thấy được sự kích động, lòng yêu say đắm, sự mê muội, còn có một loại nan xá khó phân.
"Ta chỉ muốn nhìn những đợt pháo hoa đẹp nhất trong đêm Quốc khánh." Vũ Văn Tu rướn người lên khẽ hôn môi y, cảm tạ sự bao dung, cảm tạ tình yêu khắc cốt ghi tâm của y.
Vũ Văn Ngạn đè lấy đầu hắn, chủ động khiến nụ hôn càng thêm đắm đuối.
Vũ Văn Ngạn nhìn vào mắt hắn, nhẹ giọng, “Cho dù ngươi muốn mạng của ta, ta cũng sẽ cho ngươi."
***
"Đi Bắc Kinh?" Vũ Văn Thần ngạc nhiên nói.
Vũ Văn Tu cầm lấy bàn tay Vũ Văn Ngạn, trao nhau hơi ấm, ngẩng đầu, vọng vào trong ánh mắt luôn sáng ngời sắc bén của y, cười cười, “Ta biết ngươi luôn ở bên ta, và ta cũng sẽ luôn ở bên ngươi, vì thế ngươi cần chuẩn bị sẵn tinh thần, cho dù một ngày ngươi nhàm chán ta, ta cũng sẽ không rời khỏi ngươi.”
Vũ Văn Ngạn ôm chặt lấy hắn, "Sao ta có thể chán ngươi!"
Vũ Văn Tu quay lại cùng ôm Vũ Văn Ngạn, dựa vào ngực y, lắc lắc đầu, phát hiện gần đây hắn đặc biệt hay thương xuân thu buồn, chẳng hiểu sao trong lòng có chút không thoải mái. Chẳng lẽ nam nhân cũng có thời kỳ mãn kinh?!
"Chúng ta đi Bắc Kinh đi!" Vũ Văn Tu đột nhiên thốt ra những lời này.
"Được." Vũ Văn Ngạn không ngần ngừ ưng thuận.
"Ngươi không hỏi ta vì sao phải đi?" Vũ Văn Tu dựa toàn bộ sức nặng lên người y.
"Nếu muốn nói ngươi sẽ nói.”
Bàn tay Vũ Văn Tu đặt ở trước ngực Vũ Văn Ngạn, cảm thụ được tiếng tim đập cực mạnh cực hữu lực của y, dường như thấy được sự kích động, lòng yêu say đắm, sự mê muội, còn có một loại nan xá khó phân.
"Ta chỉ muốn nhìn những đợt pháo hoa đẹp nhất trong đêm Quốc khánh." Vũ Văn Tu rướn người lên khẽ hôn môi y, cảm tạ sự bao dung, cảm tạ tình yêu khắc cốt ghi tâm của y.
Vũ Văn Ngạn đè lấy đầu hắn, chủ động khiến nụ hôn càng thêm đắm đuối.
Vũ Văn Ngạn nhìn vào mắt hắn, nhẹ giọng, “Cho dù ngươi muốn mạng của ta, ta cũng sẽ cho ngươi."
***
"Đi Bắc Kinh?" Vũ Văn Thần ngạc nhiên nói.
“Phải, Thần thúc.” Vũ Văn Tu
mỉm cười đáp, càng làm cho Vũ Văn Thần đau đầu không thôi. mấy người này nói
gió liền lập tức thấy mưa, ném Vũ Văn tập đoàn mặc kệ không thèm để ý, cuối
cùng người khổ là ai? Còn không phải là hắn?!
Đồng dạng buồn bực còn có tiểu
Yêu, cô bé đương nhiên không muốn rời xa tiểu Tu nhi của mình. Nhìn khuôn mặt rầu
rĩ của cô, Vũ Văn Tu chợt hỏi: “Duẫn Yêu, ngươi có muốn đi thăm Thiên An Môn?”
Duẫn Yêu ngẩn người, Vũ Văn Ngạn bắt dặp ánh mắt của Vũ Văn Tu hướng về phía mình bèn gật đầu.
"Còn cả Sân vận động Tổ Chim, thủy cung, Vạn Lý Trường Thành......" Duẫn Yêu kích động ôm lấy tay Vũ Văn Tu.
"Ừ." Vũ Văn Tu gật đầu, "Tiểu Yêu có muốn đi không?"
Duẫn Yêu tất nhiên vui sướng đồng ý, còn cho Vũ Văn Tu một cái hôn ngọt ngào lên má. Tất nhiên hậu quả là hắn bị bình dấm chua siêu lớn phía sau lưng kéo mạnh quay về trong lòng y, không nhúc nhích.
Mọi người đều hân hoan, chỉ còn có Vũ Văn Thần tiếp tục buồn bực chồng chất thêm buồn bực, Vũ Văn Tu nhìn thấy có chút hả hê.
Tuy nhiên Vũ Văn Ngạn cũng
không dễ dàng để một kẻ thứ 3 chen chân vào chuyến du lịch ngọt ngào của y như
vậy, vì thế y ra lệnh: “Thần, ngươi cũng đi theo đi. Gọi cả Đường Phong và Dương
Vân nữa.”
Vũ Văn Thần như được lệnh đặc xá, nước mắt lưng tròng cảm động nhìn lão ca nhưng vẫn không quên hỏi: " Vậy còn công tác thì làm sao?"
"Để cho Lăng và Ảnh xử lý đi."
Vũ Văn Thần kích động gật đầu, đương nhiên không có nửa câu phản đối.
Phân phó xong công việc, giờ thì đến “tư việc”, đừng tưởng trước mặt y cùng người hôn hôn ngọt ngào mật mật như vậy là y sẽ bỏ qua. Vũ Văn Ngạn ôm Vũ Văn Tu đứng dậy, cứng rắn kéo hắn về phòng ngủ. Không cần đoán cũng biết, phòng ngủ lại là một phen xuân ý dạt dào.....
"Tổ Chim" là sân vận
động được xây dựng cho Thế vận hội Ô - lim - píc Bắc Kinh 2008. Duẫn Yêu được mắt
thấy tay sờ công trình kiến trúc chỉ được thấy trên TV thì vô cùng hưng phấn,
cũng không còn để ý chuyện mình và tiểu Tu nhi bị tách ra nữa.
Vũ Văn Thần nhìn thấy Đường
Phong và Dương Vân ngọt ngào quấn quýt thì ngứa mắt, cảm thấy bọn họ cố ý trêu
chọc mình độc thân.
"Đại thúc, đại thúc, chúng ta đi Viên Minh viên đi." Duẫn Yêu kéo kéo tay hắn giục giã.
"Viên Minh viên?" Vũ Văn Thần xoa đầu Duẫn Yêu, "Ở đó có cái gì đẹp, chỉ là một mảnh phế tích thôi." Vũ Văn Thần không hứng thú.
"Nhưng ta muốn đi." Thấy Vũ Văn Thần chê bai sở thích của mình, cô bé xịu mặt chạy đi một mình. Đường Phong thấy vậy nhảy vào trêu chọc hắn: “Sao còn không đuổi theo? Nếu Duẫn yêu có việc, coi chừng tiểu Tu sẽ lột da ngươi!” Vũ Văn Thần còn ngần ngừ, Dương Vân cũng đi theo giục giã, “Còn ngốc cái gì! Tiểu yêu sắp chạy xa rồi!”
Vũ Văn Thần lắc đầu nhận mệnh, ai bảo hắn phải diễn vai “nghĩa phụ” làm gì.
"Đại thúc, đại thúc, chúng ta đi Viên Minh viên đi." Duẫn Yêu kéo kéo tay hắn giục giã.
"Viên Minh viên?" Vũ Văn Thần xoa đầu Duẫn Yêu, "Ở đó có cái gì đẹp, chỉ là một mảnh phế tích thôi." Vũ Văn Thần không hứng thú.
"Nhưng ta muốn đi." Thấy Vũ Văn Thần chê bai sở thích của mình, cô bé xịu mặt chạy đi một mình. Đường Phong thấy vậy nhảy vào trêu chọc hắn: “Sao còn không đuổi theo? Nếu Duẫn yêu có việc, coi chừng tiểu Tu sẽ lột da ngươi!” Vũ Văn Thần còn ngần ngừ, Dương Vân cũng đi theo giục giã, “Còn ngốc cái gì! Tiểu yêu sắp chạy xa rồi!”
Vũ Văn Thần lắc đầu nhận mệnh, ai bảo hắn phải diễn vai “nghĩa phụ” làm gì.
Bên kia, Vũ Văn Tu nắm lấy
bàn tay ấm áp của Vũ Văn Ngạn đi lên Vạn Lý Trường Thành nổi tiếng, lặng ngắm
nhìn ra xa. Vũ Văn Ngạn đứng phía sau, ôm thiếu niên vào lòng.
"Ngươi nói, đứng trên vị trí cao có cảm giác thế nào?” Vũ Văn Tu nhẹ nắm lấy cánh tay quấn quanh hồng mình, hỏi.
"Cô độc." Vũ Văn Ngạn nói.
"Vậy sao?" Từ xưa đến nay, người nào đứng ở chỗ cao mà không cô độc đâu.
"Nhưng từ khi ta có ngươi, ta không cô độc."
Vũ Văn Tu không nói gì thêm, chỉ nhắm mắt lại, ôn nhu cười.
Buổi tối hôm đó, trăng sáng lên cao, ánh sao lấp lánh, Thiên An Môn sôi trào, hồng kỳ năm sao bây lên phấp phới trong tiếng quốc ca vàng dội.
Pháo hoa bảy màu nở rộ rực rỡ, soi tỏ lịch sử quang huy của nước nhà, cổ vũ con cháu không ngừng tiến lên phía trước.
Trong khi Vũ Văn Tu và Vũ Văn Ngạn yên lặng hưởng thụ sự yên tĩnh riêng tư, Duẫn Yêu cùng Vũ Văn Thần đang nghĩ cách để vào trong hội trường, hòa mình vào bầu không khí vui mừng, còn Đường Phong và Dương Vân thì ở lỳ trong khách sạn, làm cái việc mà trong lòng mọi người đều thầm biết!
"Ngươi nói, đứng trên vị trí cao có cảm giác thế nào?” Vũ Văn Tu nhẹ nắm lấy cánh tay quấn quanh hồng mình, hỏi.
"Cô độc." Vũ Văn Ngạn nói.
"Vậy sao?" Từ xưa đến nay, người nào đứng ở chỗ cao mà không cô độc đâu.
"Nhưng từ khi ta có ngươi, ta không cô độc."
Vũ Văn Tu không nói gì thêm, chỉ nhắm mắt lại, ôn nhu cười.
Buổi tối hôm đó, trăng sáng lên cao, ánh sao lấp lánh, Thiên An Môn sôi trào, hồng kỳ năm sao bây lên phấp phới trong tiếng quốc ca vàng dội.
Pháo hoa bảy màu nở rộ rực rỡ, soi tỏ lịch sử quang huy của nước nhà, cổ vũ con cháu không ngừng tiến lên phía trước.
Trong khi Vũ Văn Tu và Vũ Văn Ngạn yên lặng hưởng thụ sự yên tĩnh riêng tư, Duẫn Yêu cùng Vũ Văn Thần đang nghĩ cách để vào trong hội trường, hòa mình vào bầu không khí vui mừng, còn Đường Phong và Dương Vân thì ở lỳ trong khách sạn, làm cái việc mà trong lòng mọi người đều thầm biết!
Vũ Văn Tu khẽ hôn Vũ Văn Ngạn,
nói: “Ta từng nghĩ rằng, ngươi động tình với ta chỉ là nhất thời tò mò. Ta từng
sợ hãi sẽ có một lúc ngươi ruồng bỏ ta, nhưng mà, bây giờ ta cảm thấy rất tin
tưởng tình cảm của ngươi dành cho ta sẽ không thay đổi.”
Vũ Văn Ngạn ôm chặt lấy ái nhân, thì ra cũng có lúc y làm người này phải lo được lo mất. "Ta đã nói, cho dù ta chết thì đến phút cuối cùng của cuộc đời, ta cũng không thay đổi.”
Vũ Văn Ngạn ôm chặt lấy ái nhân, thì ra cũng có lúc y làm người này phải lo được lo mất. "Ta đã nói, cho dù ta chết thì đến phút cuối cùng của cuộc đời, ta cũng không thay đổi.”
anh ngạn nói ngọt như vậy sao em tu ko tin đc chứ...hih.i.........
Trả lờiXóangọt đến chết mất lun T.T Ta rất thjx bộ này , ty kủa 2ng thật mãh liệt xD
Trả lờiXóa