Ngày hôm sau, mọi người trả phòng. Herman đi trước đến một khu nhà kho ở phía Tây thành phố, điểm liên lạc lâm thời ở Rio đang được kiến tạo tại đó.
Trước khi xuất phát, Herman trình bày lại một lần nữa những tư liệu họ có về Max.
“Tập đoàn của Jia Max là hậu thuẫn đắc lực của Doni, đồng thời hắn ta cũng là một trong những thủ lĩnh mafia rất có máu mặt tại St.Paul, hắn đã làm chủ khu xóm nghèo phía Nam rất nhiều năm. Buôn bán thuốc phiện và vũ khí đạn dược là nghề quen của hắn. Vài đại bang phái ở quanh đó cũng phải thời khắc đề phòng hắn xâm chiếm. Chính phủ Brazil và cảnh sát đều bó tay trước thế lực của hắn. Doni rất tín nhiệm người hợp tác này của mình, nhưng Jia Max trời sinh đa nghi, vì phòng ngừa người bên cạnh soán vị nên hắn thường định kỳ thay đổi thân tín. Muốn tiếp xúc được hắn thường xuyên, chỉ có thể trở thành bạn làm ăn của hắn.”
“Vậy để lấy được vân tay và mẫu võng mạc của hắn, chỉ có thể vờ như cùng hắn cò kè mặc cả.” Trần Cận cảm thấy chuyện này cũng không dễ làm.
“Dưới trướng Doni có một club bí ẩn tên là “Thiên đường”, Jia Max là một trong số hùn vốn. Mục tiêu cuối cùng của chúng ta, Sartori chính là ông chủ giấu mặt của “Thiên đường”, hắn thay Doni quản lý club này đã 4,5 năm, đây là một tay cao thủ trong tẩy tiền và kết giao quyền quý.”
“Mục tiêu khó khăn nhất để lại cuối cùng? Nếu được chọn tôi chẳng tuyển cái trình tự này.”
“Trước hết tiếp cận Jia Max đã, rồi trở về khánh công.” Heman thâm ý liếc nhìn Trần Cận, “Rờ khỏi Rio, anh phải chủ động giữ liên lạc, thiết bị đặt ở cửa, đừng nói với tôi anh không biết sử dụng, bằng không khi anh cần, viện binh sẽ không đến kịp.”
Quạ đen miệng! Trần Cận cũng không khách khí: “Biết, tôi cũng đâu phải là ngài Herman, bản lĩnh cao đến nỗi người của Nhà Trắng cũng phải e ngại. Tiểu lâu la như tôi, anh tùy tiện tìm cũng thấy nhan nhản, ném đi không được.”
“Chuyến bay của anh giữa trưa sẽ cất cánh.” Herman châm chọc, “Anh không định cùng anh ta nói lời từ biệt?”
“Tôi không phải anh, ngoài mặt ra vẻ chán ghét, kỳ thật trong lòng âm thầm khóc hô nhớ thương người ta, a?”
“Anh...!” Herman bị Trần lão đại thành công bức đến trên mặt biến sắc.
“Cho dù bị chọc đúng tim đen cũng đừng nên nóng nảy, tôi sẽ không nói cho người khác biết!” Trần Cận tỏ vẻ vô cùng thành thật nhớ ra chuyện gì đó, “Đúng rồi, tôi vẫn nghĩ phải nói với anh một chuyện, có rảnh, anh nên đi nhuộm nhuộm đổi màu cho cái đầu vàng rực của anh, bằng không nhìn anh sẽ rất giống Ken Carson (bạn trai của búp bê Barbie), sẽ khiến các cô gái hiểu lầm rằng anh là người thiếu chiều sâu*” (* Ý nói con người hời hợt, chỉ có vẻ ngoài bóng bẩy)
“Câm miệng!”
“Chúng ta là người hợp tác tôi mới có lòng tốt nói cho anh biết.” Trần Cận không hề áy náy, lưng đeo thiết bị rời đi.
Sáng nay, Trần Cận nghe nói Hào Môn cao tầng đến Rio, từ sáng sớm Fiennes đã cùng sĩ quan trợ lý xuất phát đi đón tiếp. Hắn và Fiennes đã sớm không cần làm bộ làm tịch đón đón đưa đưa, có điều sáng nay lúc tạm biệt, Fiennes chỉ động ôm lấy hắn một lúc, nhìn như thực thuần khiết, kỳ thực là ở góc độ mà Norman không thấy, gã ta đã liếm liếm tai hắn, lúc ấy hắn bị dọa nhảy dựng, vội vã tránh ra.
Phía bên kia, cho đến khi hội đàm tiến hành được một nửa, Fiennes cúi đầu nhìn đồng hồ trên cổ tay, thầm tính lúc này Trần Cận cũng sắp làm thủ tục bay. Sự sắp đặt lần này khiến anh nửa mừng nửa lo, thực lực của Hỏa bộ rất mạnh, hợp tác cùng Trần Cận hẳn là sẽ chỉ có thành công, khó lòng thất bại, nhưng anh vẫn chưa nói với Trần Cận, lần này người phụ trách liên thủ cùng hắn là nhân vật lừng lẫy tiếng tăm của Hỏa bộ - Nana Hồ.
Trong số tam bộ Phong - Hỏa - Lộ, Hỏa bộ có vị trí không thể so sánh, sự kiệt xuất này hoàn toàn là nhờ Hỏa bộ chưởng môn nhân Nana Hồ. Người phụ nữ này cưỡng hãn cay độc lại hấp dẫn như lửa, tác phong không thua đấng mày râu, thậm chí thủ đoạn càng thêm nhanh nhẹn ngoan tuyệt, công phu vừa đấm vừa xoa cũng là có tiếng. Ở Nam Mĩ, cô ta cũng có chút thế lực không thể khinh thường, ở đây cô ta dùng tên giả là “Rose”, nhân mạch rộng rãi hữu hiệu, thủ hạ cũng rất đáng tin cậy.
Nana Hồ có không ít thân phận, do đó cô ta cũng quen biết rất nhiều dân côn đồ ở Brazil, phát huy đầy đủ ưu thế của nữ tính, Nana Hồ so với một bọn đàn ông chỉ biết đánh đánh giết giết và kiếm tiền thì cẩn thận chu đáo hơn nhiều lắm. Tuy nhiên, ở trong “giới”, cô ta cũng được mệnh danh là “Thiên nhân trảm”, nói đơn giản là, không có bất cứ một người đàn ông nào có thể ngăn cản được lực hấp dẫn độc hữu của đàn bà toát ra từ cô ta, mà Nana Hồ cũng không kiêng kị “ăn cỏ gần hang”*, vì thế số người hợp tác với cô ta đến từ các phân bộ khác ăn tai vạ vì scandal không phải ít. (* có quan hệ yêu đương với người gần bên mình, cùng tổ chức)
Fiennes vừa tưởng tượng đến cảnh Nana Hồ và Trần Cận “tổ hợp” lại với nhau, đầu liền đau. (Một nữ “ăn tạp” và một nam ... háo sắc, ô hô hô...)
Danny Herman chỉ có thể trợ giúp từ xa, Michael giám sát thăm dò ở vòng ngoài, mấy cái “bóng đèn”* này cộng lại cũng không đủ đánh bại sức quyến rũ nóng bỏng của Nana Hồ. Trước đây Trần Cận thích chơi đùa như thế nào anh cũng vẫn có thể mở một mắt nhắm một mắt, bởi vì anh biết hắn ít có khả năng thực sự rung động, nhưng hiện tại, anh lại bắt đầu chú ý đến từng chút sinh hoạt cá nhân của Trần Cận, đây quả thực là điều chưa bao giờ xảy ra khi anh quan hệ với các tình nhân trước đây, chính Fiennes cũng cảm thấy có chút bất an. (* người thừa, người quấy rầy, cản trở.)
Khi đặc phái viên Casio đổ thêm cà phê cho anh, Fiennes mới phục hồi tinh thần lại.
......
Có thể thấy, thật hiển nhiên là mục đích chủ yếu của cuộc xuất hành này không phải chỉ là giữ chân Jia Max, trước khi tình thế trở nên rõ ràng, Trần Cận cũng không thể tùy tiện phỏng đoán.
Có một số nhiệm vụ, thường thì người chấp hành sẽ chỉ thực hiện xong bộ phận công tác mà mình phụ trách sau đó nhanh chóng rút khỏi, làm “phu quét đường”, bọn họ vĩnh viễn không thể biết được toàn bộ sự kiện mà mình tham gia, hơn nữa quả thật không ai muốn biết toàn bộ làm gì.
Lần này các phân bộ đều tụ tập lại đây, phân công nhau làm việc, trận thế lớn như vậy khiến hắn cảm giác lần này Hào Môn cần phải giăng một cái lưới lớn, các mắt xích móc nối lại với nhau, chính là một tấm thiên la địa võng.
Đây gọi là “Bọ ngựa bắt ve, chim sẻ rình sau”. Trước đây rất khó gặp một nhiệm vụ trọng đại đến mức cần phải tầng tầng lớp lớp che lấp như vậy. Xem ra lần này hơn phân nửa là động chạm đến cơ mật quốc gia, ngay cả FBI và Hình cảnh quốc tế cũng được điều động toàn lực hợp tác. Nếu các vị thượng cấp còn cảm thấy bất an với vụ này, Hào Môn hẳn cũng chẳng thoải mái.
Mà Xích bộ và Hỏa bộ, đều chỉ tham gia một giai đoạn của kế hoạch, hắn là lúc đầu vẫn là cần các đầu lĩnh bọn hắn hăng hái chiến đấu làm gương cho binh sĩ, giai đoạn này vẫn còn chưa điều động lính đánh thuê.
Buổi tối hôm đó, khi đến St. Paul, Trần Cận đuổi đi hết huynh đệ Xích bộ, một mình đi đến địa điểm gặp mặt, quán bar mang tên “Graffi”. Hắn chỉ được cung cấp địa chỉ, thời gian, còn rốt cuộc người hợp tác là ai, hắn vẫn mù tịt.
Hắn đến vừa lúc 10 p.m. Quán bar này diện tích rộng đến vái trăm m, nhìn qua cũng biết là nơi ngư long hỗn tạp, vừa có tam giáo cửu lưu chiếm mấy chiếc bàn vòng quanh sân khấu, vừa có thành phần trí thức ăn mặc lịch sự đến đây tìm chuyện vui, ngồi bên cạnh bàn xem các cô gái kiêu gợi múa cột.
Trần Cận bất động thanh sắc quét mắt nhìn quanh một vòng, phát hiện quầy bar phía bên phải có người quen, tuy rằng đã có nửa năm không gặp nhưng khí chất khô khan lãnh khốc kia ở trong mắt Trần Cận quả thực tượng trưng cho những cái chết bi kịch trong chớp mắt. Vừa nghĩ đến người này đúng là tay súng bắn tỉa No.1 danh chấn giang hồ, người người khiếp sợ - “Ve Gió”, hắn liền cảm thấy nhìn người không thể nhìn tướng mạo. (Quan niệm thẩm mĩ của A Cận vốn đã mất tem bảo đảm từ lâu!=.=)
Người này vẫn đeo cái mặt nạ cương thi đần thối vạn năm không đổi, hắn bất quá là ngẫu nhiên (???) trêu chọc vài câu, người này liền nghẹn đỏ mặt như nuốt phải ruồi bọ vậy, khiến ai không biết còn tưởng hắn đang đùa giỡn con gái nhà lành!
Nếu Fiennes cảm thấy Michael dùng được, vậy hắn sẽ cố mà đối xử tốt với người này một chút, coi như cũng vì bọn họ giao tình cũng khá sâu đậm thôi! (Anh có thể càng thêm mặt dày một chút nữa không?)
“Cá Gỗ, lâu rồi không gặp, tôi nói nha, sao anh không tiến bộ chút nào vậy? Thời đại này đã sớm không còn lưu hành Hacker đế quốc, anh ăn mặc đen ngòm từ đầu đến chân, sợ người khác không biết anh là ma đầu giết người không chớp mắt hay sao? Anh làm điệu làm bộ làm thành cái dạng này, thực là kém cỏi!” (Đây là cái mà anh vừa mới gọi là “cố mà đối xử tốt”? =.=)
Ngay khi Trần Cận đến gần, mí mắt bên phải của Michael đã bắt đầu nhảy, sau khi đối phương nói ra đoạn dạo đầu thiếu nợ đánh trên đây, Michael phi thường bội phục chính mình có thể dằn lại nỗi xúc động muốn móc súng “băng” người này, hơn nữa khẩu súng trên thắt lưng anh còn được trang bị thêm ống hãm thanh, nếu anh ra tay, đảm bảo vô thanh vô tức, không lầm giật mình bất cứ người nào ở đây.
“Cái bộ óc gỗ đặc của anh đang lưu chuyển ý nghĩ gì tà ác có đúng không? Tôi khuyên anh tốt nhất nên bình tĩnh.” Nói xong hắn liền vươn tay đáp lên vai Michael, sau đó ra vẻ huynh đệ tình thâm thân thiết ghé sát vào anh, mỉm cười hạ giọng hỏi: “Đến lúc nào? Có phát hiện kẻ khả nghi không?”
Michael tức giận đáp: “Đây là chuyện của cậu, liên quan gì đến tôi.”
“Ô, giận dỗi đây này, đã bao lâu rồi anh không đi ra ngoài hít thở không khí mới mẻ*? Chẳng phải tôi đang cho anh cơ hội uống rượu tán gái đây thôi!” (* Ý ảnh là “giải quyết tâm sự của đàn ông”)
“Cậu...!”
Trần Cận cảm thấy võ mồm vẫn chiếm thượng phong kỳ thật là một chuyên thực không thú vị, bất quá mới nửa năm không cùng hắn luyện tập, tài ăn nói của Cá Gỗ lão huynh đã thoái hóa đến giai đoạn hai người vừa mới vừa nhận thức. Trần Cận vỗ vỗ vai Michael bày tỏ sự cảm thông.
Bar Graffi có hai tầng, tầng trên là tầng áp mái, lan can hành lang bằng sắt có nan hoa. Khi một người phụ nữ vịn lan can từ lầu hai chậm rãi bước xuống thang cuốn, chiếc đầm vàng hở lưng bốc lửa và khuôn mặt trang điểm yêu diễm của cô ta hấp dẫn vô số ánh nhìn của các đấng mày râu, có người còn huýt sáo tỏ vẻ tán thưởng.
Ánh mắt của Trần Cận dán trên người Michael xấu số bị những âm thanh trầm trồ này hấp dẫn, hắn híp mắt nhìn về phía sau.
“U, Cá Gỗ, nhìn không ra khẩu vị của anh cũng thực nặng nha, tôi còn tưởng anh ăn chay cơ! Nhưng ngẫm lại, nếu ngay cả loại phụ nữ này còn không kích thích được tính thú của anh, tôi cũng thấy lo cho anh lắm!”
Trần Cận không nhìn thấy sắc mặt Michael, vẫn còn thoải mái đùa giỡn, có điều ánh mắt hắn cũng chặt chẽ theo dõi cô nàng hào quang bốn phía kia, nhìn cô ta đi về phía mình, hắn như đã dự cảm được điều gì.
Trần Cận vẫn giữ nguyên khuôn mặt tươi cười, lại hỏi nhỏ Michael: “Có gì đó không ổn lắm, anh có cảm thấy cô nàng này nhìn rất quen?”
“Chưa từng gặp.”
“Chưa từng gặp? Tôi dường như đã gặp rồi...” Hắn thì thào nói xong, người phụ nữ quyến rũ đã đến rất gần hắn, đứng lại.
“Không nếm thử rượu Rum ở Graffi, anh sẽ xem như chưa từng đến St. Paul.” Cô nàng nhìn hắn khẽ cười, thân hình nảy nở, làn da màu cà phê khỏe khoắn, mái tóc dài dày mượt, khuôn mặt kiều diễm lập thể*...... Điển hình con lai Nam Mĩ, khỏe khoắn mà gợi cảm. (* kiểu khuôn mặt người Âu Mĩ, mũi cao mắt sâu...)
Biết cô ta đang nói với mình, chuông cảnh báo của Trần Cận đột ngột réo lên vang dội. Hắn đã nghĩ ra! Cô ta là Hỏa bộ đại tỷ Nana Hồ! Lúc trước hắn mới chỉ nhìn thấy ảnh chụp của cô ta một lần ở hồ sơ tuyệt mật, có điều trong ảnh chụp cô ta chưa trang điểm, có chút trung tính, so với lúc này đúng là một trời một vực.
Nana Hồ tự thân xuất mã! Hắn vốn tưởng tổng bộ sẽ tị hiềm mà tách bọn họ ra, không ngờ họ vẫn được “tận dụng”.
“Tôi chờ cô thật lâu!” Hắn cười tà, tiến lên ôm lấy eo cô ta. Vừa thấy danh hoa có chủ, không ít đàn ông thất vọng quay đầu đi.
Nana cười quyến rũ, đáp lại: “Anh yêu, em đã rất chờ mong cuộc hẹn hò này của chúng ta!”
Hai người không coi ai ra gì diễn màn liếc mắt đưa tình, Michael xấu hổ dời tầm mắt cúi đầu tiếp tục giả bộ uống rượu giải sầu.
“Chúng ta đến một ván đi, ai thắng, người đó sẽ phải thỏa mãn một yêu cầu của đối phương.” Nana chỉ chỉ khu bàn chơi cầu ở phía bên trái.
“Đây là cô nói đấy nhé.” Trần Cận cong khóe miệng, có chút khinh thường.
Nửa giờ sau, Trần Cận trở lại quầy bar, giơ tay gọi thêm một ly rượu Rum.
“Nhìn tôi thua vào tay đàn bà, anh cảm thấy thực thích phải không ?”
“ Đúng vậy, thực thích.” Phía dưới vẻ mặt đông cứng, Michael cất giấu xem kịch vui tiếu ý.
“Có điều cô ta thật sự có tài.”
Đúng lúc này, có người mời Nana, cô ta cười hướng về phía người đó khẽ nâng chén rượu.
Trần Cận lắc đầu: “Đối với loại ma nữ nơi nơi uống miễn phí rượu như thế này, đàn ông phải đề phòng một chút.”
Micheal cảm thấy rất hả hê: “Thừa nhận rằng mình đã thua trong tay một phụ nữ cũng không phải chuyện gì mất mặt.”
“Anh cho tôi là anh sao? Ai thắng ai thua còn chưa biết đâu!”
10’ sau, Nana trở lại bên cạnh Trần Cận, chủ động cùng hắn nắm tay nhau, làm nũng nói: “Hôm nay anh không cần đưa em trở về khách sạn, nhưng anh cũng không được đưa đàn bà về nhà đâu đấy nhé~ ” Tiếp theo mỹ nữ ghé sát cặp môi mọng vào bên tai hắn: “Việc cần làm đều ở trong USB, đêm mai 9h đến chỗ tôi thương lượng, ngày hôm sau sẽ hành động.”
Trần Cận cố ý lớn tiếng đáp: “Baby, có phải chúng ta tiến triển hơi nhanh?”
Nana liếc yêu hắn: “Anh nói xem?” Sau đó cô ta vỗ vỗ mặt hắn, uyển chuyển xoay người rời đi.
Trần Cận bình thản đút USB mini trong lòng bàn tay vào túi áo.
Rạng sáng, Trần Cận bị tiếng điện báo đánh thức.
“Mẹ!” Trần Cận chửi nhỏ một tiếng. Không biết tính sai giờ sao?! Rạng sáng gọi người dậy làm việc, cẩn thận lão tử đi Bộ lao động tố cáo các người!
Nghe giọng Danny Herman vang lên, Trần Cận tỉnh táo hơn một chút.
“Hỏa bộ Nana Hồ không tồi, phải không? Nếu anh đã có thứ chúng ta cần, vậy phải nghĩ cách trà trộn vào Club của Doni tìm Sartori. Anh chỉ có 5 ngày ở St. Paul, đừng lãng phí.”
“Anh mẹ nó gọi tôi dậy vào nửa đêm chỉ để nói mấy chuyện vô nghĩa này?”
“Đúng vậy, tôi sợ anh bị Nana Hồ mê hoặc, quên mất nhiệm vụ.”
“Anh bị điên? Bye!” Trần Cận ngắt điện thoại.
Lần hành động này đặc biệt quan trọng, xem ra không phải đã đánh mất thể diện của quân cơ cũng là đã chạm phải điểm trọng yếu của FBI. Hơn nữa, cấp trên muốn tìm được người bị mất tích và manh mối của sự cố nhất định không thể tách rời khỏi cái quỹ bảo hiểm của Doni. Những gì Doni nắm giữ được nếu không phải rất đáng giá thì cũng là rất nguy hiểm, nếu không thì cấp trên cũng không đến nỗi đứng ngồi không yên như vậy, thậm chí không tiếc thuyên chuyển nhân viên, điều động lính đánh thuê để giải quyết.
Đúng là không biết tiếc nhân lực vật lực. Trần Cận nghĩ, nếu không may để lộ giấu vết trước mặt Jia Max thì cũng buộc phải tiêu tiền mua hàng đen cho tên này. Tuy Hào Môn luôn có rất nhiều trang bị tiên tiến hiện đại bậc nhất, nhưng vì dẫn xà xuất động phải đem tiền quăng qua cửa sổ cũng không phải chưa làm bao giờ.
Tiến vào xóm nghèo một bước cũng tương đương với tiến vào quỷ môn quan, hơi sơ sẩy một chút đều có thể quăng đi mạng nhỏ. Không thể sơ xuất chủ quan, dù chỉ một chút, nếu không liên lụy cả Hỏa bộ sẽ không ổn chút nào.
Fiennes sẽ không nghĩ hắn đang ở đây làm xằng làm bậy với Đại tỷ Hỏa bộ đi? Hiện giờ gã ta đang làm gì? Đang công tác hay là đang gặp gỡ người nào? Trần Cận lắc mạnh đầu, muốn đem những suy nghĩ vớ vẩn ấy quăng ra khỏi đầu, nếu hắn vì Fiennes mà buông bỏ quyền lợi ngủ so với heo còn say sưa thoải mái, vậy hắn đúng là đã gặp phải nghiệp chướng.
Tối hôm sau, Trần Cận đúng hẹn đi đến khách sạn Nana dừng chân.
Phụ thân của Nana Hồ là người Châu Á, mẫu thân là người con lai ba dòng máu: Âu Mỹ, Indian và da đen, quan trọng hơn là cô ta có thể nói tiếng Trung, lưu loát tiếng Anh và Bồ Đào Nha, vì thế ngẫu nhiên cô ta có thể đảm nhiệm phiên dịch trong những cuộc trò chuyện với dân bản xứ.
Vì thế ngay từ đầu, quan hệ giữa họ đã được sắp đặt là tình nhân.
“Tuy Jia Max không biết tôi là người của Hào Môn, nhưng y không phải không biết gì về thân phận của tôi lúc này. Hỏi ‘mượn’ y mấy khẩu súng không thành vấn đề, nhưng là người ngoài mà muốn có được lòng tin của y, lại là người có gương mặt ngoại quốc như anh thì chúng ta phải có một lý do thuyết phục mới có thể mạo hiểm chuyến này.”
“Ý cô là bộ dáng của tôi không xứng làm người tình của cô?”
“Ô -- anh lại có thể nghe hiểu ý tôi nha!” Ngay từ đầu Nana đã cảm thấy người “bạn diễn” này rất thụ vị, vì thế cô ta cũng không cần ăn nói hàm súc, lúc này cô ta nghĩ có bạn diễn như vậy hẳn sẽ không bị nhàm chán.
Trần Cận bày ra bộ dáng thật mê người, cười nhạo: “Tôi cho cô biết, tôi đường đường là New York ám phố nhất chi hoa a*, ngay cả siêu mẫu muốn được hẹn hò với tôi đều phải xếp hàng hẹn trước, hơn nữa khả năng diễn của tôi cũng không thua Nam diễn viên xuất sắc nhất, lần này tôi chịu đóng giả làm tình nhân của cô đó là vinh hạnh to lớn cho cô. Loại phụ nữ lẳng lơ như cô tôi còn cảm thấy chướng mắt đâu!” (* Bông hoa của khu phố đen New York)
“Chưa từng có ai dám ở trước mặt Nana Hồ tôi ăn nói kiêu ngọa như vậy!”
Trần Cận cười hì hì: “Hiện tại có người dám, nghe có phải thực có cảm giác?”
“Anh đủ gan lớn! Tên tiếng trung của anh là Trần Cận phải không? Kỳ thực tôi thích cái tên đó hơn! ‘Cận’, tuyệt vô cận hữu, Trung Quốc lý giải như vậy phải không?”
Trần Cận cảm thấy cần phải hết sức kiềm chế trước mặt Nana Hồ, rắn rết mỹ nhân thực gai góc: “Khuyên cô đừng yêu tôi, tôi rất ư là kén chọn đấy!”
Cô ta nhướng mày: “Chờ xem.”
Hai người nhìn nhau một lúc, sau đó đều tự nở nụ cười. Ánh mắt Nana nhìn Trần Cận trở nên đặc biệt hơn.
10’ sau......
“Cô không đùa với tôi đấy chứ? Cô đem tôi cải trang thành thế này, còn có người tin tôi là đàn ông sao? Thực không có thẩm mĩ!” Trần Cận nhìn vào cái người “có thể nhanh chóng dung nhập đám đông” trong gương, tỏ vẻ ghê tởm muốn chết. Chiếc áo màu nâu có văn hoa lùng thùng như một người đàn ông trung niên qua đường, mũ vành và quần đùi màu da bò, thật sự khiến người ta uể oải.
“Vậy anh muốn như thế nào? Tôi cũng không đồng ý cho anh mặc cáo áo sơ mi đỏ như đít khỉ kia!”
“Xem như cô giỏi!” Trần Cận quăng mũ, cởi cái áo thùng thình, tụt cái quần có thể mặc đi biển trên người, sau đó chỉ còn một cái quần lót, đĩnh đạc mở tủ quần áo vạn năng của Nana Hồ, tìm ra một chiếc áo bó màu đen dành cho nam mặc lên, rồi mặc lại chiếc quần bò cũ của mình.
Nana cũng không chút e ngại đứng một bên thưởng thức hắn thay quần áo, sau đó tỏ ra thản nhiên nói: “Dáng người không tệ chút nào a!”
“Cô đùa à! Dáng người của tôi còn không tốt thì ai mới là tốt!”
Nana rốt cuộc bị hắn làm cho bật cười. Chứng kiến người này ngang bướng dùng ngữ khí vô cùng nghiêm túc nói ra loại lời nói không biết xấu hổ này, đột nhiên cô ta cảm thấy người này hoàn toàn khác so với những người đàn ông trước đây cô ta từng tiếp xúc. Vì thế cô ta thả lỏng tâm tình, cười đến lăn lộn.
“Hey, không cần làm quá lên vậy chứ!” Trần Cận cau mày, không biết khi nào thì mình chọc đúng huyệt cười của vị đại tỷ này.
Thật vất vả nín cười, Nana dựa vào trước bàn trang điểm, nói: “Đêm nay ngủ lại đây đi, sáng mai chúng ta sẽ đi đến địa bàn của Jia Max, ít nhất cũng phải làm cho giống một chút.”
Ai ngờ Trần Cận khó được đứng đắn hỏi: “Khách phòng còn trống chứ?”
“Anh là người đàn ông đầu tiên đưa ra yêu cầu ngủ ở khách phòng trước mặt tôi.”
Trần Cận nhún nhún vai: “Rất lạ sao?”
“Không, chỉ có chút đau lòng. Tuy rằng cho dù anh nói muốn ngủ trên giường của tôi, tôi cũng sẽ không đồng ý, nhưng nhìn anh không chút động tâm như vậy cũng khiến lòng tự tôn của tôi bị tổn thương.” Trong mắt cô ta, người đàn ông này và danh tiếng phong lưu của hắn ta xem ra không ăn khớp.
“Đại tỷ, tôi là vì tốt cho cô thôi. Lỡ như cô cùng tôi một đêm xuân sau, luân hãm võng tình, sau đó lại phát hiện tôi cũng giống như mọi người đàn ông trên đời, đều là thằng khốn, cô sẽ càng thêm khổ sở.”
Nana không biết nên khóc hay cười nhìn hắn, cuối cùng lại cười ha hả.
“Thực không hiểu nổi đàn bà các cô.” Trần Cận nhìn trần nhà, sau đó đi sang phòng dành cho khách ở bên cạnh.
Hú hú, cuối cùng cũng có chương mới ^^ nàng ưu tiên Huyết liên quá làm ta thấy tủi thân thay Cận Cận :">
Trả lờiXóaƯu tiên Huyết liên là bởi sau này Huyết liên chỉ còn PN thui, hơ hơ... Có thời gian ta sẽ đẩy Hào Môn II lên 2 chap/tuần. Giờ hết tủi thân cho Cận đầu đất chưa? ^^
XóaTrần Cận thật quá chua ngoa mà :))
Trả lờiXóachị hồ này cũng dễ thương a, ko biết chị hồ ra điều kiện gì đây
Trả lờiXóaHồ đại tỷ cũng bản lĩnh lắm, là một nhân vật đáng mặt... đại tỷ!!!
Xóaaaaa cuoi cung cung co chap moi .... :))
Trả lờiXóaskull
Cuối cùng cũng xong chap này. Ha ha, thích bà chị này rồi đới.
Trả lờiXóa"Đại tỷ, tôi là vì tốt cho cô thôi"
==> Câu này chuẩn. Lỡ mà... thì sáng mai báo chí đưa tin một đại mỹ nhân chết mất xác đâu đó thì khổ :">
aaaaaaaaa cuối cũng tỷ cũg xuất bản chap mới chờ mãi hehe
Trả lờiXóaa Cận thật biết cách chọc cho ng khác phát điên =)))))) khổ thân bạn Heman và Michael bị tức chết bởi mồm của a Cận
đừng nói chị hồ sau này thích anh cận a, ta nghĩ chác chị ko đấu đc với anh Fi đâu
Trả lờiXóaha ha theo ta đoán thì chắc chắn là ẻm kết a Cận ùi.thật cảm ơn vì chương này hổng có pass koo là ta lại đau đầu.CẢM ƠN CHỦ NHÀ NHA.^^
Trả lờiXóaNgoao ... phải ngủ khách phòng chứ, em nó còn chưa mún "phản bội chồng" đâu đại tỷ ơi ;))
Trả lờiXóaTội nghiệp Cá Gỗ lão huynh lúc nào bị em Cận nó chà đạp, trăm lần như một =)))
Nàng edit chương này xong chắc cũng nhức đầu nhỉ, ta chỉ có đọc thôi mà đã thấy đầu óc ong ong, nàng vất vả *ôm hun*
sặc sặc. chap trước ta vừa bảo anh Her giống mấy nàng tóc vàng hoe,chap này Cận Cận lại chửi thẳng lun chứ, quá chua ngoa a..
Trả lờiXóachậc chậc,nói đy nói lại,Cận Cận vẫn là tự tin cao tới sao Thổ lun.
XóaTự nhiên mình nghĩ có khi nào Herman bị Fi ca sai khiến gọi điện để hi vọng nếu Cận có đi quá đà thì còn nhắc nhở kịp ko nhỉ, chứ đương ko, Herman có hòa thuận gì cho cam mà gọi điện nhắc vụ này sớm sủa thế làm gì, người ta còn đang say giấc nồng mà.
Trả lờiXóaNana ngạc nhiên là phải rồi, hoa hoa công tử thế mà giờ ăn chay, ko thèm dòm ngó gì Nana cả, tại người ta là hoa có chủ rồi mà, tuy ko bao giờ chấp nhận, nhưng chỉ mình Fi là được chạm vào thôi :)
Tội cho Michael, lần nào gặp gỡ cũng bị nói đến tức xịt khói mà chẳng dám động vô một sợi tóc của Cận luôn.
Trình độ hoang tưởng bản thân số một của Cận càng ngày càng tăng rồi, mà cái áo đỏ như đít khỉ chuyển sang áo body à, gu ăn mặc giống MB của Cận ko biết làm sao làm người ta tin là một cặp với Nana nữa, ko khéo cái người muốn tiếp cận kia vừa nhìn thì đổ vì Cận thì còn khổ nữa.