21/8/12

Huyết liên - Quyển 4 - Chương 25+26


25. Một mình đấu với ngươi.

       Thụy Sĩ có hơn 200 sân trượt tuyết, có thể nói là thiên đường của môn thể thao này. Hàng năm vào mùa đông, Thụy Sĩ lại trở thành nơi lý tưởng nhất để mọi người đổ về thể hiện niềm đam mê của mình với môn trượt tuyết. Thụy Sĩ có chừng 13 đường ray, 50 chiếc xe lên cáp và khoảng hơn 600 đường cáp treo để đưa du khách đến khu trượt tuyết. Mùa đông, có khoảng 1200 chiếc cần cẩu lên núi được sử dụng, 4000 huấn luyện viên và 200 trung tâm dạy trượt tuyết sẵn sàng phục vụ. Trên núi Alps, sườn dốc dài nhất đạt 20km.

       Mà lúc này Vũ Văn Tu lôi Vũ Văn Ngạn “bỏ trốn” đến thiên đường trượt tuyết này. Ngày đó, sau khi hắn đề xuất việc “bỏ trốn”, được Vũ Văn Ngạn “phê chuẩn”, hai người liền khẩn cấp xuất phát. Với tốc độ đó mà nói trước đó Vũ Văn Tu chưa “dự mưu” trước, quả thật quỷ cũng không tin! Nói thật là từ lâu rồi hắn đã muốn nếm thử mùi vị của “bỏ trốn vì tình” một lần, có lẽ là bị ảnh hưởng bởi phim tình cảm mà Duẫn Yêu hay xem.

       Hắn cùng Vũ Văn Ngạn tránh né mọi tai mắt, “chạy trốn” từ cửa sau của biệt thự, thay đổi sim di động, sau đó lên máy bay đi Thụy Sĩ.

       Hắn âm thầm sung sướng đến nước miếng đều chảy, bị Vũ Văn Ngạn cười nhạo một hồi, đỏ mặt kêu lớn: “Có để yên không, chúng ta đang bỏ trốn, không phải đi du lịch!” (Anh chắc không?=.=)

       Hắn tức tối la lớn khiến những người xung quanh ngoái nhìn, bởi thế mà Vũ Văn Ngạn lại rước thêm một cái đao mắt oan uổng. Rất nhanh, hắn lôi y lẩn vào trong xe cáp.

       “Không được cười.” Vũ Văn Tu phẫn nộ gằn giọng nhìn Vũ Văn Ngạn vẫn còn thấp giọng cười. Vũ Văn Ngạn thấy đủ bèn khôn ngoan tiếp thu “uy hiếp” “Được được, ta không cười, đừng tức giận.” Vũ Văn Tu lườm y, quay mặt ra ngoài cửa sổ ngắm cảnh. Vũ Văn Ngạn bị động tác này của hắn làm cho xôn xao trong lòng, bèn nắm lấy cằm hắn, đè ép lên môi hắn một nụ hôn dài nóng bỏng triền miên.

        Nam nhân bá đạo chà đạp cặp môi đỏ mọng của thiếu niên, mút vào, khẽ cắn, lưu luyến hồi lâu, sau đó khẽ mở hai hàm răng ngà, xâm nhập sâu trong suối nguồn ngọt lành, không chút kiêng nể càn quét.

        Vũ Văn Tu mãn mặt đỏ hồng, hô hấp đều khó khăn, mềm nhuyễn ngã vào lòng Vũ Văn Ngạn.

       "Ngươi cũng không sợ những người khác nhìn thấy..." Vũ Văn Tu thở gấp, nhỏ giọng oán giận  Vũ Văn Ngạn.

       "Ngươi sợ sao?" Vũ Văn Ngạn căn bản không để tâm đến thế nhân ánh mắt.

       "Ngươi nói đi?..." Vũ Văn Tu trừng mắt nhìn, sau đó nhẹ nhàng hôn lên môi Vũ Văn Ngạn.

       Lúc này ở Vũ Văn gia tại Nhật Bản, Vũ Văn Thần nắm chặt mảnh giấy nhắn lại trong tay, run rẩy vì tức giận.

       "Thần, tiểu Tu nhi cùng Ngạn thúc rốt cuộc đã đi đâu?" Duẫn Yêu lo lắng, "Chẳng lẽ bọn họ đã xảy ra chuyện sao?"

       "Bọn họ rất tốt." Vũ Văn Thần nghiến răng nghiến lợi nói, "Bọn họ bỏ xuống chúng ta, chạy - trốn, cụ thể đi nơi nào không biết."

       "A?" Duẫn Yêu ngẩn người, "Bỏ trốn?"

       "Ân." Vũ Văn Thần gật đầu, rồi tựa hồ nghĩ tới điều gì, khóe miệng lại cong lên, hắn nắm lấy tay cô gái, thâm tình nói: “Tiểu Yêu, chúng ta cũng bỏ trốn đi? Chi cần du ngoạn quanh Nhật Bản một vòng là đủ rồi?”

       Duẫn Yêu bật cười, chiều lòng hắn, khẽ gật đầu.

      Vũ Văn Thần vui rạo rực, không có lão ca quản hắn, hắn càng thêm rảnh rỗi hâm nóng hâm nóng tình cảm với ái nhân, ai quy định lão ca “bỏ trốn” thì hắn phải làm trâu làm ngựa thay thế y đâu?

       Tin tức này lại tiếp tục bay đi đến những nơi khác. Khi Vũ Văn Đoan nghe được cái tin Vũ Văn Ngạn và Vũ Văn Tu đã rời khỏi Nhật, không rõ đi đâu, y đang ngồi trong sân nhà hưởng thụ ánh nắng nhạt nhẹ ấm áp, thầm tự hỏi người y luôn nghĩ đến hiện giờ đang làm gì.

       "Đi thăm dò xem bọn họ đi đâu, chặt chẽ quan sát các động thái tại Nhật Bản, thông tri Duẫn Phong, nếu còn có lần thứ hai hắn tự chủ trương ám sát cha con Vũ Văn Ngạn, quan hệ hợp tác giữa chúng ta với hắn sẽ vô hiệu."

         “Rõ." Dạ Ức nghe lệnh.

       Lúc đó ở Thụy Sĩ, hai kẻ “bỏ trốn vì tình” đang phải tiếp một vị khách không ngờ. Khi họ bước ra khỏi phòng cáp treo, thứ chờ đợi họ không phải là tuyết trắng tinh khôi thế giới, mà là một đầu tóc vàng óng ánh nằm trên một khuôn mặt yêu nghiệt. Vũ Văn Tu liếc xéo Vũ Văn Ngạn, y nhún vai tỏ vẻ mình vô tội.

        “Ngạn, xem ra chúng ta rất có duyên.” Matsumoto cười nói

        Vũ Văn Tu cười khảy: "Bám đuôi cũng được gọi là ‘duyên’?"

       "Ngạn, nếu chúng ta đã gặp nhau tại đây, liệu ngươi có nên tỏ chút lòng cảm ơn với ta? Ở Nhật ta đã thật vất vả giúp ngươi....." Matsumoto hoàn toàn không nhìn Vũ Văn Tu.

       Vũ Văn Tu chen ngang vào giữa, chặn tầm mắt của Matsumoto, hung tợn nói. “Ngươi cho là ngươi đang nhìn ai vậy? Hắn là nam nhân của ta!”

       Matsumoto lạnh lùng nhìn thiếu niên trước mắt, người có dung nhan giống Vũ Văn Ngạn đến bảy tám phần, thiếu niên này chính là Vũ Văn Ngạn nhi tử kiêm tình nhân. Matsumoto nhìn kỹ, cảm thấy bộ dáng của một tên nhóc con không thể so bằng mình, giá trị con người cũng không quý giá bằng mình, thật không biết Vũ Văn Ngạn coi trọng điều gì ở tiểu tử này.

       "Uy, lão nam nhân, nhìn bổn thiếu gia kỹ như vậy, có phải đã mê bổn thiếu gia?" Vũ Văn Tu cười nhạt một tiếng, nhìn Matsumoto.

       Nghe ‘ lão nam nhân ’ ba chữ, Matsumoto hung tợn trừng mắt Vũ Văn Tu, "Tiểu tử, đừng tưởng ngươi là Ngạn nhi tử ta liền thật sự không dám làm gì ngươi, chẳng qua trong mắt ta ngươi chỉ là một tên nhóc con hỉ mũi chưa sạch."

       "Nhóc con hỉ mũi chưa sạch?" Mặc dù hắn còn thấp hơn Matsumoto một chút, nhưng là thân xác này còn chưa đến tuổi thành niên, đương nhiên độ cao này là không thể khác được. Hắn cười lạnh: “Lõa nam nhân, ta khuyên ngươi không nên hao phí tâm cơ nữa, Ngạn nhà ta thà thích một tên nhóc con hỉ mũi chưa sạch cũng không bao giờ thích ngươi!”

       Matsumoto nhìn thoáng qua Vũ Văn Ngạn, "Ngươi có bản lĩnh gì xứng đáng với hắn? "

       "Xem ra ngươi không phục?" Vũ Văn Tu cong khóe miệng giơ lên, "Như vậy chúng ta một chọi một tỷ thí, xem ai thắng ai."

       "Tỷ thí?" Matsumoto ngây ra một lúc, "Xem ra ngươi thực có tự tin?"

       "Ta sẽ không thua." Vũ Văn Tu lạnh lùng cười, xoay người nhìn Vũ Văn Ngạn, "Thân ái, ta sẵn sàng phấn đấu vì ngươi nha!" Vũ Văn Tu đô  đô miệng, cố tình làm nũng trước mặt Matsumoto.

       Vũ Văn Ngạn âu yếm xoa đầu hắn, “Cố lên”.

     26. Vì ngươi mà hát.

       Vũ Văn Tu không thích tuyết, tuyết là thuần khiết, mà hắn không thuần khiết. Tình yêu của hắn phải do chính hắn giữ lấy, hắn tuy rằng không thuần khiết, nhưng tình yêu của hắn là thuần khiết, hắn sẽ bảo vệ nó thật cẩn thận, không để bất cứ điều gì xâm phạm.

       “Muốn so cái gì, ngươi đến chọn. Nhanh lên một chút, bổn thiếu gia không dư thời gian chờ đợi.” Hắn trắng trợn khiêu khích. Matsumoto lạnh lùng cười: “Được, ta đây cũng không khách khí. Chúng ta so ca hát, vừa thực tế lại không thương tổn hòa khí, thế nào?”

       "Được." Vũ Văn Tu sảng khoái gật đầu, "Như vậy, tôn lão yêu ấu, lão nhân gia ngươi tới trước."

       Matsumoto bất động thanh sắc: “Một giờ nữa, sân khấu sẽ được chuẩn bị tốt. Nếu ngươi hối hận muốn đổi ý, bây giờ còn kịp.”

       Tin Matsumoto biểu diễn ngẫu hứng khiến những fan của hắn có mặt tại Alps nhanh chóng phấn khích lên. Khi sân khấu được tổ chức xong, các cô gái đã từng nhóm từng nhóm vây quanh đó, hồi hộp chờ đợi, sự xuất hiện của hắn làm các cô sôi trào, không ngừng la hét bày tỏ nhiệt tình yêu mến.

       "Xem ra tình nhân cũ của ngươi rất được yêu mến." Vũ Văn Tu mát mẻ người đứng bên cạnh.

       "Hắn không phải." Vũ Văn Ngạn cúi đầu khẽ hôn hôn hắn, "Chỉ có ngươi."

       Lúc này, khán giả dưới đài đều nín thở nghe nhạc du dương vang lên, kèm theo giọng hát của thân tượng mà họ yêu mến: “Nhẹ nhàng hôn lên má ngươi, say mê nhìn ngươi, trong lòng bàn tay còn nguyên vẹn độ ấm của ngươi, kiếp này, ta chỉ vì ngươi mà si, kiếp này, ta chỉ vì ngươi mà cuồng...”

       "Xem ra, hắn thật sự yêu ngươi thắm thiết." Vũ Văn Tu nhéo nhéo cánh tay Vũ Văn Ngạn, bất mãn nói.

       "Ta không cần." Vũ Văn Ngạn bình thản, "Trong mắt của ta chỉ có ngươi..."

       Bài hát chấm dứt, fan của Matsumoto bắt đầu xúc động la lớn, muốn hắn tiếp tục hát, nhưng Matsumoto đã hạ đài, đây chính là hiệu quả mà hắn muốn. Khi fan đang phấn khích vì một thần tượng, đổi một người mới lên sân khấu chính là giết người đó. Hắn muốn xem Vũ Văn Tu làm thế nào xử lý.

       Vũ Văn Tu hừ lạnh, lên sân khấu. Mặc dù trước đây trong cuộc sống của hắn không có thứ gì tốt đẹp như âm nhạc tồn tại, hắn lại càng không biết dùng “âm nhạc” để bộc lộ vui buồn, nhưng chỉ cần là thách đấu, hắn chưa từng biết từ chối, chưa từng biết bỏ chạy. Huống chi, giờ phút này, hắn đứng ở đây là vì người quan trọng nhất với hắn. Hắn biết, hắn chỉ cần xúc động được trái tim của người đó là đủ, còn những người khác đánh giá thế nào, với hắn có quan trọng gì đâu?

       Vũ Văn Tu không cần nhạc đệm, hắn nghiêng đầu suy nghĩ một trong số ít ỏi những ca khúc mà hắn từng nghe, từng thích, sau đó không chút màu mè, điệu bộ, cất tiếng hát lên. Chất giọng trong trẻo sạch sẽ của thiếu niên lại phá lệ mê người.

       “Ngươi cố gắng nở nụ cười trên gương mặt đầy mệt mỏi, nước lấp lánh đong đầy trong mắt ngươi; Lẽ nào sự kiên định của ngươi là tuyệt không đau đớn? Là ngươi tình nguyện thừa nhận những đau đớn ấy; Sao ngươi không khóc, giải phóng những sầu bi cất giấu trong lòng; Ta mong ngươi ở bên ta cho đến ngày tận thế, ngươi không cần hứa hẹn; Ta mong ngươi ở bên ta đến ngày tận thế, tình yêu vốn không có lý do...”

       Matsumoto lẳng lặng nhìn thiếu niên ngây ngô đứng hát trên đài, hắn biết hắn đã thua. Lẽ ra hắn nên biết, từ khi Vũ Văn Tu cất bước chân đầu tiên để bước lên đài, hắn cũng đã thua.

       "Ngươi thắng ." Matsumoto nhìn Vũ Văn Tu, thản nhiên nói, "Nhưng ngày mai thi  trượt tuyết, ta sẽ không lại thua." Nói xong, hắn xoay người rời đi.

       "Đây là quà sinh nhật dành cho ngươi..." Vũ Văn Tu khẽ nói. Lúc này bỏ trốn, hắn chỉ muốn dành cho Vũ Văn Ngạn một sinh nhật ấm áp và bình yên, hắn muốn cho y một sinh nhật vui vẻ như bao người bình thường khác. Vũ Văn Ngạn nhắm mắt lại, nhẹ nhàng hôn lên mái tóc Vũ Văn Tu, "Ngày mai không cần thi đấu với Matsumoto, ta chỉ muốn cùng ngươi..." Vũ Văn Ngạn thấp giọng nói.

       "Ân." Vũ Văn Tu vốn cũng nghĩ như vậy, hiện tại bọn họ chính là đang bỏ trốn vì tình a, "Hôm nay là sinh nhật của ngươi, hết thảy đều do ngươi làm chủ..."

       "Như vậy..." Vũ Văn Ngạn khẽ cười, ghé vào bên tai hắn, trầm giọng nói: "Đêm nay đừng hối hận, ngươi chính là món quà sinh nhật mà ta muốn..."

       Vũ Văn Tu đỏ mặt, khẽ gật gật đầu.

       Đêm đông trên đỉnh Alps, tuyết êm ả rơi, mà trong phòng, xuân sắc lại tràn đầy.....



6 nhận xét:

  1. bé Tu thật biết chiều lòng Ngạn ca nha hắc hắc *nụ cười khả ố*
    Ngạn ca sướng phải biết =))

    Trả lờiXóa
  2. Sao mà phần này ngọt quá... Ngọt đến mức, ta suýt nổi da gà a. Bạn matsu cứ coi thường đi, rồi sẽ thấy mình sai lầm. Há...há... T mong chờ nhìn thấy bạn hối hận và thấy sự sai lầm của mìn.

    Trả lờiXóa
  3. Húuhúuu thiệt là đáng iu nha xD cơ mà bộ này hoàn chưa nàng? Ý ta là bản gốc íi :( ta rất mong đợi tái kiến Zero xD

    Trả lờiXóa
  4. nàng ơi bộ này hoàn chưa? nàng có định dịch tiếp không?cầu nàng... đang hay

    Trả lờiXóa
  5. Hoàng chưa nàng, cầu dịch tiếp a~~

    Trả lờiXóa
  6. Sao không dịch tiếp vậy :((

    Trả lờiXóa

Comment của bạn sẽ bị xóa nếu:
- Có nội dung gây phản cảm cho những người đọc khác.
- Có hoặc dễ gây hiểu lầm là có tính công kích đối với Blog.
Những vấn đề không liên quan trực tiếp đến bài viết xin hãy post tại trang "Rảnh thì buôn a..."

Recent Comment