Sáng sớm ngày hôm sau, Trần Cận bị tiếng đập cửa ồn ào làm thức giấc, hắn ảo não gãi đầu ngồi dậy, cảm thấy tối hôm qua hắn ngủ không ngon chút nào, cả đêm cứ nửa tỉnh nửa mơ.
Tùy tiện vớ lấy cái áo may ô đen mặc vào, đi ra, hắn nhìn thấy Fiennes đã ngồi ở trên ghế bên cạnh gã lông vàng từ lúc nào, đang nhìn hai cái màn hình máy tính, suy tư vấn đề gì.
Fiennes nhìn hắn, khẽ gật đầu tỏ ý chào, sau đó tầm mắt lại quay về màn hình, miệng nói: “Cà phê vừa nấu, còn nóng đấy.”
“A.” Trần Cận cũng không nghĩ nhiều, đi đến bên bàn, vô tư lự cầm lấy cái chén Mark đặt trước mặt Fiennes, ốm lấy tai chén liền uống mấy hớp.
Đuôi mắt Herman dường như khẽ run rẩy, sau đó anh ta dùng một loại ánh mắt vô cùng kỳ quái liếc nhìn Trần Cận, thầm đánh giá.
Đợi Trần Cận ý thức được rằng hắn vừa uống chén cà phê của Fiennes, hắn mới phát hiện ra hành động của mình sẽ không quá bình thường trong mắt người khác, vì thế hắn liền giả bộ ... không phát hiện, vẻ mặt tự nhiên xúm lại nhìn bản vẽ trên màn hình.
“Đây là sòng bạc?” Trần Cận thản nhiên hỏi, lời vừa ra người nghe liền biết hắn là tay giàu kinh nghiệm. Cha mẹ hắn đều là dân cờ bạc chuyên nghiệp, hắn chỉ cần nhìn thoáng qua bản vẽ liền biết đó là nơi nào.
Herman có chút sững sờ, nhưng ngoài mặt vẫn cố ra vẻ lạnh lùng đến cùng: “Sao anh biết là sòng bạc ?”
Từ nhỏ trà trộn, có chút tâm đắc, có điều không cần thiết lấy đó làm thế mạnh mà khoe ra, đây cũng không phải chuyện gì tốt.
“Tôi biết bằng cách nào thì liên quan quái gì đến anh!” Trần Cận cười nhạo một tiếng rồi ngồi lên tay vịn ghế của Fiennes, “Khi nào thì xuất phát giải quyết đối tượng thứ hai?”
“Đêm nay.” Ánh mắt của Fiennes lúc này đã hoàn toàn rơi lên người hắn, “Chúng ta đi gặp một chút quý cô Mia.”
Trần Cận cũng không nghĩ lại vội vã đến như vậy: “Con gái của Doni? Phải đến sòng bạc? Cô ta đến đó làm gì?”
Herman dùng ngữ khí không nóng không lạnh nói: “Con gái đầu lòng của Doni: Mia, 34 tuổi, nắm giữ mạng lưới làm ăn phía đồng bán cầu của Doni, người phụ nữ này không phải là khách quen của sòng bạc, nhưng cứ vào ngày thứ 5 của tuần thứ hai hàng tháng, cô ta lại sẽ đến sòng bạc Itar chơi hai ván.”
“Chính là đêm nay.” Trần Cận xem tư liệu của Mia trên màn hình, đó là một người phụ nữ tóc đen xinh đẹp có vẻ hiền dịu, “Bình thường cô ta thường chơi bài gì?”
“Một ván không cố định, nhưng một ván nhất định là Texas Hold'em(1).”
Trần Cận hỏi tiếp: “Chỉ có vào sòng bạc mới có cơ hội ?”
Herman trả lời lạnh nhạt: “Không, nhưng chỉ có ở trong sòng bạc mới có khả năng lấy được vân tay của cô ta. Người phụ nữ này bị cụt ngón áp út ở bàn tay phải, sau đó cô ta thường xuyên đeo găng tay, chỉ có khi đánh bạc cô ta mới tháo ra.”
“Cô nàng này cũng thật cố chấp.” Trần Cận mở cái thùng mà Fiennes đưa cho hắn, nhướng mi, “Oa! Trang phục đạo cụ đều chuẩn bị xong xuôi, nói đi, muốn tôi làm như thế nào?”
“Tôi sẽ cùng đi với cậu.” Fiennes nói được thực bình thường, như thể nhân tiện xen vào giải thích thêm một câu về tình huống hiện tại, không có chút cơ hội cho người khác đưa ra ý kiến, “Đây là danh sách những tay chia bài chuyên dụng được sắp xếp theo thứ tự lần lượt, trong dây chuyền cơ bạc thường trao đổi người tẩy bài, cậu có thể nhân đó mà trà trộn vào.”
Trần Cận nghiêng đầu: “Cứ cho là tôi có chứng minh công tác giả có thể trà trộn vào, nhưng làm thế nào cam đoan được tôi sẽ tham gia vào đúng ván bài có Mia?”
Herman cũng không cho phép người khác hoài nghi năng lực công tác của anh ta: “Một nhân viên chia bài người Hoa kiều được lâm thời điều đến đây có chút việc không thể xuất hiện, nhưng trong danh sách vẫn có tên của anh ta, tôi đã thay các thông tin cá nhân và hình ảnh của anh vào vị trí của anh ta, đêm nay, anh chính là người đó. Tất cả các tay chia bài đều thông qua rút thăm và nhận lệnh, sau đó mới đưa vào máy tính của sòng bạc. Mặc kệ kết quả rút thăm đêm nay như thế nào, tôi đều sẽ cho tên cậu xuất hiện trên danh sách.”
Trần Cận cũng không cảm kích: “Lỡ như anh thất bại?”
Herman quăng cho hắn một ánh mắt khinh thường băng lãnh: “Itar không phải là sòng bạc đứng đầu thế giới, tường lửa của nó chỉ cần 30’ là công phá xong, anh cứ lo cho chính mình đi, cơ hội chỉ có một lần, đừng có làm hỏng việc.”
Mẹ! Trần Cận hừ cười một tiếng, cảm thấy mình bị tiểu tử này chơi xỏ.
Hắn quay đầu lại nhìn thẳng Fiennes: “Lần trước anh đã xuất thủ giải quyết, hẳn là không cần lại xuất thủ lần nữa chứ?”
Fiennes bình tĩnh nhìn lại hắn: “Nếu không có cơ hội nhìn gần Mia, thì chúng ta liền kiếm củi ba năm thiêu một giờ , bên người cô ta có rất nhiều bảo tiêu, đêm nay cậu chỉ là người chia bài.”
“Xem ra anh đã có một vai diễn rất tốt.” Trần Cận lập tức hiểu rõ.
“Ngồi vào ghế bên tay trái của cô ta, sau đó tiến sát cô ta, tôi sẽ đúng lúc nhận bản mẫu.” Herman xen miệng, “Loại cơ hội có thể sắm vai tình thánh này chẳng phải là sở trường của anh?”
Trần Cận cười chế nhạo một câu: “Quý ngài Fiennes vốn khinh thường tán tỉnh loại đàn bà này, anh nghĩ ánh mắt của anh ta cũng kém cỏi như anh sao?”
Herman ngây ra một lúc, sau đó trầm mặc, không lên tiếng nữa. Thấy đối thủ đã bị K.O, Trần Cận cũng không tích cực đánh chó xuống nước, trực tiếp xoay người định rời đi.
“Cậu đi đâu?” Fiennes đột nhiên gọi giật hắn.
Trần Cận quay mặt lại, bình thản phất tay: “Đi kiếm mấy bộ bài Poker luyện luyện, lâu lắm không chia bài, tay cứng!”
“Trong phòng khách có mấy bộ.”
“Biết, nhưng ai bảo các anh coi trọng tôi như vậy, để tránh làm hỏng việc, tôi còn cần phải đi luyện tập, miễn cho đến lúc thực chiến lại để lộ.” Nói xong, hắn lười nhác lắc lư đi ra ngoài.
Sau khi Trần Cận biến mất, Herman đột nhiên nói: “Anh ta có vẻ rất tin cậy anh.”
“Đúng vậy.”
Fiennes đáp rất đương nhiên, khóe môi còn mang theo một nụ cười mỉm kiêu ngạo. Herman cau mày, anh ta cảm thấy người đàn ông này tự tin nhín rất chói mắt, chói mắt đến khiến anh ta không thoải mái. Anh ta cảm thấy mọi người đều chỉ nhìn thấy bộ mặt khiêm tốn tử tế của Fiennes, lại có mấy ai biết bộ mặt tàn nhẫn vô tình của người đàn ông này?
“Anh ta chỉ chưa được thưởng thức mùi vị bị phản bội mà thôi.” Herman cười lạnh, mang theo vẻ trào phúng, “Liệu anh ta có biết mình đang bán mạng cho ai? Anh ta biết anh chỉ đang lợi dụng anh ta sao?”
“Tôi không cần cậu nhắc tôi rằng tôi là ai, điều đó thật thừa thãi.” Ánh mắt Fiennes như được một lớp sương bao phủ, khí thế trầm lắng nội liễm bức người, cùng vẻ ôn hòa vừa nãy hoàn toàn khác biệt, khiến anh của lúc này và anh của khi nãy hoàn toàn như hai người khác biệt. Herman giật mình, rợn tóc gáy.
“Tôi nhẫn nhịn cậu không phải bởi vì tôi sợ cậu, mà là bởi vì vẫn có chút nể mặt chị cậu, dù cho điều đó cũng chẳng đáng giá bao nhiêu với tôi. Nếu cậu cảm thấy tôi thiếu nợ cô ấy, cậu cũng cần biết còn không đến phiên cậu đòi nợ, việc lần này nếu hoàn thành cho tốt, có lẽ cậu còn có cơ hội trở về tổng bộ FBI. Cậu đã gây hấn với tôi rất nhiều lần, nhưng may cho cậu là những lần đó cậu còn chưa chọc giận được tôi. Nhưng hiện tại tôi cho cậu biết, người đàn ông vừa rồi chính là điểm trọng yếu của tôi, cậu không muốn giúp hắn liền lập tức cút đi. Nhưng nếu chúng ta còn có lần đối mặt tiếp theo, tôi sẽ không còn khách khí như thế này nữa. Tôi đã cho cậu cơ hội, có nắm chắc lấy hay không còn phải xem bản thân cậu.”
Fiennes nói xong những lời này liền đứng dậy rời khỏi phòng, để lại Danny Herman tái nhợt mặt ngồi trước đống máy móc.
Tối hôm đó, 10 p.m. Rio, sòng bạc Itar.
Trần Cận dùng giấy chứng minh công tác giả thông qua kiểm tra, tiến vào sòng bạc, vừa đi về phía khu thay quần áo của nhân viên liền đã bị một vị chủ quản độ tuổi trung niên cản lại.
“Khuôn mặt mới đây, mới đến?” Cặp mắt của đối phương như đèn pha rọi hắn từ đầu đến chân.
Trần Cận nhếch miệng cười: “Ở bên Saint đủ người, cấp trên điều tôi lại đây để thay ban.”
Người kia cẩn thận tiếp tục hỏi: “Ai gọi cậu đến ?”
“Ramirez, tôi thay thế ca việc của Soto, kỹ năng tẩy bài của tôi không kém hơn anh ta đâu.”
Đối phương theo dõi hắn vài giây, sau đó vẻ mặt đột nhiên lơi lỏng xuống, tùy tay chỉ chỉ phía sau: “Còn chỗ trống đấy, Leisha sẽ xếp chỗ cho cậu, các bàn số 4, số 7 và số 12 là bàn khách quý, đến lượt cậu vào bàn, tay chân lưu loát một chút.”
“Tôi hiểu.” Trần Cận ra vẻ rất từng trải, vẻ mặt khoe khoang tiến vào phòng nhân viên.
Như thể ra vào chỗ quen thuộc, hắn cùng người ta gật đầu chào hỏi. Nơi này cũng vẫn ngẫu nhiên có gương mặt mới, thông qua kiểm tra là được, những người khác cũng không để ý đến hắn.
Trần Cận nhanh chóng thay bộ đồ của anh chàng “bị ép” vắng mặt, đeo nơ, găng tay, quan sát kỹ màn hình hướng dẫn lưu động trên lối đi.
15’ sau, hắn nhìn thấy tên giả của mình chỉ hướng bàn số 7.
Hắn liếc mắt thoáng nhìn, thấy bàn này có ít nhất là 10 vị trí. Nhưng trước bàn chỉ có một thiếu phụ, cũng chính là mục tiêu của đêm nay, Mia. Cô ta có làn da sẫm màu, cằm nhọn, ánh mắt mang theo vẻ yêu mị, như có như không phiết về phía quý ngài ngồi phía bên tay trái mình, hiển nhiên cô ta đã có hứng thú với khuôn mặt mới anh tuấn kia.
Tầm mắt của Trần Cận và Fiennes giao tiếp, liền dường như không có việc gì, lại khai mở.
Quanh bàn có năm người ngồi, những người đứng cách đó khoảng 2m đều là vệ sĩ cá nhân của khách. Riền một mình Mia đã dẫn theo 3 vệ sĩ, có thể thấy được bình thường cô ta đã là một người rất cẩn thận.
Trần Cận mỉm cười, bắt đầu theo như trình tự bắt đầu nghiệm bài, tẩy bài, chia bài.
Mia ho nhẹ một tiếng, sau đó chậm rãi cởi găng tay, tao nhã đưa tay về phía bàn bài, rút lấy hai quân bài chưa lật.
Trần Cận lại chia công cộng bài. Fiennes lắc đầu, chỉ phát ra một đôi mười. Mia liếc thoáng qua Fiennes, phát ra ba lá, những người khác dường như cũng không quá may mắn, không phải không hợp cũng là hợp có giá trị không cao không thấp.
Bài bạc vốn thắng nhờ may mắn và cái đầu, hôm nay tâm tình của Mia dường như rất tốt, vẻ mặt luôn tươi tỉnh. Cứ 3 ván sẽ đổi bài một lần, càng đặt càng lớn.
Nửa giờ sau, bài tan người đi, Trần Cận làm động tác mời, còn lại vài vị không thắng tiền, cùng Mia xem như quen biết, nói vài lời khách sáo liền mất hứng mà đi.
Bên trong phòng có chút oi bức, Fiennes thua nhỏ một ván, đứng dậy cởi cúc áo cổ, tầm mắt không chút che giấu nhìn về phía Trần Cận, thấy hắn đang thuần thục cùng trợ thủ kiểm kê xèng.
Trần Cận vốn có thể biểu hiện vô cùng tự nhiên, nhưng giờ phút này bị Fiennes dùng loại ánh mắt có thể nói là nóng bỏng nghiền ngẫm theo dõi, nhất thời cảm thấy sợ hãi, không khỏi cứng lưng, cũng không biết Fiennes hôm nay có dây thần kinh nào đặt sai chỗ, kịch bản cũng không có đoạn nào diễn như vậy.
Trần Cận thoáng liếc trở về cảnh cáo, sau đó lại nhìn xuống đống xèng, cúi đầu ra vẻ lãnh đạm vô tội. Vài giây sau, Fiennes mới dường như hiểu chuyện thu hồi ánh mắt, tao nhã xoay người đi về phía Mia.
Mia nhận lấy găng tay tơ tằm mà bảo tiêu đưa lên, không nhanh không chậm đeo, cũng dường như cố ý chậm một chút mới bước đi.
“Ms. Mia, tôi có thể mời cô bữa khuya hay không?” Fiennes thể hiện ý đồ một cách trực tiếp, vẻ mặt có vẻ thành ý nhưng ngữ khí nghe sao cũng đều có chút ngả ngớn.
Mia quay đầu lại nhìn anh một lát, sau đó mới cười cười từ chối: “Rất tiếc, tôi không có thói quen này.”
Cô ta không thích vẻ tự tin tràn đầy trong mắt anh, quá mức xâm lược, giống như cô ta nhất định sẽ phải đáp ứng. Trong con mắt của cô ta, loại đàn ông bên ngoài lịch sự tao nhã, bên trong thối rữa thác loạn như vậy cô ta không hiếm thấy, người như vậy tiếp cận cô ta ắt hẳn vì một số mục đích không thể cho ai biết. Người này sẽ không là đối tượng lý tưởng để cô ta phát triển mối quan hệ lâu dài, nhưng bởi vì bộ dáng rất tuyệt, nên có lẽ khi cô ta muốn chơi đùa một chút, người này sẽ là một người bạn cùng chơi không tồi. Phụ nữ đôi khi vẫn rất dễ xiêu lòng với mỹ nam nhân.
Mia ra hiệu với bảo tiêu, đối phương đưa lên túi xách tay, Mia lấy một tấm danh thiếp đưa ra: “Nếu cóthời gian rảnh, anh có thể gọi điện cho trợ lý của tôi, cô ta sẽ cho anh hẹn trước.” (Chẳng biết ai phải hẹn trước ai đâu bà! =.=)
Fiennes cũng không tỏ vẻ thất vọng, ngược lại rất thành thục tiếp nhận: “Cô còn chưa biết tên của tôi.”
“Tôi biết tên anh, anh hẳn phải có tên là Quý ngài anh tuấn. Bởi vì những người như anh hẳn sẽ không biết dùng tên thật, đúng chứ?”
Trần Cận vừa lúc này kết thúc công việc, rời khỏi bàn, cửa khép lại sau lưng hắn, hắn không nghe được Fiennes trả lời như thế nào, cũng không biết tiết mục nam nữ hoan ái này còn tiếp tục bao lâu, nhưng hắn biết rõ, đêm nay, Fiennes là người chiến thắng chân chính.
Mẹ ! Vừa rồi vì sao hắn lại có cảm giác mình sắm vai cái bóng đèn*, có cần phải diễn đến nhập tâm như vậy không? (* Người thừa, người phá đám)
Chính hắn cũng không biết vì sao đã hoàn thành nhiệm vụ mà hắn còn không thoải mái. Về đến khách sạn đúng lúc nửa đêm đã qua. Trần Cận vừa về đến “căn cứ”, liền vọt vào gian phòng máy móc của gã Đức lông vàng, sau đó “ba” một tiếng đem hai bộ Poker được bao bọc cẩn thận ném lên bàn.
“Bài mà Mia chạm qua tôi đã làm ký hiệu, anh xem rồi xử lý đi.” Nói xong hắn nhanh như chớp muốn lao ra khỏi phòng.
Phía sau, Herman không khách khi gọi hắn lại: “Võng mạc đâu?”
“Đi đòi Quý ngài Fiennes ấy.” Gã ta không lấy được mới là lạ, người đàn bà kia ước gì được bổ nhào vào trên người gã để hút dương khí. (= hồ ly tinh, dấm chua đầy trời nha ^^)
“Vậy tai sao anh ta vẫn còn ở Geoger Street(2)?” (Nổi tiếng với Bar và Club)
Trần Cận vừa mới chuẩn bị bước chân ra lại bị câu này níu lại, hắn quay đầu lại, ánh mắt phức tạp: “Anh ta ở Geoger Street?”
“GPS định vị như vậy.”
Trần Cận cũng không quanh co, liền rút điện thoại gọi đến số điện thoại lâm thời của Fiennes, sau khi điện thoại đổ 6 tiếng chuông không có người nghe, hắn cúp máy. “Không tiếp điện thoại, liệu anh ta có thể xảy ra bất trắc không?”
“Sẽ không.” Herman khẳng định, lại có vẻ mỉa mai: “Viên sĩ quan trợ lý tên Norman cũng đi theo anh ta, tôi thấy hẳn là họ đang ở gần đại lộ Samba tham gia cuồng hoan tiệc tối. A, đừng thấy một số người có bề ngoại đạo mạo nghiêm trang công tư phân minh đã tưởng bản chất của hắn đúng là vậy, đến lúc cần thiết cũng sẽ không quên khao thưởng bản thân.”
“Anh có ý gì ?” Trong giọng nói của Trần Cận đã có chút thiếu kiên nhẫn.
Đối phương hừ nhẹ một tiếng: “Đàn ông trên toàn thế giới đến Rio để làm gì? Chẳng lẽ anh không biết?”
Không sai, chỉ cần anh có tiền, ở Rio anh có thể tìm thấy tất cả những gì một người đàn ông có thể mơ ước hưởng thụ, bãi cát ngập nắng, mỹ nhân nóng bỏng tuyệt sắc.
Nếu là trước đây, hắn cũng sẽ không hề do dự, gặp dịp thì chơi, hoặc là rõ ràng chìm ngập trong truy hoan, nhưng hiện tại, hắn đã có ràng buộc, nghĩ tới những chuyện đó lại cảm thấy bó tay bó chân.
Có điều giờ phút này hắn thực sự không có hứng cùng lông vàng huynh đệ đàm thoại việc nhà, người này ánh mắt không đoan chính, bản tính ác liệt hay đâm thọc, tư tưởng cực đoan, thường xuyên nói bóng nói gió, Trần Cận mặc kệ anh ta.
Nhưng đối phương thấy hắn muốn đi, lại dùng phép khích tướng níu giữ hắn: “Quan hệ của anh và Fiennes hẳn cũng là thân cận?”
Trần Cận phát ngán mấy thứ kỹ xảo ăn nói của lông vàng, nhưng hắn vẫn dừng chân lại nghe người kia xấu miệng, dường như nếu anh ta không nói ra, hẳn sẽ bị nghẹn đến nội thương.
“Nếu Fiennes đối xử đặc biệt thân thiết với ai, đó cũng là khi hắn ta tuyên bố trò chơi bắt đầu. Hắn đùa giỡn thủ đoạn không ai bằng, vốn không có ai thoản mãn được hắn.”
Trần Cận lại quay trở lại, hất hàm: “Anh âm dương quái khí như vậy rốt cuộc là muốn nói gì?”
“Tôi chỉ muốn nhắc nhở anh cẩn thận một chút. Loại sếp như hắn sẽ không bao giờ thực lòng đối tốt với thủ hạ, hắn đã quen dùng lòng tin của người khác làm đá kê chân, cuối cùng dùng xong bèn đá văng đi. Đừng để hắn ta lợi dụng.”
“Anh nói cái quỷ gì vậy! Tôi làm việc được trả thù lao, bị lợi dụng thì thế nào? Làm người ai có thể tự nhận mình cao đẹp hơn người khác?” Hắn chống tay lên trước mặt bàn của Herman, nhìn anh ta chăm chú, ánh mắt tràn đầy trêu chọc: “Ngược lại, anh luôn ở sau lưng người khác châm ngòi ly gián, nói như thể anh từng bị anh ta đá!”
Đối phương có vẻ không nghĩ Trần Cận lại bình tĩnh đến như vậy, vì thế bật thốt lên: “Là chị của tôi! Những gì cô ấy đã trải qua khiến tôi không thể không nhắc nhở những người tự cho là thân tín của hắn ta. Quá mức nghiêm túc với vai trò của mình sẽ mất nhiều hơn được.”
Nhìn Trần Cận nhíu mày, Herman lạnh lùng tự thuật: “Bọn họ từng là người yêu, hắn luôn bày ra bộ dáng sẵn sàng buông bỏ tất cả vì cô ấy, không cưới được cô ấy cũng sẽ không lấy ai, cuối cùng thì sao? Bất quá mới hơn một năm, hắn liền có người phụ nữ khác, chẳng những bãi chức của cô ấy, còn tìm tội cho cô ấy gánh thay, đá cô ấy ra khỏi ban giám đốc. Chị tôi ở bên cạnh hắn ba năm, làm trợ lý cho hắn, giúp hắn xử lý không biết bao nhiêu chuyện xấu xa rắc rối, hắn vung tay lên một cái liền đem người hất ra khỏi cửa! Chị tôi thực lòng yêu hắn, lại bị dồn ép đến muốn tự sát....... Tuy cuối cùng đã được cứu lại, nhưng người đã thành tàn phế.”
Trần Cận mặt không biểu tình, tổng kết: “Cho nên anh mới hận anh ta như vậy.”
“Người bên cạnh hắn không ngừng thay đổi, cho tới bây giờ là lợi dụng xong liền quăng, anh đã biết quá nhiều bí mật của hắn, anh có dám chắc hắn sẽ đối với anh khác biệt? Cũng may cho anh không phải là đàn bà, không cần lo lắng có tình cảm với hắn ta, nếu không, đến lúc nhận ra sự thật, cậu chịu không nổi, đó mới gọi là đủ kích thích.”
“Lông vàng, điểm yếu của anh tôi đã mò ra rồi --” Trần Cận chộp lấy cổ áo Herman, vẻ mặt đường hoàng tùy ý, hắn vỗ nhẹ gò má cứng đờ của anh ta, “Anh cảm thấy cuộc đời của mình và những người quanh anh bị một người đùa bỡn trong lòng bàn tay, anh không cam lòng. Nhưng anh phải thừa nhận, tất cả là do anh tự tìm, anh vốn có thể đừng chạy tới trêu chọc anh ta. Tất cả những oán hận của anh dành cho Fiennes từ đâu mà có? là bởi vì anh biết rất rõ rằng -- mình không bằng anh ta! Một người đàn ông lại chuyên đi sau lưng người khác đâm chọc, anh có thể ngây thơ thêm chút nữa không? Có bản lĩnh anh liền đi tìm anh ta ngả bài a!”
Nói xong, hắn hất Herman ra, khiến anh ta ngã vào trên lưng ghế, còn hắn lại ở tại chỗ lười biếng duỗi lưng uốn eo, “Quý ngài Fiennes ra sức tăng ca như vậy hẳn không phải vì để lấy lòng chúng ta. Tốt lắm, đi ngủ sớm đi, cẩn thận dưới mắt có quầng thâm.”
Danny Herman ngồi tại chỗ vẫn không nhúc nhích, trong đầu lại vang lên lời cảnh cáo của Fiennes lúc trước: “Người đàn ông đó là điểm trọng yếu của tôi”, hiện tại anh ta tin, người đàn ông tên Leslie Chan này và Andre Fiennes có quan hệ không hề tầm thường.
* Chú thích:
(1)http://en.wikipedia.org/wiki/Texas_hold_%27em
(2)http://en.wikipedia.org/wiki/George_Street,_St._John%27s
* Editor lảm nhảm:
Vì bấn nên đã bỏ bê nhà cửa một thời gian ... không ngắn. TT^TT Chẳng biết còn bà con nào nhớ đến tui hông... TT^TT
Sau đợt bấn này tui sẽ trở lại lao động cật lực để... trả nợ nè. TT^TT
Anh chàng Herman đáng thương được Trần Cận "gán" tên là "kim mao", sau một thời gian băn khoăn nên edit "mao" thành "tóc" hay "lông", xét thấy A Cận nhà ta bản tính chua ngoa lại chẳng yêu quý gì Herman đáng thương nên ta quyết định chọn... "lông" ^0^.
Chap sau có thịt, nhưng chưa nghĩ ra Pass gì độc độc để dằn vặt bà con, vì thế ở đây chưa có Gợi ý nhá, há há há ~~... ^0^
Hú hú, có người mất tích đã trở lại này bà con :X
Trả lờiXóaHị hị :"> Người ta mất tích lâu vậy mà tiểu phudu chẳng thấy í ới người ta gì cả! Ghét ghê, hị hị :">
Xóa8-> Người ta nhớ mờ. Không nhớ mà sao vừa post là người ta nhảy vào liền được chớ, ngày nào cũng qua hết mà thấy im hơi lặng tiếng nên đoán nàng bận, có dám ho he giục giã gì đâu
XóaTa, ta, hic thú thực ta đang ghen thay Cận Cận đây dù biết chẳng có gì phải thế cả, Fi thực lòng với Cận Cận mà. Nhưng Fi "xịn" quá nên cứ có cảm giác thót tim sao sao ý :-ss
Trả lờiXóaThực ra thì bợn thích xem màn ghen tuông tung trời mù đất của các cp :">, A Fi thì quá "lõi đời" và nghiêm cẩn, A Cận thì thần kinh to bằng dây chão, vì thế không có ghen tuông ì xèo, bạn cũng thấy thèm đây nè... ^^
XóaOa ... Ghen nga~~~ Ghen nga~~~ Càng ghen lại càng yêu hì hì ^^
Trả lờiXóaCon người của Fi Ca lúc đáng sợ quả thật là không sợ không được a, người yếu bóng vía chắc phải ôm dép chạy xa 3 trăm mét *o* , bây giờ ta mới cảm nhận sâu sắc cái ngôi vị "Diệm" của anh ấy :-P
Nàng bấn gì mà mất tích lâu thế hix :(
Trông tin nàng như trời hạn trông mưa ấy =)))
Nhớ nàng mún chết *đè ra hun* ;)
đúng là anh Fi ở đâu cũng động dục đc , anh cận ghen rồi vui quá
Trả lờiXóachờ coi chương sau ..hihi................
cuối cùng ss đã comeback hun phát *chu*
Trả lờiXóaa Cận lúc nào cũng uốn éo mời gọi a Fi =))
a cẩn thận ko thì có ngày ko xuống được giường trong vòg tháng đâu =))
iem là kyu nhá ^^
Xóa"ốm lấy tai chén liền uống mấy hớp" phải là "ôm/ cầm tai chén uống liền mấy hớp" chứ?
Trả lờiXóaChúc mừng nàng trở lại, ta đợi nàng dài cả cổ, thành cổ đà điểu rồi nè. Sau này có di chứng gì là bắt đền nhá.
Herman này bị Fi chơi khăm lạnh sống lưng xong, định chuyển đối tượng sang Cận để đâm thọt thì bị gặp ngay "đầu gỗ", chuyện tình cảm vốn ko nhạy cảm, nhưng lại tin tưởng vào Fi, nên bị mắng thêm một hồi, thật sướng tai.
Trả lờiXóaCận ghen rồi kìa, ai bảo diễn trước mặt Cận làm gì, may mà chưa có màn tăng hai, tăng ba, ko thì Fi khỏi vào phòng Cận luôn.
ha ha ha,2 vợ chồng nhà này vào sòng bạc mà vẫn còn liếc mắt đưa tình được *vái lạy*
Trả lờiXóalông vàng này giống mấy nàng tóc vàng hoe quá,biết thế nào là vác đá đập chân chưa ku
Khiếp cháu Cận. Cháu càng ngày càng chẳng coi chú Fi ra cái mịa gì.
Trả lờiXóa