Sau hai ngày, Fiennes vẫn không hề liên lạc Trần Cận, Trần Cận có chút nôn nóng, bèn xin cấp phép đi vào bãi huấn luyện bắn đạn thật để xạ kích. Hắn chọn lần lượt từng loại hình huấn luyện, nằm bắn, bán tự động, thậm chí bắn phát nghiện, hắn còn chọn cả mấy lượt bắn mục tiêu di động. Đã lâu rồi không nhận huấn luyện nghiêm túc, sức lực của hắn tiêu hao khá nhanh, nhưng Trần Cận không quan tâm, hắn chỉ muốn mượn xạ kích để phát tiết năng lượng, đè nén cảm giác phấn khởi tràn ngập trong cơ thể từ khi nghe thấy kế hoạch hợp tác chiến đấu với Fiennes.
Hắn sợ mình hưng phấn quá độ mà để Fiennes phát hiện ra sự xúc động của mình, chuyện đó thực sự mất mặt đến dọa người!
.......
Giữa trưa ngày thứ 5 trong tuần, Norman xuất hiện, mang theo cả vé máy bay. Lần này anh tôi được lệnh đăng ký khoang hạng nhất máy bay dân dụng, xem ra Fiennes lại muốn thử chơi trò nhà giàu cải trang dân thường xuất hành.
Norman làm xong thủ tục, trái tim tự nhiên lại nhảy lên đến cổ, tình thế tiếp theo sẽ không ai có thể dự đoán được*....... (* Bác A Fi là VIP, đi máy bay chuyên dụng, bảo tiêu dài cả dãy phố, bây giờ đi “vi hành” không có đội ngũ bảo an nên Norman lo lắng bất trắc.)
Trần Cận vừa lên máy bay liền ngả lưng ra ghế bên cạnh Fiennes, nói thẳng: “Tôi ngủ một giấc, đến nơi thì bảo tôi.”
Fiennes khẽ cười, cũng không lên tiếng, năm phút đồng hồ sau, anh giơ tay ra hiệu cho tiếp viên hàng không, yêu cầu một chiếc chăn lông, chỉ chỉ người bên cạnh mình.
8.00 p.m đến St. Paul, Trần Cận đi theo Fiennes ngồi vào chiếc xe phòng* tới đón họ, rốt cục bắt đầu đặt câu hỏi. (* xe Limo hoặc họ hàng nhà Limo)
“Vì sao không trực tiếp đi Rio?”
“Ngày mai có trận đấu.”
Trần Cận lập tức hiểu ý đối phương nói “ trận đấu” nghĩa là gì. Trần Cận fan chân chính của F1, dường như Fiennes đã phát hiện ra niềm đam mê này của hắn. Tuy nhiên nếu vào giờ phút này, có chính sự bỏ mặc không làm lại đi tìm trò tiêu khiển dường như không phải là phong cách của Fiennes.
Fiennes nâng tường cách âm lên, lúc đó mới nói tiếp: “Có một loại vũ khí sinh hóa gọi là Mê tàng của Mỹ đã bị đánh cắp, hiện giờ FBI đang khẩn trương điều tra. Người mua thứ vũ khí này từng xuất hiện ở Nga, Ả Rập Saudi, Mexico và Brazil. Trong số 5 chuyên gia tham gia nghiên cứu loại vũ khí này, có 3 người đã mất tích, 1 người gặp nạn. Có chứng cớ cho thấy Doni, một thủ lĩnh mafia ở Rio đã bắt tay với kẻ bắt cóc giấu mặt tẩy tiền đen. Hiện tại Doni đã bị cảnh sát bí mật giam giữ, người mua không biết Doni đã bị bắt, vì thế trước khi tin tức này bị rò rỉ ra ngoài, chúng ta phải tìm ra cách giải quyết.”
“Cái lỗ hổng này cũng thật lớn!” Trần Cận thổn thức một tiếng, “Vậy chúng ta cần tìm người hay tìm tiền?”
“Hào Môn phân bộ cùng FBI phụ trách tìm kiếm con tin và cứ điểm, Fusa và một bộ phận nhân lực đang ở Trung Đông tham dự hành động, chúng ta cần đi gặp một số người có liên quan với Doni.”
“Chỉ bằng anh và tôi? Anh cho chúng ta là Superman?!”
“Việc này nhiều người lại không dễ làm. Mục tiêu chính là két sắt của Doni, trong đó có tư liệu về khách hàng và ghi chép về các khoản thu chi, đến lúc đó chúng ta sẽ tìm hiểu nguồn gốc. Két sắt đặt ở tầng hầm ngầm trong nhà riêng của hắn, ngôi nhà đó nằm trên một hòn đảo nhỏ.”
“Mẹ kiếp, hắn còn rất biết cách cất giấu thôi! Muốn ép chúng ta làm hải tặc? Xem phim Hollywood nhiều quá rồi? Cảnh sát địa phương không giúp gì được sao?”
“Toàn bộ thể chế đều thối nát, không có Doni cũng sẽ có người khác tiếp nhận vị trí. Người tên Fabino mà lần trước cậu gặp, chính là anh em họ hàng của Doni, bình thường vẫn bắt tay mua bán vũ khí nóng với hắn. Có thể là Fabino chia của không đều, chọc tới cảnh sát, hiện giờ đang lẩn trốn ở nước ngoài.”
“Bắt gián điệp sao có thể không đổ tâm sức? Vậy két sắt kia thì sao? Làm thế nào để mở được?”
“Chúng ta cần tìm được 5 người.”
“Nhiều như vậy ?” Trần Cận cau mày.
“Két sắt của Doni cần có vân tay và võng mạc của 5 người làm điều kiện, sau đó phải phá mật mã mới có thể mở ra.” Fiennes lấy máy tích xách tay đặt bên cạnh mở ra, rồi chuyển qua cho Trần Cận xem, trên màn hình xuất hiện 5 gương mặt người ngoại quốc.
“Mấy gã này hẳn cũng không phải cái gì công dân lương thiện đúng không? Cho dù quả thực biết được con tin và “Mê tàng” đang ở đâu, e rằng cũng khó có thể mở được két sắt.” Trần Cận vừa nói sang chuyện khác, vừa ghi nhớ khuôn mặt của năm người này, “Mấy người này là ai?”
“Những người có khả năng mở két sắt, con trai út của Doni - Schiller, con gái trưởng - Mia, trợ thủ tại nước ngoài - Ban Race, bạn hợp tác lâu năm - Max, và cuối cùng là cháu của Doni - Sartori.”
Vẻ mặt của Trần Cận giờ phút này thực thâm thúy sâu xa: “Anh dẫn tôi đến St. Paul, không phải xem trận đấu mà là xem kịch vui đi ?”
Fiennes cũng không phủ nhận: “Con trai của Doni si mê sòng bạc và đua xe, tương vào đoàn xe không ít tiền.”
“Nhị thế tổ! Làm thế nào mà ông già hắn yên tâm giao một phần mật mã của két sắt cho hắn?”
Fiennes nhìn Trần Cận cười cười, Trần Cận có chút không quen với ánh mắt ôn nhu của Fiennes, không hiểu sao ánh mắt đó sẽ khiến thần kinh của hắn căng thẳng. Fiennes đáp: “Bởi vì Schiller và Mia là chị em cùng cha khác mẹ, quan hệ rất xấu, gần đây thế lực của Mia càng lúc càng lớn, lão hồ ly Doni này với ai cũng đều có nước cờ phòng bị, do đó hai đứa con kiềm chế lẫn nhau, hắn lại càng an toàn.”
Trần Cận giảo hoạt cười nói: “Vậy ngày mai chúng ta làm như thế nào để tiếp cận Schiller?”
“Tất nhiên là có cách.” Fiennes lấy từ trong hành lý xách tay một thùng dụng cụ, mở ra, “Đây là các thiết bị dùng để lấy dấu vân tay và võng mạc.”
“A, phương pháp của 007? Thật là tiên tiến. Lấy mẫu võng mạc như thế nào?”
“Thiết bị này giống như kính sát tròng, khi nhìn thẳng vào mắt người đối diện ở cự ly gần trong vòng từ 5s trở lên, nó sẽ tự động ghi lại mẫu võng mạc.”
“Nhìn ở cự ly gần trên 5s? Những người này hẳn là đều có tính cảnh giác rất lớn, khó mà đến gần họ được, càng đừng nói bọn họ chịu ngồi yên cho anh nhìn thẳng.”
“Vì thế chúng ta phải tự sáng tạo cơ hội.” Fiennes đáp lại bình thản, “Mỗi người đều có nhược điểm.”
Trần Cận nói đùa: “Vậy nhược điểm của anh là gì ?”
Fiennes quay đầu nhìn hắn, đột nhiên nói: “Cậu, có tính không ?”
“Anh cứ ở đó mà đánh trống lảng!” Trần Cận có chút quẫn bách quay mặt nhìn đi nơi khác. Hiện giờ có thể nói là quý ngài Fiennes đã phá tan được rào cản, vì thế cái gì cũng có thể nói ra miệng, cái gì cũng dám làm, càng nhìn càng có vẻ như hắn là kẻ lòng dạ hẹp hòi. Lần này đồng hành cùng gã ta, liệu hắn có phải sẽ thiệt thòi lớn?
.......
Ngày hôm sau tỉnh lại, Trần Cận kéo mí mắt lên, ngồi bật dậy trên giường, có chút buồn bực nhìn qua vị trí bên cạnh. Tối hôm qua, gã kia không đến đánh lén....... Lúc trước hắn cảnh cáo gã phải đứng đắn, thật đúng là chịu đứng đắn? Trước đây cũng hợp tác như vậy có phải là tốt không?
Tuy rằng họ ở cùng loại phòng VIP, nhưng do Fiennes có hội nghị trực tuyến nên sang ở phòng bên cạnh, kết quả là cả đêm anh đều không xuất hiện ở phòng bên này. Trần Cận lúc này tự hỏi Fiennes cả đêm không ngủ, hay là....... đã ngủ lại ở phòng bên? (Khuê phòng oán phụ! =.= Anh ‘toi’ thật rồi, A Cận!)
Khi Trần Cận ý thức được mình lại để tâm đến vấn đề ....... loại này, hắn lập tức đưa tay lên xoa xoa mặt, muốn mình tỉnh táo lại. Hắn tự tìm ngược? Gã ta không đến chẳng phải rất tốt hay sao? Nếu không làm thế nào hắn có thể ngủ yên ổn được như vậy?
Nghĩ vậy, Trần Cận liền lắc lắc mạnh đầu, hất chăn nhảy xuống giường. Hôm nay họ sẽ đi Interlagos xem trận đấu, câu một con cá lớn.
Chờ hắn ăn mặc tử tế rời khỏi phòng, đã thấy sĩ quan trợ lý Norman ở tiền thính chờ hắn, Trần Cận tà khí cười nói tiếng ‘Hi’.
Đối phương hướng hắn khẽ gật, xem như lễ phép chào hỏi, sau đó chuyển lời: “Sir đang cùng dùng bữa sáng với hai vị Hội trưởng và kiểm sát trưởng địa phương. Ngài ấy phân phó tôi đưa anh lên xe trước, ngài ấy sẽ đến sau.”
Trần Cận biết rõ Fiennes là người bận rộn, không hề có ý cố tình phô trương tầm quan trọng của bản thân, nhưng so với bộ dáng tất tả ngược xuôi của anh, hắn có vẻ thật trống rỗng vô dụng. Mùi vị này cũng thật không dễ chịu, dù sao cùng là đàn ông, hắn không muốn bản thân hoàn toàn mờ nhạt.
“A, không cần phiền toái, tự tôi biết đi xuống, tôi không phải anh ta, không cần người hầu hạ.” Trần Cận xắn tay áo, cầm cốc sữa trên bàn ăn sáng uống mấy hớp, tiện tay lấy mấy lát bánh mì rồi đi ra ngoài.
Đến khi Fiennes lên xe là buổi sáng 9.30. Từ khách sạn đến đường đua khoảng 15’ xe chạy, Trần Cận không hề rên một tiếng.
“Red Bull yêu quý của cậu hôm nay đã đạt quán quân.” Fiennes mở miệng nói cũng là chuyện đua xe.
Trần Cận thoáng kinh ngạc nhìn về phía anh, khóe miệng khẽ cong: “Chuyện này anh cũng biết! McLaren năm nay thực sung sức!”
“Nếu lát nữa đặt cược, cậu áp ai?”
“Thua tính ai?”
Fiennes cười đến bất đắc dĩ: “Cậu chỉ cần nghĩ xem sẽ đặt cửa nào, có điều phải tìm nhà cái chợ đen.”
“Có liên quan đến con cá mập trắng mà hôm nay chúng ta câu?”
“Cậu phải giúp tôi đánh lạc hướng những người đi theo Schiller, bọn họ khống chế một bộ phận cá cược ở chợ đen.”
Trần Cận thầm căng thẳng: “Nói vậy là anh định tự mình đi đối phó Schiller ?”
“Tôi lấy tư cách của nhà tài trợ tiếp cận hắn, hắn sẽ không đề phòng tôi.”
“Ha~, tôi chưa từng nghe anh nói qua rằng Hautefort của anh cũng đầu tư cho đoàn xe đua.”
“Chỉ từng tham dự hai giải thưởng lớn mà thôi.”
“Ngài tiêu tiền thật rộng rãi a đại gia!” Giờ phút này Trần Cận đột nhiên phát hiện ra rằng mình chú ý đến sự an nguy của Fiennes còn nhiều hơn sự cuồng nhiệt đối với xe đua. “Cần dùng bắn tỉa phòng ngự không?”
“Tôi đã sắp đặt sẵn cơ sở ngầm, sẽ không sao đâu.”
Anh không sao nhưng tôi có sao! Vạn nhất anh có sơ sẩy gì thì tôi không kham nổi trách nhiệm, cho dù là với thế cuộc lúc này hay là trong tâm lý cá nhân....... Lòng nghĩ vậy nhưng ngoài miệng hắn vẫn không chịu yếu thế: “Anh nói được là được. Nếu muốn chơi sẽ chơi lớn, bằng không kế điệu hổ ly sơn chưa chắc thành công.”
“600.000$ có đủ không?” Fiennes hỏi, mắt cũng không chớp lấy một cái.
“Oa, không cần đánh lớn đến như vậy, 300.000$ cũng đủ đâm mù mắt bọn chúng!”
Trần Cận vốn cũng là người hiểu biết giá cả chợ đen, “Tìm người đem cả hai bên đều áp, kết quả thế nào cũng sẽ không lỗ vốn.” Tính toán tỉ mỉ mới là Trần lão đại chân bản sắc.
Khi họ đến đường đua Interlagos, bên trong đã ồn ã tiếng người. Ngoại trừ những người mê xe đua, còn có một vài nhân vật nổi tiếng cũng có mặt quan khán. Trong bãi xe, phóng viên không ngừng chụp hình các ngôi sao, có rất nhiều cổ động viên cổ vũ cho đoàn xe Ferrari.
Trần Cận tháo kính đen, hưng phấn cảm thụ bầu không khí tại trường đua, tốc độ và kích tình, đua xe và mỹ nữ, đây là thiên đường của đàn ông.
Fiennes cùng Trần Cận đi vào trong trường đua: “Nếu cậu thích đến như vậy, lần sau chúng ta đi đường đua Spa-Francorchamps của Bỉ, cậu có thể thử tham dự.”
“Thật không?!” Trần Cận nghe vậy cũng có chút cao hứng, bèn trổ tài bình luận một cách chuyên nghiệp: “Có điều đường đua St. Paul này cũng không được lái xe hoan nghênh cho lắm, rất xóc nảy lại ngược chiều kim đồng hồ, các khúc cua đều là cua trái, gây khó khăn rất lớn cho vùng vai của lái xe.” Trần Cận cười hì hì lầm bầm lầu bầu, “Tuy rằng không hoan nghênh, nhưng vẫn phải lên đường, có phải rất giống với tình cảnh của chúng ta?”
Fiennes vỗ vỗ vai hắn: “Lát nữa tôi sẽ đi chào hỏi chủ đoàn xe, khi đó tôi sẽ để Schiller tiếp cận.”
Trần Cận có vẻ lưu manh ngồi xuống bậc thang, mắt nhìn về phía đường đua: “Ừ, hiện tại mới đem lợi thế của kẻ có tiền ra...... Đợi thu phục được hắn rồi, lúc trở về anh nhớ mua cho tôi một ống nhòm và một cốc bỏng ngô. Cảm ơn! ”
Trên đời này e rằng chỉ có Trần Cận dám mệnh lệnh Fiennes làm chân chạy mua đồ ăn vặt......
Sau khi hai người tách ra, Fiennes đi vào hậu trường, cùng quản lý của một đoàn xe nào đó trò chuyện thân mật, sau đó trở về vị trí VIP gần mục tiêu đã được sắp đặt sẵn từ trước, ngồi xuống. Vừa lúc, vị trí ngồi của anh lại gần kề một vị chức sắc chính đàn, người này lập tức đến bắt chuyện. Vẻ mặt Fiennes bình tĩnh tự nhiên, nhưng ánh mắt lại thường thường sắc bén lướt qua khán đài bên cạnh, kiên nhẫn chờ thời cơ ra tay.
Schiller là con trai út của Doni, dáng người cao lớn, mạnh mẽ cường tráng, thích mặc áo khoác sặc sỡ sáng màu, mang mũ đánh cá(1) và đeo kính đen. Người này chỉ mới ba mươi tuổi, nhìn qua liền thấy lưu manh.
Bên cạnh hắn có một người Mexico da sậm màu, có vẻ là trợ thủ đắc lực. Khi nhìn thấy người này đột nhiên đứng dậy đi ra ngoài, Fiennes đã biết Trần Cận bắt đầu tham gia cá cược.
Khoảng 10’ sau, trận đấu chuẩn bị bắt đầu, các nhóm xe làm khởi động, cũng có xe đi ra từ khu vực duy tu. Đợi tất cả các xe đã tập trung tại vạch xuất phát, đèn phát lệnh bắt đầu sáng lên từng cái một. Khi các ngọn đèn này đồng loạt tắt, đoàn xe lập tức xuất phát. Những người xem trên khán đài không nhịn nổi phấn khích, đứng dậy hò hét.
Trần Cận lần đầu tiên phát hiện bản thân mình hoàn toàn không có tâm tình xem trận đấu, ánh mắt hắn ngẫu nhiên bay về phía khán đài phía trước, nhưng không còn nhìn thấy bóng dáng Fiennes đâu nữa. Hắn đang bị bảo kê của sòng cá độ đen nhìn chằm chằm, trước khi cuộc đua chấm dứt, hắn không có cách nào rời khỏi đây được.
Một giờ sau, Trần Cận bắt đầu có chút nôn nóng, bên tai là tiếng la ó cuồn cuộn không ngừng cùng với động cơ xe đua rền rĩ, hắn vẫn liên tục nhìn đồng hồ.
Đúng lúc này, một thanh niên trẻ đội mũ lưỡi trai đi đến bên cạnh hắn.
“Thưa ngài, đây là kính viễn vọng và bỏng ngô của ngài.”
Trần Cận kinh ngạc quay đầu nhìn lại, mùi vị của bơ nóng hổi xông vào mũi, Trần Cận giật mình ngẩn người hai giây, sau đó đột ngột hừ cười, đưa tay nhận lấy, còn không quên cho cậu thanh niên một ít phí đi lại, lúc này mới hào hứng mười phần ngồi xuống, giơ kính viễn vọng nhìn về phía đường đua. Khóe miệng hắn treo lên một nụ cười đắc ý và hưởng thụ có vẻ rất xấu xa.
Sau vòng thứ 71, tay lái Vettel của Red Bull đạt được vị trí thứ 15, cũng đạt được vị trí quán quân của chặng.
Trần Cận hài lòng đứng dậy, hắn đã kiếm được 20.000$. Có người cho hắn tiền đặt cọc, tặng một vị trí ngồi xem tuyệt hảo, còn mời hắn ăn bỏng ngô, phúc lợi dày như vậy phải chăng hắn cũng nên tỏ lòng biết ơn dùng tiền lời lấy lòng thượng cấp một chút. Sảng khoái dành ra một ngày dạo chơi ở St. Paul là được rồi đi!
Khi cuộc đua kết thúc, hắn nhận được điện thoại của sếp.
“Cài đặt định vị GPS cho di động của cậu, đi thẳng về hướng nam, đi ra cửa rẽ phải, tôi ở trên xe chờ cậu.”
“Hiện giờ anh có thể thẳng thắn khai báo đi, anh nghe trộm điện thoại của tôi đã bao lâu rồi?”
Bên tai truyền đến một tiếng cười trầm thấp, cuộc gọi chấm dứt. Trần Cận đợi điện thoại, đầu óc không ngừng vận chuyển, cảm thấy có chút kỳ quái. Hắn thoáng bĩu môi, mở GPS.
Hai mươi phút sau, hai người đã ngồi trên máy bay tư nhân, theo hành trình, bọn họ đương thiên sẽ đến Rio.
Tại Rio, họ vào ở trong một khách sạn xa hoa, phương tiện an ninh đầy đủ, cách ẩn nấp kín đáo nhất chính là ẩn nấp ngay giữa đám đông, trước mắt bọn họ không cần phải đi vào chi nhánh ở khu xóm nghèo kia.
Khi Trần Cận đi vào khách sạn, hắn tỏ ra thật hoang mang: “Không giống như đang đi công tác chút nào, điều kiện ăn ở tốt như vậy, hẳn là phòng tắm cũng lý tưởng.” (Ngoài phòng tắm ra trong đầu anh còn chứa cái gì? =”=)
Norman hít sâu một hơi, vừa nghĩ đến sếp đem theo Leslie Chan gặp gỡ Danny Herman, ba người này ngồi cùng một bàn, anh ta liền cảm thấy tim đập run rẩy, loại tổ hợp 3 người này muốn bao nhiêu quỷ dị liền có bấy nhiêu quỷ dị.
Cửa phòng mở ra, xuyên qua tiền thính đến một phòng khách loại nhỏ, bên trong đặt 5 dàn máy tính, trước bàn có một người đàn ông trẻ tuổi tóc vàng mắt xanh đang ngồi. Người này thanh mảnh nhưng không thiếu anh khí, đuôi mắt hơi xếch, ánh mắt khá sắc bén. Khi không mở miệng liền giống như một pho tượng quý tộc Châu Âu, nhưng vừa mở miệng cũng rất gây sốc:
“Các người đi làm việc hay là đi du lịch? Ngồi máy bay còn bị trễ hẹn một giờ. Tôi muốn được cấp phí chờ đợi, thời gian của tôi rất quý giá.”
Mẹ nó! Gã kiêu ngạo này là tên vớ vẩn(2) nào a? Trần Cận “sách” một tiếng, không chút tôn trọng kéo ra một cái ghế dựa, thả mình ngồi xuống, hai chân gác lên một vật có vẻ là va li du lịch đặt ở bên cạnh. Bộ dáng như muốn tuyên cáo rằng hắn vừa lặn lội đường xa, xương cốt mềm nhũn không muốn động đậy.
Danny Herman lúc ấy ngoại trừ thái độ đầy địch ý, càng nhiều là nghi hoặc, anh ta thật không ngờ, ngoài anh ta còn có người dám ở trước mặt Fiennes tự tung tự tác không chút lễ độ như vậy. Người có thể “tùy tiện” như vậy ở trước mặt Fiennes có thể đếm trên đầu ngón tay, vậy mà quý ngài Fiennes hoàn toàn không để ý, cứ như nhìn mãi đã thành quen.
Điều này hoàn toàn khác với ấn tượng của Herman về Fiennes trước nay, trong mắt anh ta, Fiennes có sự ngạo mạn và tính công kích sắc bén của một thượng lưu nhân sĩ. Bản thân anh ta đã từng ăn khổ với người này, nhưng anh ta vẫn không kìm lòng được muốn bày ra một bộ chống đối đến cùng không chịu khuất phục để vãn hồi thể diện.
Fiennes dường như không biết gì đến bầu không khí giương cung bạt kiếm lúc này, vẫn bình thường nói: “Danny Herman, trước mắt sẽ là cố vấn kỹ thuật của chúng ta, Leslie Chan, người hợp tác của tôi.” Nói xong, anh đã giơ tay đẩy mạnh chiếc hòm Norman đưa vào sang bên kia bàn, chiếc hòm trượt đến trước mặt Herman, “Vân tay của Schiller ở trên áo khoác, loại phấn gì đó quả thật rất tốt dùng.”
Herman tạm thời đem sự chú ý từ cái gã người Đông Phương kia thu hồi về, mở thùng nhìn thoáng qua áo khoác cùng hộp chứa kính sát tròng có mẫu võng mạc bên trong, sau đó khép lại, lạnh lùng nói: “Mới chỉ có một, còn có bốn người nữa, tổng cộng chỉ có hai tuần, các anh có thể không hoàn thành nổi.”
Trần Cận ít khi gặp được người trẻ tuổi nào nói chuyện vô lễ với Fiennes như vậy, hắn khẽ nhướng mày, mang theo một chút khiêu khích cảnh cáo: “Anh bạn trẻ này không phải là người của Hào Môn? Bằng không sao có thể chẳng biết hàng chút nào thế? Tôi mặc kệ anh là FBI hay là An toàn cục, thật có lỗi, ở chỗ này, anh phải làm theo luật lệ của chúng tôi. Nhìn gai mắt cũng không sao, chỉ cần đừng cản chân nhau, chịu đựng không bao lâu là có thể ăn tiệc chia tay, yên tâm đi.”
Sắc mặt Herman không tốt lắm, anh ta trào phúng đáp lại: “Hào Môn Xích bộ Leslie Chan, tôi biết anh. Có thể hợp tác hành động cùng Mr. Fiennes, xem ra là một người rất ‘biết cách’.”
Gã lông vàng này đủ độc miệng nha, có điều xem như thằng nhãi con này không gặp may, gặp phải Trần Cận này!
Trần lão đại mở rộng hai tay bắt đầu khai chiến: “Tôi không biết mình nổi tiếng đến như vậy, anh ngưỡng mộ tôi đã lâu lắm rồi? Tôi ‘biết cách’ là vì tôi thích thế, như người náo đó bị người ép đến đây lại từ chối không nổi, no một bụng tức tối, nhân sinh quả thực u ám. Đàn ông mà tâm tình hậm hực lâu ngày thì phương diện kia....... sẽ không tốt, sau này đừng nói tôi không nhắc nhở anh.” Trần Cận quay đầu nhìn Fiennes, sau đó dùng cằm chỉ về phía Herman, “Nghe nói những gã nhân viên kỹ thuật thường xuyên chui rúc trong nhà đều có sở thích nhìn lén, liệu tôi có cần cẩn thận hắn không?” (Chịu thua đi cưng, A Cận mà nổi tính ngoa ngoắt lên thì bách chiến bách thắng!)
Herman bình tĩnh ngẩng đầu nhìn về phía Fiennes đứng phía sau Trần Cận. A, trên đời vốn là ít có công bình, có người từ khi sinh ra đã là người may mắn, có quyền thế lại có khuôn mặt, có dáng người, phụ nữ quấn lấy như kiến thấy mật mỡ, đàn ông chỉ biết ngưỡng mộ ghen tị, không thể làm gì hơn. Andre Fiennes, tôi thực muốn thay chị tôi nhìn xem, trong lồng ngực anh đến cùng là có tim hay không.
“Hôm nay muộn rồi, có việc ngày mai lại nói.” Giờ phút này Fiennes tràn ngập uy thế nhưng thái độ đạm mạc, anh ôn hoà nói với Herman, “Cậu có thể đến đây hỗ trợ thật sự rất tốt, hợp tác vui vẻ.”
Tuy rằng vẻ mặt của Fiennes cũng không phù hợp với câu nói khách sáo của anh, nhưng Herman vẫn thoáng nhìn lên, ánh mắt sắc bén theo dõi anh xoay người đi ra, như có chút đăm chiêu.
Trần Cận trở lại phòng khách, cười nói với Fiennes: “Một gã nhân viên kỹ thuật còn có thể kiêu căng lớn tiếng như vậy, có thể thấy cấp trên thiếu người đến thế nào. Người Đức phải không? Nhìn đã thấy một bộ lạnh lùng Nazi đảng.”
Khuôn mặt Fiennes lại khôi phục vẻ nhu hòa bao dung: “Cậu không cần thích người này, chỉ cần biết hắn giúp được chúng ta.”
“Gã lông vàng này tính tình thật tệ hại, so với tôi còn thực sự ngang ngửa.” Nói xong câu này, Trần Cận đã đứng cửa phòng khách, nghiêng người tựa cửa, dáng vẻ tùy ý, vẻ mặt nghiền ngẫm nhìn Fiennes, “Sao? Nhìn tôi đột nhiên tự ý thức được ưu nhược điểm của bản thân, thấy không quen phải không? A, tên kia thoạt nhìn có vẻ rất lợi hại, anh chọn hắn còn có nguyên nhân nào khác không?”
Đừng tưởng rằng ánh mắt âm thầm giống như khuê phòng oán phụ của tên kia có thể lọt qua pháp nhãn của Trần Cận hắn, nhìn thế nào đều cảm thấy tên kia cùng Fiennes từng có ân oán.
“Chỉ vì hắn ta là cao thủ hacker tôi mới mời hắn, cậu tin sao ?”
“Tin! Anh nói cái gì tôi đều tin được chưa. Có điều, khẳng định có nội tình gì đó tôi không thể biết đến, đúng không ?” Trần Cận thản nhiên khoanh tay, nói “Anh xem rồi giải quyết đi.”
Fiennes nhẹ nhàng bâng quơ: “Tôi cùng hắn có tư oán, không trở ngại đến công sự.”
“OK, không sai, quả thật không liên quan đến tôi.” Trần Cận không có tâm tình dây dưa tìm hiểu cặn kẽ, ai không vài cái bí mật , “Được rồi, phòng này hẳn là của tôi đi ?Anh -- ngủ chỗ nào ?”
“ Ở phòng bên cạnh, có việc bảo tôi.”
Trần Cận nhìn thái độ bình tĩnh tự nhiên của Fiennes, chầm chậm phun ra một chữ: “Tốt.”
* Chú thích:
(1): Mũ câu cá nè.
(2): Trong nguyên gốc, từ này là "căn thông", mà "căn thông" là... "cọng hành lá".
* Editor lảm nhảm:
A Fi đã vô tình "đắc tội" A Cận nữ vương ở hai điểm:
- Một là, người ta có quan tâm người ta mới hỏi, vậy mà A Fi lại không nhận ra, khiến A Cận nữ vương tưởng rằng A Fi cố ý muốn giấu diếm, “OK, không sai, quả thật không liên quan đến tôi.” => đây là lời nói hờn dỗi a, hờn dỗi, A Fi anh có biết không???
- Hai là, lại một đêm cố ý phân phòng ngủ!!!
Trần Cận nhìn thái độ bình tĩnh tự nhiên của Fiennes, chầm chậm phun ra một chữ: “Tốt.” => Điềm báo của cơn bão sắp đến, A Fi vẫn không nhận ra. TT^TT
- ...hôm nay, hắn lại không có tâm tình nghiên cứu kết cấu phòng tắm, cũng không muốn ngâm mình hưởng thụ bồn tắm lớn, nói cách khác là không hưng trí vô tâm tình, trực tiếp tắm vòi sen xong việc => Với ai thì đây là chuyện quá thường, nhưng với người có thể ngâm mình hơn 2 tiếng trong phòng tắm còn chưa muốn ra, coi bồn tắm như mạng A Cận mà nói, đây đúng là đại sự!!! Tiểu ngược a đây là tiểu ngược a!!!!!!!!
Aizzz ... vậy là hai bạn ấy đã bước chân vào nhiệm vụ rồi đây ó_ò
Trả lờiXóaTa ngửi thấy "mùi hơi đất" nga, hình như mưa bão sắp ập tới thì phải, lo lo nàng ơi~~~
Dạo này Cận Cận hay bị Fi Ca ăn nói "trắng trợn" làm cho đỏ mặt hí hí, ta đang phân vân điểm yếu của bạn ấy cũng giống như Fi Ca là "người kia" hay vẫn là cái "bồn tắm làm cho bạn ấy bị thất thân" đây =)))
Hun nàng ^^ *pặp pặp pặp*
Ha ... nhìn bạn ấy như oán phụ hờn chồng chẳng thèm quan tâm đến tắm rửa thế này thì hết phân vân rồi =))))
Xóa:D Anh chết thật rồi Cận Cận =))
Trả lờiXóaa cu gia vo a Can a
Trả lờiXóaa muon a Fi danh len minh thy cu phat bieu di ko phai bien ho dau =))
*gật gù* editor lảm nhảm hết mất rồi, reader chỉ biết vỗ tay ủng hộ.
Trả lờiXóa- Hết comment-
thật ta trong lòng anh Cận muốn anh Fi ở lại mà ko dám nói đi ..hih.i............anh Cận thừa nhận là anh yêu đi cho rồi
Trả lờiXóaMột cái đầu gỗ đã khó thành chuyện, đằng này Fi sao bình thường tán người ta hay lắm, giờ người ta rung rinh rồi thì ko nhận ra. Hai cái đầu gỗ thì bao giờ mới thành đôi thật sự đây chứ.
Trả lờiXóaNgười ta bị thành oán phụ, chờ cả một đêm ko thấy ai "đột kích", đã oán rồi, tới đêm thứ hai cũng làm quân tử dại chi ko biết, oán phụ lần hai.
Đúng là đắc tội tới hai lần luôn mà, người ta hỏi thì ko chịu trả lời chi tiết. Ai chứ Cận mà ko ngâm bồn tắm, lại tắm vòi sen là tâm tình khó chịu tới cực điểm rồi đó, làm sao cho hạ cơn giận đây.
Rõ là Cận xiêu lòng rồi, đi xem đua xe mà tâm treo chỗ Fi, cứ lo lắng miết, đến khi thấy bỏng ngô và ống nhòm được đưa tới mới yên tâm mà hưởng thụ cuộc đua kìa.
ừa, Cận xiêu liêu rồi nhưng mà vẫn còn mạnh miệng lắm ~^^~
Trả lờiXóathâm sâu quả là thâm sâu.ta đọc cái chú thích ở duoi của nàng ta mới hiểu được .*đập bàn*càng ngày càng thấy hấp hẫn
Trả lờiXóacang ngay ta cang thix couple nay nha ^^
Trả lờiXóatks nang vi da dich
co gang tip tuc nha nang
mong cho chuong tiep theo cua nang
*hắt...xì* ta bị viêm xoang,thời tiết thay đổi là hắt hơi liên tục,trời đang nắng mà thế này,xem ra sắp có bão lớn rồi A Fi ơi. hơ hơ hơ .không dưng a Fi lại thành kẻ vô tâm vô phế, "người ta" giận anh rùi a..
Trả lờiXóa