Trần Cận bị sĩ quan ban chấp hành Palio một mình gọi vào mật thất “nói chuyện” là chuyện nằm trong dự kiến của hắn. Quả nhiên mấy lão già này đã nhận được thông tin mật báo. Lần này không phải là lần đầu tiên hắn gặp được sự “đãi ngộ đặc biệt” này, và hẳn cũng sẽ không là lần cuối cùng. Có điều hắn không ngờ rằng lần “trò chuyện” này ngay cả Bắc Mĩ tổ Calvary cũng có mặt, quả là nếu không chịu bỏ qua thể diện thì không thể có được đội hình này.
Đội hình ra quân đầy “chất lượng” như vậy, đơn giản chỉ vì để cảnh cáo Trần Cận hắn. Như vậy hắn lại có thêm một món nợ ở Hào Môn. Mấy lão già này quả thực người già mà tâm vẫn tràn đầy nhiệt huyết a.
“Xét thấy gần đây anh có rất nhiều hành vi vi phạm qui định của Hào Môn, vì thế cấp trên quyết định đưa Xích bộ chuyển nhập hậu phương, sau khi nhóm họp kết thúc, Xích bộ sẽ nhận được yêu cầu hành động tiếp theo.” Palio lãnh khốc ra phán quyết, ông ta và vị đầu lĩnh Xích bộ này vốn có không ít “duyên phận”, cũng biết người này là một nhân vật “mẫn cảm”, cho nên trong khi nói chuyện tận lực tỏ vẻ khách quan.
“Bản thân đường dây tình báo của chúng ta đã có vấn đề nghiêm trọng, không phải nói triệt là triệt. Hiện tại các vị nói muốn Xích bộ rút đi sẽ khiến tôi rất bị động.” Trần Cận ngồi một cách tùy ý, lưng tựa vào ghế, ôm lấy cánh tay tỏ ra bất mãn.
Nếu nghiệp vụ còn chưa hoàn thành đầy đủ, kỳ nghỉ dài hạn sáu tháng cuối năm còn có khả năng ngâm nước nóng. Lần nhận lời Tony kia, may mắn chỉ có hắn một người chịu khổ, cũng coi như xong, nếu cả Xích bộ của hắn chỉ vì mạng lưới tình báo không hoàn thiện mà lâm vào nguy cơ, vậy chỉ một mình hắn cũng không gánh vác nổi trách nhiệm.
Lần này tổng bộ có ý định muốn đè hắn xuống cho yên tĩnh một chút, chẳng phải hảo ý gì, hắn cũng không định tự mình đa tình. Xem ra hành trình của Xích bộ ở Nam Mĩ không tốt lắm, ương ngạnh ra mặt không phải biện pháp, vẫn là an ổn một chút, trước tiên bàng quan rồi nói sau.
“Nếu anh cần được cung cấp trang bị phòng ngự, anh có thể đăng báo. Chỉ bằng nhân mạch, không hẳn đáng tin cậy.” Calvary lạnh lùng “mớm cung”.
Xem ra lão già này lại nghe được tiếng gió gì rồi, thật đáng ghét, mỗi lần đều có thái độ kỳ kỳ quái quái như vậy, có mệt hay không a. “Không cần không cần, đồ của cấp trên tôi cũng không dám tơ tưởng, đến lúc đòi tôi trả nợ liền trực tiếp điều tôi đến Afganistan, kia với tôi mà nói cũng không có lời.”
Trần Cận vỗ vỗ đầu gối đứng lên: “Sir, không có việc gì thì tôi xin phép lui xuống trước. Có nhiệm vụ cần giao, mời gọi điện thoại.”
Cũng không để ý đến Calvary tức đến bay râu trừng mắt, Trần Cận liền vô tư lắc lư lắc lư đi ra ngoài. Hiện tại hắn sợ cái gì, tạm thời thất nghiệp, rơi vào thanh nhàn. Vụ này, ngoại trừ chính hắn, hẳn là tất cả mọi người đều nên thỏa mãn đi.
Ngày nhóm họp, 3.30 p.m, một căn cứ quân sự bí mật tại Peru.
Chuyên viên của tổng bộ cùng thủ lĩnh các bộ trải qua trùng trùng điệp điệp các cửa nghiệm minh thân phận nghiêm mật hà khắc, mới có thể đi vào phòng họp, vây quanh bàn dài ngồi vào chỗ của mình.
Trần Cận tới không sớm cũng không muộn, hắn đi vào liền nhìn thấy Giang Uy đang hướng về phía hắn nháy mắt. Trần Cận cười tủm tỉm đi đến, lập tức ngã ngồi ở lên cái ghế trống bên cạnh Giang Uy, nhếch chân bắt chéo. Mọi người ở quanh đó cũng đang mải mê trò chuyện.
“ Uy ca, ngài khao khát được gặp tiểu đệ như vậy sao?”
Giang Uy chăm chú nhìn hắn: “Cậu phơi nắng đen ?”
Trần Cận khổ trung mua vui: “Tắm nắng sa mạc đương nhiên đã nghiền, màu đồng cổ, hâm mộ?”
“Hôm nay cô ả Nana Hồ dữ dằn kia không đến, hình như là bị phái đi Brazil.” Giang Uy cùng hắn buôn chuyện ngồi lê đôi mách.
Trần Cận giễu cợt anh ta: “Tôi xem anh tám phần là thầm mến người ta đi? Mở miệng là nhắc tới.”
“Đúng vậy, cô nàng thực “cay”, ở Hào Môn hễ là đàn ông đều muốn được cùng cô nàng hợp tác làm nhiệm vụ. Đàn ông quan tâm cái gì? Quyền lực, tiền tài, mỹ nhân.” Giang Uy nói đùa, “Đừng nói cho tôi biết, hiện giờ cậu đã không còn hứng thú với phụ nữ nữa?”
Trần Cận hơi khinh thường liếc mắt nhìn Giang Uy một cái, cười đến không có hảo ý: “Xem ra, Uy ca gần đây rất nhàn nhã a.”
Giang Uy cảm giác được sau lưng gió lạnh phơ phất, lập tức tỏ thái độ xin khoan dung: “Buổi tối chúng ta ra ngoài uống một chén ?”
“Anh cũng nghe nói nơi này mỹ nữ nhảy thoát y vũ thực bốc lửa rồi chứ? Tôi đã đính sẵn ghế cho anh.”
“Không hổ là huynh đệ!” Giang Uy tựa hồ lập tức yên tâm, ôm bả vai hắn vỗ vỗ, “Cô nàng lần trước của cậu, tên Sherry ấy, đi ở trên đường Hoàng Hậu tôi đều có thể nhìn thấy biển quảng cáo nội y của cô ta. Thực con mẹ nó gợi cảm! Thằng nhóc con, cậu thật diễm phúc!”
“A, thì ra gần đây quan niệm thẩm mĩ của Uy ca thay đổi a, vậy có dịp tôi sẽ giới thiệu cho anh vài người mẫu nội y, muốn ngực có ngực, muốn mông có mông, quan trọng nhất là gái Tây đầu óc đơn giản, thích loại hình cường tráng nguy hiểm như anh.”
“Đủ nghĩa khí.”
Lúc trước Trần Cận cũng thường cùng Giang Uy đùa giỡn loại đề tài hạ lưu này, bây giờ cũng không cảm thấy có vấn đề gì. Còn Giang Uy, trong lòng âm thầm vui mừng vì thấy Trần Cận vẫn là hoa hoa công tử như xưa, không có dấu hiệu gì của những thay đổi mà mình lo sợ, vì thế cũng thôi không lo lắng nữa.
Đúng lúc này, Lộ phân đường tân thủ lĩnh trình diện, đó là một người đàn ông trung niên dung mạo xấu xí, hắn ngồi xuống phía đối diện với Trần Cận. Tony Lưu cũng đến, ngồi ở góc xéo bên kia, khẽ gật đầu tỏ ý chào hỏi. Hai người tựa hồ âm thầm đồng ý với nhau rằng hiện tại tận lực vờ như không có giao tình gì thì tốt hơn.
Người của Trung Đông tổ và Bắc Mĩ tổ đến đủ, toàn trường yên lặng lại.
Ở trong mắt Trần Cận, Fusa nghiêm khắc lạnh lùng, Calvary cáo già, cũng không là người tốt, chẳng qua ỷ vào người già tuổi lớn, cũng có chút thể diện. Ngồi vào vị trí của bọn họ hiện giờ muốn tỏ ra hòa nhã cũng không ai tin, chẳng bằng cứ tỏ ra đáng ghét như vậy còn có uy. Lần này chủ trì hội nghị là người của Tổ đánh thuê, tên là Casio.
Đối với Trần Cận mà nói, bất cứ một hội nghị nào kéo dài đều là tra tấn thần kinh, phải chịu nghe các vị trưởng bối nói liên miên cằn nhằn, việc này đối với một nhóm lớn thanh niên nam tử lòng đầy nghĩa khí, tinh lực dư thừa phần tử cấp tiến mà nói, quả thực là uể oải hết sức.
Ở Hào Môn, nếu có dã tâm thì phải có gan cho mọi người cùng thấy, bằng không không coi là có năng lực. Có điều cho dù hắn muốn lắc mình xù lông, triển khai uy thế, cũng vẫn còn có người lăm le bát cho hắn một chậu nước, cho nên tốt nhất là hắn chẳng đi xen vào ngươi tranh ta đoạt làm gì. Hai ngày nay hắn cũng đã nghĩ thông suốt, nhiệm vụ kế tiếp hẳn là cũng không có phần của hắn, nếu hiện tại cấp trên đột nhiên nói coi trọng năng lực của hắn, cho hắn đi Rio xung phong tiền tuyến, kia hơn phân nửa cũng chẳng phải là chuyện tốt.
Lúc trước hắn cũng không nghe Fiennes đề nghị, kỳ thật không phải hắn thích xông lên tuyến đầu, chẳng qua đó là thói quen .
Tên kia chẳng phải đã trịnh trọng nhắc nhở hắn không nên đi Rio sao, nếu hắn chịu ngoan ngoãn nghe lời một lần, có phải gã ta sẽ không cần phải vì hắn mà đau đầu? Nhưng Trần Cận hắn từ khi nào đã trở nên vĩ đại như vậy? Vì người khác mà thay đổi bản thân? Đâu phải chỉ khó khăn một chút mà thôi, nhưng tốt xấu cũng nên thử một lần, sao cứ phải cùng gã ta đối nghịch...
Cho nên hôm nay Trần Cận có chút suy sút tinh thần, nhưng cũng so với bình thường an phận hơn. Đến phiên hắn phát ngôn, hắn nói vài câu không đau không ngứa, chẳng chọc đến ai. Calvary không khỏi nhíu mày, vẻ mặt âm trầm nhìn về phía cái tên luôn luôn hành vi không tốt sự cố liên tục Xích bộ Leslie Chan. Hôm nay thái độ hợp tác của hắn vô cùng khiến người khả nghi, ngay cả bị điều ra bên ngoài trận tuyến làm hậu cần, không cho vũ khí, không cho trợ cấp tài chính, hắn cũng vẫn không nhảy lên làm to chuyện, thật sự là không thể tưởng tượng.
Nửa giờ sau, Palio đột nhiên đứng dậy tuyên bố: “Lần tập trung này sẽ là đợt họp mặt lớn nhất trong năm của Hào Môn, tổng bộ cũng đặc phái chuyên viên tới tham gia hội nghị, hiện tại tôi xin được giới thiệu vài vị thượng cấp của Hào Môn -- Trung Đông tổ Tổng chỉ huy Fiennes thượng tướng*, Âu Châu tổ Bảo an tổ Sĩ quan trưởng Quentin trung tá, tổng bộ nhất cấp thường trực yếu viên Sophie. Xin mời các vị thượng cấp nhập tòa!” (Có bản raw ghi là Thiếu tướng.)
Ngay khi Norman đi vào phòng họp, Trần Cận đã căng thẳng đến nuốt nước miếng, cho đến khi Palio thật sự đọc ra cái tên kia, hắn thực sự kinh sợ đến ngây người!
Những năm gần đây điều có thể khiến Trần Cận kinh sợ không nhiều, nhưng lần này thì hắn kinh sợ đến đầu óc trống rỗng, ong ong vang. Ngay cả Uy ca ngồi bên cạnh cũng há to miệng, vẻ mặt hoảng sợ run run giơ ngón trỏ, chuẩn bị chỉ về phía “người đàn ông thần bí X”. Nhưng Trần Cận đã nhanh chân... đạp sang bên, Uy ca đau đến nhe răng trợn mắt, ôm chân rưng rưng nhịn đau, Trần Cận thành công chặn lại thủ thế mạo phạm cấp trên đáng xấu hổ của Uy ca.
Giang Uy xoay đầu sang, trừng Trần Cận, sau đó dùng khẩu hình không tiếng động kháng nghị: “Hắn...... Sao lại là hắn!”
Trần Cận lấy tay che mắt, thở dài, khó khăn lắm mới không từ trên ghế trượt mông hôn đất. Loại surprise* này cũng quá mẹ nó kích thích đi. (* ngạc nhiên. Từ dùng của tác giả.)
Lần đó còn chẳng phải là bị anh lừa! “Hiện tại tốt nhất anh không cần tự mình mạo hiểm, anh có thể lông tóc vô thương chính là đã giúp tôi. Tốt xấu cũng nể tình tôi bị Fusa bọn họ xem chừng căng thẳng đến muốn xuất huyết dạ dày. Tôi không muốn anh vì tôi mà làm điều thừa.”
Hiện tại làm như không biết, có thể là quá muộn hay không......
Trần Cận lấy tay che mắt, thở dài, khó khăn lắm mới không từ trên ghế trượt mông hôn đất. Loại surprise* này cũng quá mẹ nó kích thích đi. (* ngạc nhiên. Từ dùng của tác giả.)
Tuy rằng Fiennes không công bố mình chính là “ Hào Môn Diệm”, nhưng chỉ với thân phận là Tổng chỉ huy Trung Đông tổ gã ta đã đủ áp đảo tất cả những ai đang ngồi, lại lắp thêm quân hàm, gia cảnh hiển hách và tiếng nói của gã ta cũng sẽ không ngôn mà dụ*. (*không cần nói cũng đã rõ ràng)
Hắn cũng đoán được sẽ có một ngày Fiennes từ trong bóng tối đi ra trước ánh sáng, nhưng hắn không ngờ được điều đó sẽ xảy ra trong tình huống hắn hoàn toàn không biết gì. Gã ta muốn xem phản ứng của hắn sao? Quả thực sự khổ tâm của ngài đã rất thành công, Mr. Fiennes!
Nghĩ đến đây, Trần Cận đột nhiên bật cười, sau đó lớn mật nhìn về phía Fiennes. Fiennes lúc này đã ngồi vào vị trí, ánh mắt nhìn qua toàn trường, tầm mắt đúng lúc chạm lên tầm mắt của Trần Cận, khổng một giây, rồi rất nhanh lại lướt đi. Vẻ mặt anh bình ổn như không biết hắn.
Được rồi, hiện tại muốn chơi trò ôn chuyện riêng tư thì không phải thời điểm. Trần Cận bắt đầu rung chân, vừa thoáng nhấc đầu đã thấy ánh mắt lo lắng của Tony Lưu chằm chằm nhìn về phía mình, hắn đành phải giả bộ bình thường đến không thể bình thường hơn, nhướng mi. Có điều bên cạnh hắn lúc này, Giang Uy cúi đầu tựa má giống như tai vạ ập xuống đến nơi, công lực giả vờ còn yếu chút, bị Trần Cận liếc cái xem thường.
Đúng lúc này Fiennes đứng dậy, từ trên cao nhìn xuống, phát biểu lãnh tụ tuyên ngôn. Chất giọng của anh thuần hậu mà trầm tĩnh, cộng thêm một thân âu phục khiến anh thoạt nhìn có một vẻ tao nhã tuấn dật bất phàm, cặp mắt nâu vẫn chuyên chú và đầy sức áp bách như cũ. Tất cả khiến anh vừa đứng lên liền hấp dẫn ánh mắt toàn hội nghị.
Andre Fiennes, chỉ cần đứng ở đó như vậy thôi, liền quân lâm thiên hạ không ai bì nổi.
“Lần này ở Nam Mĩ hành động, Thanh bộ, Hạt bộ đi thăm dò tuyến ngoài của Rio, Lộ, Hỏa hai phân đường đột nhập vòng trong với sự giúp đỡ của nằm vùng, Trung Đông tổ sẽ sai Tường Long tổ đi đến hiệp trợ các phân đường. Xích bộ ở ngoại vi tiếp ứng, các bộ lập tức đi đến khu Tây Rio đợi lệnh. Chỉ thị cụ thể cho hành động sẽ được thông báo qua mật lệnh, các bộ ấn theo đó thi hành. Lần hành động này đề cập đến cơ mật của quân đội, tất cả cần phải cẩn thận làm việc. Các vị đều là tinh anh của Hào Môn, thời gian chỉ có một tháng, hy vọng các vị đem hết toàn lực, thực thi thỏa đáng các giai đoạn.”
Nhìn Fiennes ở phía trước ung dung chỉ huy một nhóm lớn các phần tử nguy hiểm sổ lồng, tư thế kia được gọi là vô cùng thuần thục, hoàn toàn là bộ dáng lãnh đạo làm đã quen tay. Ở trước mặt hắn, người này dễ ăn dễ nói, hắn liền vẫn tưởng người này là một con mèo to xác ngoan ngoãn, kỳ thật người này là một con sư tử bất cứ lúc nào cũng có thể bẻ gẫy cổ người ta còn không quên liếm huyết.
Lúc này đây hắn mới ý thức được Fiennes là ai, có lực ảnh hưởng như thế nào trong Hào Môn. Người này là kẻ nắm giữ đại quyền tùy ý sinh sát đa số những người ngồi đây, thế mà hắn vẫn cố chấp cho rằng người này vẫn là người đàn ông ôn hòa lễ độ không câu nệ lại rất thú vị hắn từng gặp ở Hongkong, người đàn ông có lực hấp dẫn thần bí, người ngoài vĩnh viễn không thể đoán biết được bộ mặt thật của người này.
Trần Cận thừa nhận, ngay từ lần đầu tiên gặp mặt, Fiennes đã hấp dẫn sự chú ý của hắn, hắn hoàn toàn không có biện pháp bỏ qua anh ta.
Giờ phút này nhìn thấy nhau, Trần Cận bỗng cảm thấy hắn trở nên trần trụi trong suốt, ai cũng có thể nhìn thấu. Cảm giác áp bách nặng nề khiến hắn không thể hô hấp -- người kia chính là Diệm, không phải người khác.
Tuy rằng sau đó giữa họ không có bất cứ sự trao đổi ánh mắt và ngôn ngữ nào, nhưng có gì đó tràn ngập ở giữa hai người, nồng đậm mà nóng cháy, càng cháy càng rừng rực, uy hiếp hết thảy những gì họ có thể chịu được.
Cũng không biết hội nghị này giằng co bao lâu, hắn chỉ nhớ rõ lúc có thể đưa ra phản đối, hắn lại đã bỏ quyền. Hắn cảm thấy chỉ có sự trầm mặc có thể khiến hắn bình thường một chút, ngay cả Fusa đều nhìn hắn mấy lần, có thể thấy được ông ta phát hiện hôm nay Leslie Chan ngoan ngoãn lạ lùng, lại có chút ngoài ý muốn.
Vài vị “khách đặc biệt” rời khỏi hội nghị lúc 5.30 p.m. Trước khi đi, Fiennes nhìn thoáng qua phía Trần Cận, khóe miệng ôm một nét mỉm cười nhạt nhẹ, rất có thâm ý.
Khi tan họp đã là hơn 7.00 p.m. Trần Cận lập tức đứng dậy đi ra ngoài, đợi Giang Uy phản ứng lại được, anh ta đã không nhìn thấy bóng người.
“Rốt cuộc đi nơi nào !” Giang Uy nơi nơi tìm người.
Trần Cận đi qua hành lang lên tới sân thượng, rút một điếu thuốc vừa muốn hút, đã có hai cánh tay từ sau lưng vươn đến vây quanh hắn, bàn tay đè lên lan can sân thượng, đưa hắn vòng ôm ở giữa, tư thế này vô cùng thân thiết mà ái muội: “Tôi nhớ em nhớ đến không được!”
Trần Cận khẽ rợp hai mắt, lấy ngón tay khẽ gõ lên điếu thuốc, cuối cùng không đốt: “Cho dù muốn gặp tôi, anh cũng không nên dùng cách thức ngây thơ như thế chứ? Truyền tờ giấy, cách thức đến học sinh tiểu học còn không dùng.”
Sau khi Fiennes rời khỏi, Norman đột nhiên ra vẻ muốn cùng hắn bắt tay tạm biệt, vì thế trong lòng bàn tay hắn đã nhiều ra một mảnh giấy. Ngay lúc đó hắn chưa tỏ vẻ gì, nhưng trong lòng cũng là sóng gió mãnh liệt.
“Trung Đông tổ vẫn luôn muốn thuyết phục tôi tự mình ra mặt chỉ huy các hoạt động, nhưng không có cơ hội, họ cứ nói mãi tôi cũng phiền. Ngoài ra còn các loại đồn đãi, vị trí này bị người ngấp nghé cũng không phải mới một ngày hai ngày, tôi không thể cứ luôn ở phía sau màn. Hiện giờ thời cuộc đã không giống lúc trước.”
Trần Cận cảm giác có chút tâm phiền ý loạn, nhưng ngoài cách lựa chọn không đi nghĩ nhiều, hắn phải làm thế nào đây: “Tôi chưa tự kỷ đến mức cho rằng anh xuất đầu lộ diện chỉ vì muốn dọa tôi.”
“Tôi không nói trước với cậu vì không muốn cho cậu gánh nặng.”
“Sự săn sóc của anh khiến tôi bủn rủn cả hai chân.”
“Cậu yên tâm, quyết định điều động cậu không phải là của tôi.”
“Tôi đi theo điều lệnh, không có dị nghị, anh thực cho rằng tôi thích đối nghịch với anh?” Trần Cận xoay người đẩy anh ra khoảng nửa cánh tay, “Ngay cả những tuyến tẻ ngắt hơn tôi đều đã đi, ít nhất lần này, họ vẫn cho tôi đi Rio, tôi cũng không có gì để oán hận. Mặc dù có đôi lúc vận đen một chút, nhưng cũng sẽ có lúc vận chuyển đỏ, anh không cần lo lắng tôi làm hỏng chuyện.”
“Tôi sẽ đi cùng cậu.”
“Cái gì ?” Trần Cận cho rằng mình nghe nhầm, sau đó chăm chú quan sát vẻ mặt của Fiennes, nhưng khi thấy ánh mắt anh sáng ngời, vẻ mặt nghiêm túc, hắn không khỏi lắp bắp: “Anh nói...... có ý gì?”
“Tôi sẽ đi cùng cậu đến Rio.” Fiennes trịnh trọng lặp lại, sau đó cười nhẹ, rất có vẻ thần bí khó lường, “Bên ngoài cũng có rất nhiều chuyện để làm .”
Khi xác định đối phương không phải đang đùa giỡn với mình, Trần Cận cười than: “Mẹ, anh hành động cùng tôi, người khác sẽ nghĩ như thế nào ?”
Fiennes nhìn hắn phản ứng như vậy, cảm thấy có chút thú vị, vì thế trêu chọc nói: “Khi chúng ta cùng nhau tham gia kỳ "Khảo nghiệm tìm kiếm đại quy mô" cậu cũng không tỏ ra kiêng dè nhiều như vậy.”
Trong giọng nói của Fiennes lộ ra vài phần dung túng: “Có những việc quả thực không thích hợp để tôi ra mặt, nhưng có một vài chuyện không phải tôi sẽ không ai có thể giúp cậu được.”
“Thật là vì tôi? Oa, hân hạnh này tôi không nhận nổi!” Trần Cận rất sợ loại áp lực ân nghĩa này, tuy rằng giờ đây cái “áp lực” đó cũng khiến hắn vừa chờ mong vừa hưng phấn. Loại cảm giác phức tạp vừa sợ vừa mong vừa thích thú này là chuyện gì xảy ra? Hắn không giải thích nổi! Gặp quỷ!
“Cậu cho là ở vòng ngoài sẽ rất an toàn? Cậu lầm rồi.” Fiennes chăm chú nhìn hắn, ánh mắt khá là nghiêm túc, “Tôi đã gọi trợ thủ đến giúp cậu, thứ 5 tuần này họ sẽ đến tìm cậu hội hợp, sau đó chúng ta sẽ khởi hành đi Rio.”
“Đây là -- ra lệnh?”
“Đúng, cậu phải nhận, cụ thể thì phải đợi tôi xác nhận xong kế hoạch sẽ thông báo lại cho cậu.” Fiennes đưa tay nhẹ nhàng vuốt ve tóc hắn, “Hãy tin tôi, có một số việc cần chúng ta cùng nhau thực hiện mới thành công được.”
“Trước giờ anh vẫn thường tự tin một cách vô độ.”
“ Trần Cận, cậu là người mà tôi nhìn trúng, là người mà tôi có thể đem tính mạng của mình giao phó, tôi muốn cùng cậu hợp tác, bởi vì không có ai hiểu tôi hơn cậu nữa.” Fiennes buông tay xuống, “Được rồi, tôi thừa nhận, quả thực tôi có chút nhớ nhung những ngày cùng cậu ở Hongkong. Chúng ta có thể lặp lại một lần.”
Trần Cận và Fiennes nhìn nhau một lúc, hắn nhìn thấy hình ảnh của mình trong cặp mắt thâm thúy của Fiennes, điều đó khiến lồng ngực hắn đột nhiên sôi trào, hắn lập tức quay người đi, “Tôi biết anh vẫn đánh giá tôi rất cao, nếu anh đã chờ mong được cùng hợp tác với tôi như thế, tôi cũng sẽ cố gắng cân nhắc thử xem, có điều --” hắn liếc nhìn lại anh, ánh mắt có vẻ trêu tức, nhưng rơi vào trong mắt Fiennes càng giống như đang cố ý khêu gợi anh, “Tôi cảnh cáo anh, đến lúc đó đừng có động chân động tay với tôi, khi thực thi nhiệm vụ, tôi rất ư là đứng đắn!”
Fiennes hơi sửng sốt, sau đó khẽ cười một tiếng, cúi đầu nhìn xuống đất, nụ cười mỉm kia cứ thế đọng lại ở bên môi anh.
Vào lúc Trần Cận chuẩn bị rời đi, Fiennes đột ngột vươn cánh tay phải, nắm lấy sau gáy hắn, ngoặt hắn trở lại trong lòng mình, sau đó hôn lên vành tai hắn.
Nhưng chưa được 1s đã bị Trần Cận mím môi mím lợi đẩy bật ra, “A a a-- Tôi vừa mới cảnh cáo anh, anh xem như gió thoảng bên tai sao?! Đủ, đủ rồi!” Vừa dùng mu bàn tay lau làn da bị hôn ướt, mặt đỏ tai hồng, vừa làm ra vẻ đe dọa chỉ chỉ Fiennes, sau đó hắn quay đầu đi, tỏ ra đầy khí phái rời khỏi. Hắn cũng không muốn ở trên nóc căn cứ quân sự tạo ra scandal tình ái!
Buổi tối, 9.00, Trần Cận đi vào quán bar đã hẹn trước với Giang Uy.
Trần Cận vỗ vai Giang Uy, lập tức bị Giang Uy túm gáy lôi về phía vũ đài, ở đó có năm cô gái yểu điệu đang múa cột thoát y.
Phục vụ bàn mang ra một ly rượu mạnh, Giang Uy oán giận: “Còn tưởng rằng cậu quên hẹn rồi!”
“Sao tôi có thể quên, kẹt xe. Đến, uống rượu với tôi.”
Giang Uy biết hiện tại ở trước mặt Trần Cận nhắc đến “người kia” tuyệt đối là điều cấm kỵ, nhưng hôm nay anh ta không chịu nổi nữa, nỗi khiếp sợ gặp phải từ chiều đến giờ vẫn còn chưa hồi phục.
“Cậu thành thật nói cho tôi biết, cậu cùng vị kia...... Thượng cấp, vẫn còn kia cái gì....... sao ?”
Trần Cận cũng dự đoán được hôm nay phải cho Giang Uy một câu trả lời thỏa đáng, nếu không bằng vào tính tình nóng nảy của anh ta, không biết anh ta có thể làm ra những gì.
Trần Cận tỏ vẻ chẳng có gì đáng quan tâm, nói: “Tôi cùng anh ta..... cũng tốt, liền cứ như thế thôi, cũng không có gì để nói.”
“Cứ như “thế” là như thế nào? Đừng có nói với tôi rằng cậu cùng hắn ta thế nào không liên quan tới tôi, như thế nào đều liên quan tới tôi có biết không? “Cũng tốt”! Cậu đáp qua loa để lừa tôi sao, “cũng tốt”? Đều tốt đến lăn lên giường rồi! Đây rốt cuộc là chuyện gì xảy ra a?” Giang Uy tựa hồ nghĩ đến cái gì, vô cùng đau đớn nói, “Có phải hắn ta lợi dụng quyền lực chức vụ bức ép cậu? Bọn đại gia có tiền có quyền thích nhất là chơi cái trò SM làm nhục mãnh nam*. A Cận, cậu đừng lầm đường lạc lối a!” (* đàn ông cường tráng ương ngạnh)
Trần Cận nhịn không nổi, vỗ lên mặt sàn diễn* cười ha hả, cười đến Giang Uy mao cốt tủng nhiên: “ Uy ca, anh thật sự là quá biến thái. Mệt anh nghĩ ra được cái lý do đó!” (* Sàn diễn giống như một cái bàn lớn, các cô gái nhảy múa ở giữa, những người xem ngồi ở ven bàn. Cái này xem phim Mỹ thấy đầy nè! ^^)
Giang Uy tức đến thở hổn hển trợn trừng mắt, ngạnh cổ nói: “Vậy cậu muốn tôi phải nghĩ thế nào? Cậu cũng có quan hệ với tôi rất tốt đây này, cậu có để tôi động chân động tay lên người cậu không?”
“Anh mẹ nó muốn theo tôi lên giường?” Trần Cận chẳng hề để ý, cười xấu xa nói, “Vẻ mặt này của anh là muốn lập tức tiêm vắc xin phòng bệnh dại cho tôi để trừ hậu hoạn hay sao?”
“Đúng vậy, cậu điên thật rồi.” Giang Uy nhìn hắn thản nhiên như vậy, không khỏi suy sụp, “Cậu không chơi đùa nổi với loại người đó đâu! Sớm tỉnh sớm thoát thân, người của Trung Đông tổ không phải dễ che mắt.”
“Không thể tưởng được anh lại quan tâm tôi chân thành tha thiết như vậy.”
“Đúng vậy, biết chú mày là song*, lão tử hai ngày hai đêm không ngủ! Hiện tại biết nguyên lai anh chàng điển trai kia là nòng cốt là tim là phổi của Hào Môn, lão tử cả kinh lông đều rụng sạch.” (*bisexual, song tính luyến.)
Trần Cận ôm vai Uy ca, chạm cốc: “Cho dù tôi ở cùng anh ta cũng sẽ không có vấn đề gì lớn đâu, tự tôi có chừng mực.” Kỳ thật hắn muốn nói, có một số việc hắn không thể làm cho rạch ròi phân minh được.
“Cậu giỏi. Lúc trước ai đã nói với tôi tên kia đồng cấp với chúng ta? Chỗ nào đồng cấp?! Hắn là nhân viên cấp cao của Tổng bộ, là người điều hành Trung Đông tổ, nhìn xem Fusa còn phải nhường hắn ta vài phần, ai biết hắn ta là người thế nào!” Giang Uy vừa nghĩ đến lần đầu tiên gặp mặt người nọ đã cùng người ta xung đột liền cảm thấy không ổn, “Mẹ, dù sao tôi cũng đã từng bắt gặp hai người các cậu....... Ngày đó cậu không biết đấy thôi, khi hắn ta siết lấy cổ tôi, ánh mắt hắn ta như sói đói, nếu cậu xuất hiện muộn chút nữa, lỡ như hắn nhìn tôi không vừa mắt, có thể giết người diệt khẩu hay không đây?”
Trần Cận vui tươi hớn hở đùa cợt: “Rất có thể.”
“Cậu!” Giang Uy thở dài, “A~...... Chết thì chết đi. Tôi chỉ sợ cậu chịu thiệt.”
“Cảm ơn, Uy ca, tôi biết anh là người có tình có nghĩa.” Trần Cận giơ tay gọi một chai hồng tửu, tự mình rót, “Đến, đừng nói lung tung nữa, uống rượu.”
Đúng lúc này, các cô gái múa cột gợi cảm đều đã “khinh thân ra trận”, cô nàng ở trước mặt họ chỉ còn lại có tất chân có đai đeo, giống như con mèo nhỏ quyến rũ hướng về phía bọn họ nhích lại gần. Trần Cận nhét mấy tờ tiền vào trong tất chân của cô nàng, lại tiện tay vỗ nhẹ đùi mỹ nữ.
Giang Uy vẫn cảm thấy Trần Cận lêu lổng với đàn ông chỉ là nhất thời quật khởi, sau khi cảm giác mới mẻ phai nhạt, hắn sẽ phục hồi bản sắc. Nhưng hiện tại xem ra, người anh em tối manly tối nghĩa khí này của anh ta đã bước một chân vào trong cạm bẫy khó lường.
Có điều Giang Uy quả thật khâm phục vị Thượng cấp Fiennes kia, dù sao là đàn ông mà có thể ngoặt Trần Cận lên giường, toàn thế giới chỉ sợ cũng không có được người thứ hai, một người đã có thể khiêu chiến giới hạn của nhân loại, nhất định cũng là kẻ không dễ chọc.
Hu hu, ta ghét họp hành lắm. Chap này chưa gì đã 2 cuộc họp. May là đoạn cuối còn vớt vát không thì ta buồn ngủ chết...
Trả lờiXóaMới có đoạn đầu mừ, làm xong cái Huyết liên rồi làm đến đây thì oải quá, nghỉ ngơi làm việc khác, mai làm tiếp ý mừ! ^^
Xóa*ôm thắm thiết* nàng đã trở lại.
Trả lờiXóa*mua mua*
Hi hi, *mua mua*
Xóa*nhảy tưng tưng* Mỗi lần 2 anh gặp nhau là ta lại thấy nhiệt huyết sôi trào chứ lị
XóaCô coi cô kìa, mí tuổi rồi mà cứ sướng lên là nhảy tưng tưng, *lườm lườm* Nữ tính, nữ tính, nghe không tiểu keke?
Xóahehe ss đã comeback nhớ ss qớ
Trả lờiXóakhổ thân Uy ca bị cái ng nào đó đạp cho phát
Nhận được mail của ss thì comeback phải hông? ^^
XóaCách thức hẹn gặp của Fi thật dễ thương chết được :))
Trả lờiXóap/s: sóng gió lại đến với ta rồi. Thực hi vọng mọi thứ đều tốt đẹp.
Đời có câu "Cây muốn lặng gió chẳng đừng", kiên cường đến phút chót nàng nhé, bão nào mà chẳng phải qua. Có gì bức xúc cứ viết email kêu gào với ta, ta luôn sẵn sàng... phòng thủ trước mọi sức công phá của sự kêu gào của nàng! ^0^
XóaFi lần này vì ko thể tự quyết định chỗ Cận sẽ thực hiện nhiệm vụ, nên lấy tư chế công, xuất đầu lộ diện, chạy đi làm nhiệm vụ chung với Cận luôn rồi. Cho dù Cận có mắng mỏ thế nào, vẫn là trong lòng có rung động đi, người ta có thể vì mình đến thế cơ mà.
Trả lờiXóaChuyền tờ giấy, công nhận trẻ con thật :), chỉ có Cận mới khiến Fi thành như vậy thôi, còn chê bai gì người ta chứ.
Uh, A Cận rung rinh rồi, cơ mà trải qua bao nhiêu đó rùi mí "rung động", A Cận đúng là đầu gỗ! TT^TT
Xóavô đc trang của nàng mà ta mừng rơi nc mắt ế ...huhu..nàng có bik mấy ngày vừa qua ta ngày nhớ đêm mong nàng thế nào đâu, ta còn tưởng đợt bão này còn lâu dài, chỉ nghĩ thôi đã đau lòng mún chết *cắn khăn*..
Trả lờiXóaVô đề chính đây, cứ mỗi lần A.Fi với A.Cận gặp nhau là ta cứ thấy tim hòng bay ta lả bất kể không gian và thời gian, làm tim ta cũng đập dồn dập hà..
cứ ngồi nghĩ đến cảnh Cá gỗ làm bồ câu đưa thư cho A.Fi là ta cười ko ngậm miệng đc í..
ta lại hun nàng nè, ủng hộ nàng hết mừng lun nha
Thank nàng! ^^
XóaTa đính chính nè, Cá Gỗ là bác Michael, bác ấy là tay súng bắn tỉa số 1 của Hào Môn, còn bác "bồ câu đưa thư" này là Norman, bác trợ lý của A Fi. Đừng nhầm nhé! ^^
í chết bà, quê quá, sao ta lại nhầm lẫn tai hại v chứ..*tự tát*
XóaNhớ nàng quá đi thôi *ôm ôm*
Trả lờiXóaCận Cận cũng bắt đầu biết sợ Fi Ca rồi sao, phải thế chứ *tung bông tung lá*
Thương Uy Ca ghê, lo cho nó như Gà mẹ lo con mà nó cứ cà lơ phất phơ, ảnh muốn trào máu họng tới nơi rồi đây =)))
"Bố vợ" muốn chỉ vào mặt "con rể" cũng bị ăn 1 cước, quá thảm!! :)
Fi Ca ba hồi rất đứng đắn đàng hoàng lãnh khốc, 3 hồi cứ như học sinh cấp 3 mới lần đầu yêu ấy, dễ thương không chịu được
WOaoaoaoaaaaaaaaaa....... hai bạn phi thường đáng yêu *phấn khích, nằm vật ra đất lăn lăn lăn, giãy giãy giãy* +.=!
P/s: cái theme mới của nàng đẹp nga~~~~ ^^
"P/s: cái theme mới của nàng đẹp nga~~~~ ^^" => tiểu phudu đâu rồi, *bắc loa gào thét* vào đây mừ coi nè, khen như thế này mới gọi là khen có thành tâm thành ý nèèèè!!!!1
Trả lờiXóaÈ hèm, ngại quá, *đỏ mặt* Cảm ơn nàng nhìu nhìu! ^^
Đây đây, ta hứa là lần đổi "giấy dán tường" lần sau ta sẽ khen thật "thành ý" :P
XóaMà đoạn Fi gặp Giang Uy lần nào mà ta ko nhớ vậy nhỉ. Hi hi, cứ như bố vợ xem mắt "con rể" vậy. Khổ nỗi "con rể" này hoành tráng quá, bố vợ ấm ức mà không làm gì được =)) Ta thích Uy ca :))
Nàng nhớ cái hồi các phân bộ được triệu tập về tổng bộ để lĩnh thưởng, A Cận cũng về tổng bộ ở Hào Môn Diệm (1) không? Cái hồi mà ảnh chuyên đi đến phòng huấn luyện tập bắn của tổng bộ, rồi A Fi tranh thủ hiến ... vũ khí mới lấy lòng "mỹ nhân", tranh thủ dạy A Cận bắn để ăn đậu hủ ấy? Có một lần hai người xxoo xong, sáng hôm sau A Cận đang ở phòng tắm, A Fi đang tập thể dục (trong phòng), thì Giang Uy "mò" đến phòng A Cận, lao vào thì thấy một mỹ nam bán khỏa thân đang ở trong phòng A Cận ấy? Uy ca muốn gặp A Cận nhưng A Fi chỉ cho chuyển lời, hai người thoáng động thủ với nhau thì A Cận ra, sau đó A Cận khỏa thân (có khăn tắm) trên hành lang, thú nhận với Uy ca về quan hệ của hai người. Đó cũng là lần mà A Cận nói với Uy ca A Fi "đồng cấp" với họ.
XóaTa cũng thích Uy ca lắm hí hí hí ♥♥♥♥♥
Trả lờiXóaThích cả Cá Gỗ lão huynh nữa mà sao hok thấy xuất hiện *buồn*
P/s: hí hí lần sau mà có khen cứ vật chủ nhà ra sàn hun nước miếng đầy mặt thì sẽ vô cùng thành ý nha~~~~ =))))
Hơ hơ, chiêu này hay đấy =))
XóaKey words là "vật" "hun" "nước miếng đầy mặt"
*gật gù* nhớ rồi nhớ rồi
Cả hai cô cứ ở đấy mà mơ, trừ khi hai cô biến thành mỹ nam thì tui còn cân nhắc! *liếc cái coi thường*
Xóachac, trong khi hop, ko noi gi ma khog khi con toe lua. 2 anh ni moi lan gap nhau la tung bung hoa la =)) . Fi de xuong chet di duoc, ma A can di choi xem thoat y sao hok bi ck bat gap nhi? May vu em ay leng feng toan bi ck bat gian tai tran mo. Ho...ho...
Trả lờiXóaanh cận da mặt thật mỏng người ta mới hôn anh chút xíu mà anh đã đỏ mặt rồi
Trả lờiXóaanh Uy ở giữa chứng kiến chuyện tình của 2 anh coi chừng bị diệt khẩu
sao mà ta càng đọc càng thấy A Fi ngày càng trẻ con ra nhỉ,đeo dính lấy Cận Cận lun
Trả lờiXóatội nghiệp Uy ca,bị 2 người này tra tấn thần kinh o_0