9/7/12

Huyết liên - Quyển 4 - Chương 17+18


17. Cổ phiếu tranh đoạt chiến (7)

       "Thế nào?" Matsumoto lau mồ hôi, uống đồ ướp lạnh, hỏi thuộc hạ.

       "38% trên tổng số 40 % cổ phần của Ngạo Thiên mà chúng ta mua được đã được chia nhỏ bán ra."

       "Còn 2% chưa bán ra..." Lời nói có vẻ lơ đãng, nhưng rơi vào tai người khác lại có vẻ như Matsumoto đang tức giận. "Thông báo xuống, 2% kia không cần bán ra nữa." Thuộc hạ chấp hành mệnh lệnh.

       "Ngoài ra người của bộ phận giám sát thị trường sẽ đến điều tra, các ngươi chuẩn bị cho chu toàn một chút. "

       Đúng lúc này, tiếng gọi của đạo diễn vọng đến: "Matsu, chúng ta bắt đầu quay cảnh ở bể bơi."

       "Ok, đạo diễn, ta đến ngay."

       "Đúng rồi, bên Vũ Văn Đoan có động tĩnh gì không?" Matsumoto gỡ kính mắt xuống, bắt đầu thay trang phục cho cảnh quay mới.

       "Trước mắt trên tay bọn họ chỉ có 10% cổ phần của Ngạo Thiên, hiện giờ vẫn đang tiếp tục thu mua." Thuộc hạ bèn chuyển máy tính xách tay trên tay mình sang cho Matsumoto.

       Matsumoto tiếp nhận máy tính, xem xét, khóe miệng cong lên, "Tiếp tục giám thị." Cổ phiếu của Ngạo Thiên đang có sự dao động không ngừng, Vũ Văn Đoan không sớm thì muộn sẽ có hành động.

       Lúc này Vũ Văn Đoan đang hết sức nhàn nhã ngồi câu cá.

     "Chủ nhân, Matsumoto đã bắt đầu bán ra cổ phần của Ngạo Thiên." Dạ Ức thông báo. "Chúng ta vẫn tiếp tục mua vào?"

       Ánh mặt trời soi sáng nửa bên mặt nạ của Vũ Văn Đoan, mặt nạ sáng lên như được bao phủ trong hào quang, khiến người ta nhìn không muốn rời mắt.

       Vũ Văn Đoan dường như không nghe thấy Dạ ức nói gì, ánh mắt vẫn nhìn chăm chú vào cần câu, và rồi khi dây câu nhè nhẹ đông đưa, gã lập tức giật mạnh cần, một con cá mang theo bọt nước và ánh mặt trời tung mình thoát ra khỏi nước.

       Vũ Văn Đoan chậm rãi thu dây, bắt lấy con cá mắc câu: “Tiểu Ngư a, rõ ràng ngươi biết ăn mồi là nguy hiểm, vì sao còn dại dột để mắc câu a?” Ném con cá vào xô nước bên cạnh, gã lại tiếp tục mắc mồi lên lưỡi câu.

       "Nếu trên tay chúng ta đã có 10% cổ phần, vậy chúng ta không bán tháo, cũng không tiếp tục mua, chúng ta án binh bất động, nhìn xem Vũ Văn Ngạn cùng Vũ Văn Ngạo long hổ chi tranh."

       “Rõ." Dạ Ức gật đầu.

       "Đúng rồi, ngoại trừ Matsumoto biết 10% cổ phần này ở trên tay chúng ta, còn ai biết nữa không?"

       "Không có, chúng ta chỉ thả ra tin tức cho Matsumoto biết."

       "Ân, đi xuống đi." Vũ Văn Đoan phất tay.

       Dạ Ức nhìn thoáng qua nam nhân, thở dài, xoay người rời đi.

       Thời gian sẽ không vì bất cứ ai mà dừng bước...

       ......

       "Tiểu Tu, vừa rồi ta..." Y Huân trở lại bàn, đầu óc đã tỉnh táo hơn, nhưng cố chấp vẫn không thay đổi, vẫn tiếp tục muốn thuyết phục Vũ Văn Tu.

       "Thiếu gia, điện thoại của ngài..." Một thủ hạ đột nhiên xuất hiện, cắt ngang lời Y Huân.

       "Cút ngay." Y Huân nhíu mày.

       "Nhưng thiếu gia, đây là..."

       "Lời ta nói ngươi không nghe thấy sao?" Y Huân trừng mắt nhìn thuộc hạ, giơ chân liền đá. "Cút!..."

       Người nọ bò dậy, ôm bụng lui ra.

       "Tiểu Tu..." Duẫn Yêu cau mày, chán ghét nhìn Y Huân.

       Vũ Văn Tu lắc đầu, hắn cũng cảm thấy ở lại không có ý nghĩa, bèn nói, "Thời gian cũng không còn sớm, chúng ta cần phải trở về, bằng không Thần thúc sẽ cho rằng ta mang ngươi đi bán."

       Duẫn Yêu gật đầu, Vũ Văn Tu cầm lấy mấy túi đồ của họ, cô giúp hắn cầm một, hai túi.  

       "Không được đi." Y Huân vội vã nắm chặt lấy tay của Vũ Văn Tu.

       Vũ Văn Tu cau mày nhìn cánh tay mình bị nắm lấy. Duẫn Yêu đang muốn tiến lên trợ giúp Vũ Văn Tu, nhưng bị Vũ Văn Tu ra hiệu nên đành đứng yên một chỗ. “Buông ra.”

       "Muốn ta buông tay, trừ phi ta chết." Y Huân dùng sức lôi Vũ Văn Tu lại gần.

       Vũ Văn Tu không động đậy, chỉ lạnh lùng nhìn Y Huân, "Ta khuyên ngươi buông tay."

       "Tiểu Tu, ta cũng đã khuyên ngươi hết lời, nếu ngươi vẫn không chịu nghe lời ta, ta chỉ có thể buộc chặt ngươi lại bên cạnh ta." Y Huân cúi đầu định hôn Vũ Văn Tu.

       "Y Huân, ngươi làm gì..." Một thanh âm phẫn nộ vang lên cắt ngang động tác của Y Huân. Vũ Văn Tu nhìn lại, đoán rằng người này hẳn là phụ thân của Y Huân - Y Kiện.

       "Nghiệp chướng..." Y Kiện nhìn thấy Y Huân, liền không nói đến lời thứ hai, giơ tay tát thẳng về phía mặt Y Huân. "Ba" một tiếng thật mạnh vang lên.

       "Cha..." Y Huân buông tay Vũ Văn Tu, bụm mặt, sững sờ nhìn Y Kiện đang nổi giận đùng đùng.

       "Đừng gọi ta là cha. Không nghe điện thoại của ta, không nghe lời căn dặn của ta...... Ngươi xem ngươi hiện tại là cái dạng gì, có điểm nào giống một đứa con?"

       "Ta... Cha..." Lần đầu tiên nhìn thấy phụ thân mình nổi giận đến như vậy, Y Huân nói không nên lời.

       Y Kiện thấy con mình ngốc đứng ở tại chỗ, bèn túm lấy cánh tay hắn chuẩn bị mang hắn đi, nhưng ai ngờ Y Huân do dự nhìn Vũ Văn Tu rồi giật mạnh tay lại.

       "Y Huân, ngươi còn muốn làm gì..." Y Kiện đã muốn tức đến xám mặt.

       "Ta... Ta muốn dẫn hắn đi."

       Y Kiện lúc này mới chú ý đến người thiếu niên ở cùng Y Huân.

       "Ngươi là?"

       Vũ Văn Tu lịch sự vươn tay ra, "Ngài chính là Y thị tổng tài đi, rất hân hạnh."

       Y Kiện không có cách nào khác đành vươn tay ra khẽ nắm đáp lại.

       Vũ Văn Tu nhân cơ hội tiến đến gần Y Kiện, khẽ nói: “Nếu không muốn Y thị biến mất, chúng ta cần nói chuyện riêng.”

       Y Kiện giật mình, không khỏi nhìn kỹ lại Vũ Văn Tu lần nữa, càng nhìn càng cảm thấy quen mắt nhưng lại không nghĩ ra đã gặp ở đâu.

       "Đưa tam thiếu gia mang lên xe." Y Kiện ra lệnh cho bảo tiêu.

       "Cha... Ta..." Y Huân kêu lên.

       "Mang đi." Bảo tiêu lập tức chấp hành mệnh lệnh, cưỡng chế đưa Y Huân lên xe, mặc cho Y Huân la hét vừng vẫy.

       "Hiện tại chúng ta có thể nói chuyện  được rồi chứ?" Y Kiện nhìn Vũ Văn Tu.

       "Có thể, mời." Vũ Văn Tu đưa Y Kiện đi vào trong quán cà phê.

       18. Chọn một trong hai

       Cà phê được mang lên, sau đó trong phòng chỉ còn lại 3 người, Y Kiện, Vũ Văn Tu và Duẫn Yêu.

       "Có chuyện gì, hãy nói thẳng đi." Y Kiện không để ý đến cà phê, nghiêm túc nhìn Vũ Văn Tu.

       "Ta cũng không thích quanh co lòng vòng." Vũ Văn Tu dừng một chút, "Nếu như phải lựa chọn giữa Y Huân và Y thị, ngài sẽ làm như thế nào?"

        Y Kiện híp mắt lại, tuy rằng lời của Vũ Văn Tu khiến ông ta kinh ngạc, nhưng ông ta vẫn là một người thân kinh bách chiến, cảm xúc không thể hiện ra vẻ mặt. "Ngươi có khả năng buộc ta chọn?" Hiển nhiên là ông ta không tin tưởng.

        Vũ Văn Tu đặt cái tách trong tay xuống, ra hiệu cho Duẫn Yêu. Cô lấy ra một phần văn kiện, đặt lên trên bàn. Vũ Văn Tu đẩy nó về phía Y Kiện. “Y tiên sinh, ngài xem thứ này trước rồi quyết định cũng không muộn.”

       Y Kiện cầm lấy tập văn kiện, chậm rãi lật xem, vẻ mặt từ bình tĩnh dần dần đến trầm mặc rồi đến bất an. Cuối cùng, hai tay ông ta khẽ run rẩy.

       "Thế nào?" Vũ Văn Tu dựa lưng vào ghế, nhìn Y Kiện.

       "Ngươi... Ngươi... Sao ngươi..."

       Vũ Văn Tu mỉm cười, "Tiểu Yêu, nói cho Y tiên sinh."

       "Không chỉ có những gì ngài đọc được, chúng ta còn biết Y thị hiện đang nguy cơ tứ phía, từ tài chính đến nhân lực, hiện tại lại thêm vấn đề của chi nhánh tại Nhật, cổ phiếu của Y thị đứng trước nguy cơ giảm mạnh."

       "Các ngươi rốt cuộc là ai?" Y Kiện đập tay xuống bàn, không biết là sợ hãi hay phẫn nộ.

       "Bình tĩnh một chút. Vẫn còn có một vài thứ để ngài xem."

       Một chiếc máy tính xách tay màu trắng được đặt lên trên bàn, "Theo nguồn tin mật báo, thị trường cổ phiếu đang xảy ra sự giân lận, có người cố ý thao túng, vì thế tổ giám sát đã được thành lập để triển khai điều tra làm rõ."

       "Liên quan gì tới ta."

       Vũ Văn Tu cười lớn một tiếng, nhìn chằm chằm Y Kiện, "Tôi báo cho ngài biết, con trai ngài, Y Huân, đã tung ra không ít tiền mua cổ phần của Vũ Văn tập đoàn, và phó tổng giám đốc chi nhánh Nhật Bản của y thị đã ôm tiền tham ô chạy trốn, hiện tại ngân hàng đã bắt đầu đòi nợ, bên cạnh đó, nếu vấn đề ở thị trường chứng khoán được tra rõ... "

       Sắc mặt Y Kiện càng lúc càng trắng bệch, "Ngươi... Ngươi... Ngươi rốt cuộc là ai? Ngươi rốt cục muốn gì?"

       "Ta? Ta là nhi tử của Vũ Văn Ngạn, Vũ Văn Tu. Mà con trai ngài, Y Huân, lại mưu toan bất chính với Vũ Văn gia. Ngài nói xem, ta rốt cục muốn gì?"

       Y Kiện giật mình, nhìn hắn chăm chú một hồi, rồi mệt mỏi thở dài, "Quả nhiên hổ phụ vô khuyển tử."

       "Cám ơn ngài khích lệ!" Vũ Văn Tu cười.

       "Nếu ngân hàng thu hồi sản nghiệp của Y thị tại Nhật để siết nợ, Vũ Văn gia có lợi ích gì?"

       Vũ Văn Tu lắc đầu, "Ngài nói sai rồi, ngân hàng là sản nghiệp của Vũ Văn gia, sao Vũ Văn gia lại không có lợi? Cho dù lợi chưa nói đến, cũng là không có hại. Hơn nữa, ta không ngại báo trước cho ngài, khi ngài còn ở đây, hẳn là vốn lưu động của tổng công ti ngài đã bị đóng băng, không lâu nữa hội nghị cổ đông sẽ được tổ chức, ngài nên lo nghĩ cho cái ghế tổng tài của mình."

       "Cái gì?" Y Kiện hóa đá.

       "Không tin? Ngài có thể gọi điện về nước." Vũ Văn Tu giơ tay lên, ý bảo Y Kiện tùy ý.

       Y Kiện lấy điện thoại ra, đi đến phòng một góc, gọi điện thoại.

       "Tiểu Tu..." Duẫn Yêu nói nhỏ, "Ngươi nói ông ta sẽ lựa chọn cái gì?"

       "Y thị."

       Y Kiện liên tục gọi điện thoại, lông mày càng lúc càng cau chặt lại, sau cùng ngay cả ngón tay cũng trắng bệch. Trở lại bên bàn, ông ta cố gắng bình tĩnh nói: "Ngươi... Ngươi... Rốt cuộc muốn cái gì?"

       Vũ Văn Tu vẫn rất nhã nhặn, "Ta đã nói rồi đấy thôi? Ngài lựa chọn thế nào?"

       Y Kiện nhắm mắt lại, trầm mặc, thoáng chốc như đã già thêm mấy tuổi.

       "Nếu ta lựa chọn Y thị, các ngươi sẽ làm gì Y Huân?"

       "Chúng ta sẽ không làm gì hắn, tất cả có pháp luật xử lý."

       "Vậy thì xin ngươi, Vũ Văn thiếu gia, xin ngươi...... Cho Y thị một con đường sống." Y Kiện gian nan nói.

       "Nếu Y tiên sinh nói như vậy, chúng ta hẳn phải làm." Vũ Văn Tu đứng lên, vươn tay ra.

       Y Kiện cầm lấy tay hắn. “Hy vọng các ngươi hết lòng tuân thủ hứa hẹn."

       Vũ Văn Tu buông tay ra, nhìn theo bóng dáng già nua của Y Kiện rời đi.

       Vừa nhìn thấy phụ thân mình trở về, Y Huận vội vã lên tiếng: "Cha... Tiểu Tu hắn..."

       "Ba!" Y Kiện không nói gì, giơ tay tát Y Huân.

       "Cha?" Y Huân không hiểu người cha luôn luôn yêu thương hắn rốt cuộc là làm sao vậy, hôm nay không hỏi không nói, chỉ tức giận đánh hắn.

       "Ngươi có biết hay không thiếu chút nữa ngươi liền hại cả Y thị?" Y Kiện túm lấy Y Huân hét lớn, "Ngươi người nào không chọc, lại chọc vào người của Vũ Văn gia, Y thị bị ngươi hại chết ."

       "Ta..."

       "Ta cái gì ta..." Y Kiện hất Y Huân ra, "Cũng chỉ vì sự xốc nổi của ngươi, Vũ Văn gia đã hoàn toàn lấy đến trong tay sản nghiệp của Y thị tại Nhật Bản, còn nữa, ngươi rốt cuộc có biết hay không, ngươi mua cổ phần của Vũ Văn tập đoàn hoàn toàn bị người ta lợi dụng, vô liêm sỉ, ngươi làm cho ta quá thất vọng rồi, ghê tởm hơn, ngươi người nào không thích, lại thích chính Vũ Văn thiếu chủ, thiếu chút nữa liền hại Y thị chết không có chỗ chôn..."

       Y Huân ngốc thất thần nghe cha mình nói, lúc này đầu óc hắn trống rỗng...

       Đúng ra tối hôm qua ta đã mở cửa up bài, nhưng mà nhà mất điện. Sorry bà con!!! TT^TT

1 nhận xét:

  1. hix... vo duoc nha nang rui. >"< mot dao chay vo day thay bao dong blog. may ma lieu minh wa lan nua thay mo cua roi. Iu nang chit mat. chuzz..chuzz..

    Trả lờiXóa

Comment của bạn sẽ bị xóa nếu:
- Có nội dung gây phản cảm cho những người đọc khác.
- Có hoặc dễ gây hiểu lầm là có tính công kích đối với Blog.
Những vấn đề không liên quan trực tiếp đến bài viết xin hãy post tại trang "Rảnh thì buôn a..."

Recent Comment