11/6/14

Nhị điệp kỉ - Chương 19

Nếu như đau




Muốn nói Tô Viễn có năng lực chiến đấu hay không, đây là chuyện không thể nghi ngờ, hai trường hợp não chấn động đều từ tay Tô Viễn mà ra, từ đó có thể thấy được Tô Viễn cũng có chút công phu quyền cước. Có điều phương pháp chiến đấu đánh bạc mạng sống của Tô Viễn không phải là thứ khiến Úc Thần hài lòng, kẻ địch gần chết bản thân cũng ngắc ngoải là tình huống mà tiểu tổ phản Đế rất khinh thường. Hành động bí mật, làm việc không để lại dấu vết mới là phong cách của họ, đây cũng là một trong những nguyên nhân khiến họ  từ trước đến nay luôn rất ít gây chú ý trong giới tù phạm.
Bởi vậy Úc Thần yêu cầu Chung Thừa Chí huấn luyện thêm “căn bản” cho Tô Viễn. Nói là “căn bản”, kỳ thật chỉ có hai phương diện: Một là dẻo dai chịu được người khác đánh, hai là đánh người khác nhanh, hung, ác, chuẩn. Trong khoảng thời gian này mỗi buổi sáng Tô Viễn đều chịu huấn luyện hai phương diện ấy, nói trắng ra là chính là bị đánh, Chung Thừa Chí - tên cường tráng này có thể đánh anh liên tục suốt một buổi sáng mà không thở gấp, mà điều anh cần làm được chính là có thể đứng dậy được trước giờ ăn trưa.
Có đôi khi anh bị đánh tới nôn cả mật xanh mật vàng, đồ ăn sáng vào bằng đường nào lại ra bằng đường ấy, vì thế bữa trưa tất nhiên muốn ăn nhiều hơn một chút.
Bởi vì trước đó đã xảy ra sự việc Tô Viễn giúp Lý Dật Thanh đánh tàn bạo M khu tù phạm, từ ấy người của M khu nhìn anh chẳng bao giờ đẹp mặt, cũng là tránh không kịp, sợ đến gần Tô Viễn lại tự rước họa vào thân, vì vậy mỗi ngày xuống căn tin ăn cơm Tô Viễn luôn một mình chiếm một bàn.
Lý Dật Thanh từng mời Tô Viễn ngồi ăn cùng, nếu như chỉ cùng một mình Lý Dật Thanh ngồi ăn tất nhiên Tô Viễn sẽ không có ý kiến, thế nhưng cái bàn ấy còn có cả tên đầu sỏ vừa mới cuồng ẩu anh đến phun cả bữa sáng, anh khó lòng không sinh ra phản xạ có điều kiện, nhìn thấy hắn sẽ cảm thấy toàn thân đau đớn! Cộng thêm K khu bên kia cũng thỉnh thoảng bay tới vài tiếng khó nghe nghị luận, cái gì hai gã nhập mạc chi tân* tranh thủ tình cảm, cái gì mặt ngoài hòa thuận sau lưng ngầm kéo chân nhau các loại.... Nghe được Tô Viễn đầy bụng tức. (* Ý nói Tô Viễn và Lý Dật Thanh đều là tình nhân của Úc Thần)
Vậy nên Tô Viễn chỉ phải thành thành thật thật ngồ trong một góc M khu bới cơm, bới ra một ít bàn xếp thành tháp Eiffel. Có điều Tô Viễn không đi tìm núi tựa, núi tự đến tìm anh. Không lâu mọi người liền phát hiện, K khu đại ca Chu Phàm tựa hồ rất có hứng thú với Tô Viễn. Chỉ cần không có việc vặt quấn thân, Chu Phàm sẽ cùng hai gã tâm phúc ngồi vào bàn cùng Tô Viễn, Tô Viễn cũng không để ý.
Chu Phàm cố tình lôi kéo anh, cũng không để ý tới người khác sau lưng buôn chuyện, xem Tô Viễn ăn nhiều như vậy, còn có thể làm cho tâm phúc mỗi người chia cho anh một phần thức ăn mặn. Đứng trước vấn đề này Tô Viễn luôn tỏ thái độ người tới ta ắt tiếp, anh sẽ không khắc nghiệt với thân thể mình, bởi lẽ buổi chiều anh phải “công tác” càng thêm vất vả.
Buổi chiều Tô Viễn có hai dạng huấn luyện.
Lúc Úc Thần không có mặt, Tô Viễn sẽ được Địch Phi dạy cách cài đặt và gỡ bom, đúng vậy, bom, Địch Phi dư thời gian làm ra một ít bom và trang bị đặc biệt dành riêng cho việc “học tập” của Tô Viễn, yêu cầu anh cài đặt và gỡ trong một thời gian nhất định. Nếu thất bại, tất nhiên không nổ chết người, nhưng bị mảnh bom rạch vài nhát, bỏng vài chỗ hay nước mắt nước mũi giàn giụa là điều không tránh khỏi. Tô Viễn gặp không ít đau khổ với “học phần” này, nhưng anh không hề có nửa câu oán hận, bởi vì loại huấn luyện này còn thoải mái hơn nhiều so với dạng huấn luyện còn lại.
Khi Úc Thần có mặt, Tô Viễn đón nhận y đích thân chỉ đạo. Quy tắc chỉ đạo rất đơn giản, anh chỉ cần tìm mọi cách chém trúng Úc Thần là được.
Chung Thừa Chí đánh anh, đó là quyền cước phong phú, chiêu chiêu đều là thịt đánh thịt; Địch Phi “gài” anh, nhiều nhất là một ít trừng phạt nho nhỏ, mảnh đạn sẽ không găm sâu vào thịt, bột phấn cũng có thể rửa sạch sẽ; Nhưng Úc Thần không giống vậy, Tô Viễn đối phó với y bằng cả tính mạng, tất nhiên y cũng sẽ không hạ thủ lưu tình, lúc vừa mới bắt đầu Tô Viễn thậm chí bị y đánh tới ngất đi. Tại đao thuật Úc Thần càng nghiêm khắc, y cũng không yêu quý Tô Viễn tù phục hoặc làn da, ngân bạch lưỡi đao cắt qua, thấy máu là chuyện thường.
Thân đao Lãnh cương do ba loại kim loại hợp thành, độ cứng lớn, mỗi lần Tô Viễn mỗi lần cùng Úc Thần giao thủ, mấy chiêu qua đi lưỡi đao của anh đều sứt mẻ, thế nhưng trên thân đao của Úc Thần lại hầu như không thấy tì vết. Úc Thần tuyệt đối không phải là một huấn luyện viên gương mẫu giàu có lòng kiên nhẫn với “học trò”, nhưng mỗi một lần Tô Viễn đều học được nhiều, tiến bộ nhanh --
Càng tự mình lĩnh ngộ khiến anh càng thêm biết rõ sự chênh lệch giữa mình và Úc Thần, anh không thể không phục, cũng càng không cam lòng.
******
Hôm nay, như thường lệ, Tô Viễn chịu Chung Thừa Chí “vùi dập” cả một buổi sáng, cũng không biết là do Chung Thừa Chí hạ thủ lưu tình hay vì anh đã luyện được da dày thịt béo, bụng bị giã nhiều đòn như vậy nhưng cũng không còn nôn mửa, đau đớn cũng dễ chịu đi nhiều, miệng ăn gì cũng thấy ngon, vì thế anh càng ăn nhiều.
Chu Phàm lôi theo hai cái đuôi Cố Vĩnh Nam và Tôn Thắng tiện đường ghé qua M khu, lại ngồi ở cái bàn trống của Tô Viễn. Tô Viễn ngước mặt lên từ trong núi cơm, nhìn hắn gật gật đầu xem như chào hỏi, sau đó lại chôn mặt trở lại núi cơm.
Tôn Thắng trừng mắt nhìn phần cơm tháp trước mặt bọn họ, so với mọi khi dường như nó lại cao hơn một tầng: “Con mẹ nó, đây là cho người ăn?! A? Chúng ta ăn tám lạng cơm đã no vỡ, đại ca, hắn ăn từng này, ít nhất là một cân sáu! Nhìn xem! Hôm nay còn nhiều hơn cả hôm qua!!”
Thấy đại ca không nói chuyện, Tôn Thắng lại ngắm nghía Tô Viễn một phen, bất mãn nhỏ giọng nói thầm: “Hứ....Không chừng là mang thai.”
Lời này ba người đang ngồi đó cũng nghe được , Tô Viễn mặc kệ hắn, chỉ liếc mắt, Cố Vĩnh Nam vụng trộm giẫm Tôn Thắng một chân làm cho hắn câm miệng, Chu Phàm không tiếp tục tỏ vẻ bình thản, giơ tay tát vào đầu Tôn Thắng một cái: “Còn trẻ thì phải phát dục, có cái gì phải hô to gọi nhỏ!”
Tô Viễn ngậm một miệng đồ ăn căng phồng, không mở miệng, xem như chấp nhận chuyện “phát dục”. Chu Phàm nhìn Tô Viễn cười cười, thấy Tô Viễn đã ăn sắp hết thức ăn, lại gắp thịt trong phần ăn của Tôn Thắng bỏ vào bàn ăn của anh. Không để ý tới Tôn Thắng lưu luyến không rời nhìn theo mấy miếng thịt tự mọc cánh, Tô Viễn gắp lấy liền ăn.
Chu Phàm mừng rỡ tiếp tục thuận nước đưa thuyền trên sự thống khổ của thủ hạ. Lúc vừa chuẩn bị ăn cơm, tầm mắt của hắn đột nhiên chiếu đến cánh tay Tô Viễn. Tay áo bị góc bàn vướng vào kéo ngược lên trên, áo bị sút chỉ, cũng dính không ít bụi đất, song hắn chú ý không phải chuyện đó, mà là mấy khối tím xanh trên da Tô Viễn.
Chu Phàm túm lấy cánh tay Tô Viễn, lột cao ống tay áo, cả kinh nói:“Sao lại thế này?”
Tô Viễn rút tay về, tùy tiện liếc mắt một cái lại kéo áo xuống: “Sơn tường, té ngã .”
Chu Phàm không tin, muốn xem, Tô Viễn trừng mắt liếc hắn một cái, Chu Phàm chỉ phải ngừng, nhưng hắn nghiêm mặt nói: “Tô Viễn, người trong ngục giam lắm mồm lại hiếu chiến, cậu mắc tội cũng không ít, nếu có phiền toái gì thì cứ đến tìm tôi, đừng ngại.”
Tô Viễn ăn no, vứt đũa, lau miệng: “Chuyện của tôi không cần anh nhúng tay. Anh chỉ là đại ca một khu mà thôi, sao cứ thích chõ mõm vào việc của người khác? Tôi không phải tiểu đệ của anh, anh cũng không nợ tôi cái gì, hơn nữa....” Nói đến đây Tô Viễn nhếch miệng cười,“Gần đây đúng là không có người nào dám ra mặt tìm tôi gây gổ.”
Là không dám, chim đầu đàn đều não chấn động , ngục trưởng ra lệnh trừng phạt thoạt nhìn cũng không đến nơi đến chốn, ai lại rỗi hơi tìm việc trêu chọc anh.
Chu Phàm bị Tô Viễn nói đến sửng sốt, Tô Viễn cay nghiệt hắn đã sớm lĩnh giáo, nhưng hắn vẫn nghĩ tốt xấu gì hai người cũng xem như bằng hữu, Tô Viễn ít nhiều cũng phải cho hắn chút thể diện, ai ngờ hôm nay hắn lại đem mặt nóng dán lên lãnh mông, dù tính cách có hào sảng đến mức nào, hắn cũng không thể tiếp tục bình thản.
Tô Viễn bưng bát đĩa bước đi, thuận tiện hướng về phía nghiến răng nghiến lợi Tôn Thắng nói tiếng cảm ơn!
******
Úc Thần phong trần mệt mỏi từ bên ngoài trở về, lúc đi ngang qua căn tin chú ý tới bàn của Tô Viễn mấy người đang ngồi, vừa vặn trông thấy Chu Phàm cùng Tô Viễn lôi kéo cánh tay, y híp híp mắt, nhưng cũng không dừng lại.
Xế chiều hôm đó, khi Tô Viễn đang ở trong tiểu lâu luyện tập gỡ bom, Úc Thần hỏi thăm một chút tình hình của mọi người rồi đến lầu một gõ cửa phòng Lý Dật Thanh.
Bên ngoài ánh mặt trời đang sáng ngời nhưng bên trong phòng lại rất tối, cửa sổ bị che lại bởi một tấm vải không thấu quang, ngăn cách căn phòng với ánh sáng ấm áp rực rỡ bên ngoài, đèn không bật, nguồn sáng duy nhất được phát ra từ màn hình máy vi tính. Lý Dật Thanh ngẩng đầu, đèn màn hình xanh xao khiến sắc mặt anh trở nên nhợt nhạt âm u.
Úc Thần đi đến bên cạnh Lý Dật Thanh, nhìn lướt qua chuỗi số liệu trên màn hình, sau đó ôm cánh tay bàng quan, không đầu không đuôi hỏi:“Chuyện gì xảy ra, Chu Phàm cùng Tô Viễn có quan hệ gì?”
Lý Dật Thanh tinh tế quan sát vẻ mặt của y, trong bóng tối, khuôn mặt anh tuấn ấy chập chờn không rõ, anh khẽ cười, đáp: “Hẳn là tri kỉ, tôi nhớ lúc mới đến, Chu Phàm cũng không thiếu ra vào phòng thẩm vấn, có một số người thích tìm lại bóng dáng của mình trên thân người khác.”
Úc Thần không đáp lời.
Lý Dật Thanh nhìn thế sự đều rất thấu triệt, thấy Úc Thần trầm mặc không nói như có điều suy nghĩ, trong anh chậm rãi nổi lên một loại suy đoán, anh thử hỏi:“Anh muốn lợi dụng hắn?”
Úc Thần từ chối cho ý kiến:“Nếu muốn dùng hắn, ta đã sớm dùng.”
Chu Phàm, lúc trước bọn họ cũng đã nghĩ đến chuyện kéo Chu Phàm nhập bọn, có điều Úc Thần cảm thấy người này làm việc vô cùng tùy hứng, không tốt khống chế, liền để hắn làm K khu đại ca, cũng vừa vặn cho bọn họ làm yểm hộ.
“Bất quá...... Hiện tại không thể dùng, không có nghĩa là về sau cũng không thể.” Úc Thần nói tiếp,“Bắt đầu từ lúc Tô Viễn cùng hắn tiếp xúc, sẽ hữu dụng .”
Lý Dật Thanh theo dõi y, không bỏ qua bất cứ một biến hóa nào trên mặt y, “Anh không sợ Chu Phàm là người của cơ mật khu? Anh...... Yên tâm được?”
“Hừ, nếu thật vậy rất tốt, một mũi tên trúng hai con nhạn.” Khuôn mặt Úc Thần hoàn toàn không có biểu tình,“Hai ngày nay cậu ta thế nào?”
“Rất tốt, so với mong muốn của tôi còn tốt.” Lý Dật Thanh nói,“Thân thể của cậu ta rất có sức dãn.”
“Hmm.” Điều này Úc Thần đã sớm nghĩ tới.
“Có điều tôi vẫn đề nghị cho cậu ta chỉ nhận huấn luyện chuyên sâu một hạng mục, nếu quá tham tôi chỉ sợ cậu ta ăn không tiêu.”
Chuỗi số liệu trên màn hình nhợt nhạt in vào trong mắt Úc Thần, một chuỗi, lại một chuỗi...:“Không, cậu ta phải trở nên toàn năng mới có thể tự bảo vệ tính mạng, nếu như cậu ta chết.......”
Y chưa nói xong, nhưng Lý Dật Thanh đã nhìn ra --
Nếu như Tô Viễn chết, Úc Thần sẽ đau, đó là bởi lương tâm chưa mất.
Nhưng nếu Tô Viễn không chết, Úc Thần cũng sẽ đau, đó là vì báo ứng.
Tử cục.

2 nhận xét:

Comment của bạn sẽ bị xóa nếu:
- Có nội dung gây phản cảm cho những người đọc khác.
- Có hoặc dễ gây hiểu lầm là có tính công kích đối với Blog.
Những vấn đề không liên quan trực tiếp đến bài viết xin hãy post tại trang "Rảnh thì buôn a..."

Recent Comment