6/7/14

Nhị điệp kỉ - Chương 20

Quấn quýt si mê

Địch Phi: “Tô thiếu gia, cậu nói tôi uốn nó thành hình chữ S tốt hơn hay hình chữ M tốt hơn?”
Tô Viễn:......
Địch Phi: “Hmm, tôi quyết định uốn cả hai chữ, sau đó đính vào trước cửa WC của quản giáo, phốc ha ha ha ha!”
Tô Viễn:......
Địch Phi: “Cậu không thấy là buồn cười chết sao ha ha ha!”
Địch Phi: “Tô tiểu thiếu gia, sáng sớm rời giường, chịu đựng đản đau ra pháp trường ~
Tô Viễn:......
Địch Phi: “Còn có năm giây ô~, tiểu thiếu gia nếu cậu lại không gỡ được, coi chừng lại giống như ngày hôm qua, bị nổ đến nát bàn chân, không biết Leicester có chịu......”
Phanh!
Lời còn chưa dứt, Tô Viễn ôm đầu liền trốn, nhưng vẫn là chậm nửa giây. Mảnh đạn nhỏ vụn văng ra bốn phía, một đám khói bụi màu xanh vàng lan tràn, hơn phân nửa cơ thể Tô Viễn đều dính vào bụi, cánh tay anh lập tức nổi lên một đám hồng ban, đau rát.
Địch Phi ung dung mặc trang phục phòng hộ, mang mặt nạ phòng độc đứng ở bên cạnh nhìn Tô Viễn, vui sướng  hát: “Tôi là một người thợ trát tường, trát tường bản lĩnh cường......”
Tô Viễn ngay cả trừng mắt cũng không buồn làm, chịu đựng cảm giác khó chịu trên cánh tay, đứng dậy cởi găng tay, rũ bụi, đi sang một bên lặng lẽ xử lý miệng vết thương.
Địch Phi tự mình vui vẻ không có hứng, bèn đi theo chọc chọc Tô Viễn, nói: “Lúc tôi pha trò nếu cậu chịu cười một cái, lần sau tôi sẽ nhẹ tay với cậu.”
Tô Viễn chuyên tâm rửa vết thương, cũng không thèm nhìn hắn:“Thực xin lỗi, tôi không thể ép mình để ý đến một gã nhàm chán như anh.”
Đúng vậy, vết thương rất đau, đám bột phấn chết tiệt kia càng biết hành hạ người, có điều Tô Viễn thà bị bom nổ tan xác cũng không muốn làm ra vẻ hưởng ứng mấy trò nhàm chán của Địch Phi. Lần nào cũng vậy, cứ mỗi khi anh phải tập trung tinh thần phá bom là hắn lại vo ve bên cạnh gây ầm ĩ, anh không cách nào tưởng tượng được tại sao trên đời lại có người dở hơi đến mức ấy. Ấy vậy mà Địch Phi còn dám gọi đó là “sự cô đơn của bậc thiên tài”.
Nước lạnh khiến đám mụn mẩn lặn đi một ít, lúc này Tô Viễn mới nhìn Địch Phi: “Lần này động tác của tôi chưa đủ nhanh, lần sau tôi sẽ chú ý.”
Địch Phi cười hắc hắc:“Chỉ có động tác không đủ nhanh? Tôi không tin cậu tìm ra được đầu mối của tầng dây điện bên dưới.”
Tô Viễn lạnh nhạt:“Lúc ban đầu đúng là không thấy, có điều về sau tôi đã tìm được, có điều lúc xử lý quả thật có chút thiếu tập trung.”
Địch Phi hầu như không tin được:“Cậu phát hiện?”
Tô Viễn gật đầu:“Đúng vậy. Tổ 1 là 07, tổ 2 là 01.”
Vẻ hân hoan trên khuôn mặt Địch Phi héo rồi lại tươi, hắn vỗ vai anh: “Nhóc con, có năng lực a, đáng tiếc định lực không đủ, cuối cùng vẫn bị tôi quấy nhiễu, cái chết nhẹ tựa lông hồng?”
Tô Viễn gỡ tay Địch Phi xuống khỏi vai mình, nhìn hắn một cách đầy thâm ý. Địch Phi bị nhìn đến giật mình. Hai người đều không nói gì.
0701...... Số tù của Lý Dật Thanh.
******
Từ trong phòng thí nghiệm đi ra, Tô Viễn gặp ngay một luồng ánh sáng lao tới, theo bản năng anh muốn giơ tay đi đón lấy, nhưng chỉ trong một tíc tắc anh đã hành động khác hẳn, rụt tay lại, nghiêng người tránh ra.
Keng! Tiếng sắt thép va vào thủy tinh công nghiệp vàng lên chát chúa, Tô Viễn thầm may mắn vì đã không giơ tay ra đỡ, nếu không lúc này anh quả thật cần nghĩ tiếp biện pháp cầm máu cho bàn tay.
“Khá lắm, phản ứng đã nhanh hơn.” Úc Thần đứng cách đó chỉ vài bước, thản nhiên nói.
Tô Viễn cúi người nhặt thanh lãnh cương rơi trên mặt đất, hoạt động một chút gân cốt rồi xoay ra đối mặt với y: “Nhờ anh thường xuyên giúp đỡ.”
Không hề báo trước, một giây sau hai người liền đã sáp vào giao thủ.
Úc Thần rất khỏe, Tô Viễn đỡ đòn của y mà cảm giác cổ tay run lên, hai thanh lãnh cương ma sát lóe tia lửa điện, chỉ chống đỡ thôi anh đã đủ chật vật, càng đừng nghĩ đến chuyện học Úc Thần vừa cắt vừa chém đến mây trôi nước chảy.
Tô Viễn phẫn hận, anh cũng không hiểu vì sao mình không thể chịu nổi bị người này ức hiếp, không thể chịu nổi bản thân không có sức phản kháng, chỉ có thể quỳ gối dưới chân y, bởi vậy nếu không thể ngăn được y cũng phải cố mà ngăn, chống không được y cũng phải cố mà chống, thể lực tiêu hao mấy anh cũng không cần, anh chỉ muốn tìm cơ hội cho cái tay kiêu ngạo này một đao, dù là chỉ có một đao.
Từng đợt công kích dày đặc như thiên la địa võng cơ hồ khiến anh không thở nổi, nhưng trời không phụ người có lòng, cuối cùng anh vẫn bắt kịp một chút sơ hở, anh không cần biết chút sơ hở ấy có phải bẫy rập gì hay không, lập tức nghiêng người lao thẳng về phía ngang hông đối thủ.
Một cm, chỉ còn một cm.
Anh dốc toàn lực vọt tới, tốc độ thật nhanh, nếu như Úc Thần không rút lại thanh lanh cương kề trên cổ anh để đón đỡ, Tô Viễn tin rằng anh có thể khiến y bị thương.
Úc Thần không rút tay về, nhưng Tô Viễn cũng không thể gây tổn thương y. Y nâng đầu gối, thúc mạnh vào cổ tay Tô Viễn, đồng thời đá văng thanh đao vừa rời tay anh, thò tay trái đoạt lấy,  tay phải dùng đao của mình đè Tô Viễn quỳ xuống mặt đất.
Tô Viễn nghe thấy tiếng va chạm chói tai của binh khí, hoàn hồn lại chỉ thấy Úc Thần quỳ áp trên người anh, mà anh không còn sức để hoàn thủ.
Không biết phẫn uất hay xấu hổ khiến khuôn mặt Tô Viễn đỏ bừng. Úc Thần nhìn thẳng vào ánh mắt cơ hồ phun ra lửa của Tô Viễn, cảm nhận được từng nhịp thở dốc trong ngực anh, y mỉm cười, cúi người xuống sát bên tai anh, nói: “Vội vã muốn giết ta đến thế, rốt cuộc cậu có bao nhiêu hận ta?”
Những lời này kéo trở về lý trí của Tô Viễn.
Đúng vậy, nghiêm khắc mà nói thì giữa anh và Úc Thần không oán không thù, vì sao phải vội vã lấy tính mạng của y? Cho dù anh muốn biết chân tướng cũng không nhất định phải cướp giật từng giây từng phút như bây giờ, anh có vô số thời gian chờ đợi y.......  Nhưng anh đã không tự làm chủ được mình.
Tô Viễn không phản bác được.
Bên tai anh vang lên tiếng cười khẽ, hơi thở ấm áp phất qua thái dương anh, Tô Viễn vô ý thức nghiêng đầu, bất chợt lại nhìn thấy một thanh lãnh cương sứt mẻ, cùng với một bên mặt lạnh nhạt còn hơn cả sắt thép. Lông mày cao thẳng, đôi mắt đen thẫm...... Tim Tô Viễn đập thình thịch, khóe mắt thoáng ẩm ướt, loại cảm giác này quen thuộc đến không thể quên được.
... Giống như nụ hôn lúc còn ở trong phòng thẩm vấn.
Tô Viễn đột nhiên có chút ngơ ngẩn. Tim từng đập rất hối hả trong khi chiến đấu, nhưng vào lúc này nó lại đột nhiên yên ả lại.
Úc Thần thừa nhận, y rất yêu mến Tô Viễn đuôi mắt, khi người thanh niên này xấu hổ, giận dữ hoặc là không cam lòng, nơi này liền ửng hồng, bất ngờ trở nên diễm lệ một cách lạ lùng. Đứng dậy, y túm lấy cổ áo Tô Viễn, dẫn anh vào trong một căn phòng rất đỗi bình thường, Lý Dật Thanh đang chờ Tô Viễn ở đó.
******
Úc Thần chỉ nói mấy câu rồi rời đi, Tô Viễn không chú ý y nói những gì cho đến khi Lý Dật Thanh hỏi anh: “Lần này có bị thương ở đâu không?”
Tô Viễn nhìn lại mình, cảm thấy cũng không có vết thương nào nghiêm trọng, lắc đầu cười nói:“Không có.” Nhắc tới cũng kỳ lạ, mảnh đạn tạo thành những vết cắt nhỏ có rất nhiều, thế nhưng vết đao lại không có lấy một.
Lý Dật Thanh lấy ra một thùng sơn, dùng bàn chải quệt lên người Tô Viễn, đây là ngụy trang của bọn họ sau mỗi ngày tập luyện, thợ sơn bả hẳn không thể sạch sẽ đi vào rồi lại sạch sẽ đi ra. Trang phục lao động của mấy người bọn họ luôn được thay mỗi ngày, lý do là ngục trưởng không thích nhìn thấy tù phục trở nên quá “độc đáo” như vậy.
Tô Viễn mặc kệ cho Lý Dật Thanh loay hoay bộ tù phục rách rưới của anh, hoặc là sát trùng cho mấy vết thương mà anh cảm thấy không đáng kể. Mỗi ngày, chỉ có vào thời gian này anh mới thấy được thả lỏng toàn thân và cả tâm. Buông xuống cảm giác căng cứng khi cùng Úc Thần giao thủ, Lý Dật Thanh chăm sóc làm cho anh cảm thấy an tâm.
Lý Dật Thanh vừa làm không ngơi tay vừa nói: “Trong số mấy người chúng ta, cậu là trường hợp phiền toái nhất, mỗi lần tôi bôi sơn cho A Phi, đại Chí và tiểu Nguyễn, chỉ cần tùy tiện quét quét vài chỗ là ổn, không giống cậu, tù phục toàn là lỗ thủng, phải tìm đúng chỗ mới bôi lên được. Tôi đoán các tù phạm đều cho rằng cậu bị chúng tôi bắt nạt.”
Tô Viễn cười khẽ:“Đây không phải là mục đích của Úc Thần sao?”
Lý Dật Thanh dừng một chút: “Phải, anh ta cô lập cậu, có điều làm như vậy cậu mới có lợi.”
“Tôi biết, trong ngục giam có không ít tai mắt của Tống Thư Dương, càng bị cô lập tôi lại càng an toàn.”
Lý Dật Thanh giúp Tô Viễn hoàn tất ngụy trang, nhất thời không biết đáp lời như thế nào. Tô Viễn rất khôn khéo, khôn khéo đến nỗi ở vào hoàn cảnh tất cả đều bất lợi cho mình, người thanh niên này vẫn có thể sống thong dong. Anh cảm thấy sự lo lắng của mình dành cho Tô Viễn khá dư thừa.
“Dật Thanh......” Tô Viễn đột nhiên nói, “Úc Thần có việc gạt tôi.” Câu trần thuật, anh nói chuyện đó cho “tâm phúc” của Úc Thần nghe một cách thẳng thắn. Chẳng thể trách Tô Viễn sinh nghi ngờ, thái độ của Úc Thần đối với anh rất đặc biệt, anh cảm giác được Úc Thần không hề thản nhiên đối mặt với cái “hận” của anh như y vẫn tỏ ra.
“Đúng vậy.” Lý Dật Thanh không phủ nhận.
Tô Viễn cười cười, vặn eo, bẻ cổ đi ra tiểu lâu.
******
Mấy ngày tiếp theo Úc Thần đều xuất hiện ở tiểu lâu, mặc dù thời gian không giống nhau, nhưng y nhất định sẽ xuất hiện. Có khi là sáng sớm, có khi là tối đêm, tóm lại y tùy thời xuất hiện, Tô Viễn tùy thời khiêu chiến.
Mỗi lần khiêu chiến kết quả đều là thất bại hoàn toàn, có điều Tô Viễn chưa từng lùi bước. Anh bắt đầu không chỉ dùng lãnh cương mặt đối mặt đấu với y.
Anh sẽ tiện tay quơ lấy cục gạch liền đập, kết quả thường là cục gạch bị bổ thành hai nửa.
Anh sẽ giấu một thanh chủy thủ Kabar1217 dùng đánh lén, thành tích đáng nhắc tới chính là, tay áo của Úc Thần bị chém rách .
Anh sẽ trộm lấy vài bao bột phấn từ chỗ Địch Phi để tát lên người Úc Thần, kết quả là không thể tránh khỏi lưỡng bại câu thương......
Tô Viễn đem chuyện này trở thành một thú vui trong cuộc sống tù ngục của mình, anh không nóng lòng tìm tòi điều mà Úc Thần giấu giếm, cũng không có ý định trả thù báo oán gì, anh chỉ muốn đến gần người này hơn một chút.
Mà Úc Thần cũng chưa bao giờ từ chối, chính như y đã hứa hẹn, Tô Viễn muốn giết, y sẽ chờ anh đến giết. Y thường thường hôn lên đuôi mắt của kẻ chiến bại, có đôi khi cái hôn ấy là tưởng thưởng, có đôi khi là trừng phạt anh.
Kỳ thật Tô Viễn vẫn còn lý trí, anh hiểu rất rõ một điều: Đối với Úc Thần, anh không thể giết, cũng giết không được. Chính anh đều cảm thấy, nếu nói là giết người, không bằng nói đây là một loại không thể khống chế nổi .....quấn quýt si mê.
Trên sàn nhà bóng loáng như mặt gương, chiếu xuống hai bóng người chồng lên nhau. Quần áo ướt đẫm mồ hôi, mạch máu sôi trào rừng rực.
Tô Viễn: Anh vẫn luôn bách chiến bách thắng, có bao giờ nghĩ tới mùi vị bị tôi dẫm dưới lòng bàn chân?
Úc Thần: Cậu không nên hỏi như vậy vào thời điểm bị ta dẫm dưới lòng bàn chân, cậu biết đấy, đao của ta so với miệng của cậu còn không nể nang gì.
Không chơi, Tô Viễn nói, hai tuần nữa, sau hai tuần nữa tôi lại đến giết anh.

Chương 21: Phong hỏa đài >>>

5 nhận xét:

Comment của bạn sẽ bị xóa nếu:
- Có nội dung gây phản cảm cho những người đọc khác.
- Có hoặc dễ gây hiểu lầm là có tính công kích đối với Blog.
Những vấn đề không liên quan trực tiếp đến bài viết xin hãy post tại trang "Rảnh thì buôn a..."

Recent Comment