10/6/14

Nhị điệp kỉ - Chương 18

Hấp dẫn


Tô Viễn cảm giác rõ kim loại lạnh lẽo và cứng rắn nặng trịch đè lên lòng bàn tay mình, đồng thời cũng đè lên thần kinh anh. Anh rõ ràng cảm giác mí mắt run lên, mồ hôi lạnh chảy xuôi trên thái dương, nhỏ giọt xuống mu bàn tay.
Cái gì trát tường, cái gì khuân vác? Tất cả đều là ngụy trang! Ngắn ngủn có vài ngày, tất cả thiết bị đã được lắp đặt xong, đơn giản mà cẩn thận, tỉ mỉ, nhìn thoáng qua cũng thấy toàn bộ vách tường đều cách âm, ngay cả cái “công cụ” đang nằm trong tay anh đều gây cho anh cảm giác vô cùng căng thẳng.
Nguyễn Huy thấy anh thất hồn lạc phách, tiến đến, lấy cùi tay huých anh, hỏi: “Sao vậy? Không biết món này?”
Tô Viễn cố gắng trấn tĩnh, phát âm sao cho giọng mình nghe như bình thường: “... Biết mới là lạ.”
“Hừ, vô dạng!” Nguyễn Huy cười đắc ý, “Thứ trong tay cậu là Italy Berreta AS-70/90 - súng máy hạng nhẹ, 5.56 mm, tự động, tầm bắn.... Ha ha, tôi cũng chưa thử, phỏng chừng trên 600m.”
Tô Viễn ngẩn người: “Mời nói Hán ngữ.”
Nguyễn Huy bất đắc dĩ , xòe tay nói với Lý Dật Thanh:“Dật Thanh, người này thật khờ .”
Lý Dật Thanh thản nhiên nhìn Tô Viễn, ý bảo anh nắm chặt vũ khí trong tay, nói:“Có gì đi lên lầu hỏi Úc Thần, nếu như cậu đã bước vào đây, cậu sẽ không có cơ hội đổi ý.”
Cả phòng tràn đầy súng ống, băng đạn, binh khí, còn có thuốc nổ...... Tô Viễn hiểu, cho dù ngu ngốc cũng có thể hiểu, anh đã bước lên một con đường không thể hồi đầu. Nếu lúc này anh dám nói một tiếng “Không”, bất cứ ai trong tòa tiểu lâu này cũng sẽ không để anh sống đi ra ngoài. Leo lên tặc thuyền là con đường anh đã tự mình lựa chọn, anh không thể quay đầu trở lại nữa rồi.
Trong lòng run sợ nắm lấy cái gì Berreta, Tô Viễn cùng bọn họ đi lên lầu hai, mở ra vài cánh cửa sắt trầm trọng, Tô Viễn nghĩ, có lẽ cả đời này anh cũng sẽ không quên được khoảnh khắc anh nhìn thấy.
Đó là một gian phòng rất rộng, sàn nhà bằng kim khí soi được cả bóng người, phát ra ánh sáng mờ nhạt lạnh lẽo, Tô Viễn chậm rãi nhìn ra xa, thấy giữa trung tâm gian phòng có một người đang đứng.
Cái bóng của người đó hắt trên sàn, bị ánh sáng từ bốn phía chiếu rọi lôi ra thành vô số bóng, từ dưới chân của y kéo dài ra, từng cái đều cao ngất sắc bén -- đây là lần đầu tiên anh nhìn thấy Úc Thần nghiêm trang đến như vậy, chỉ đứng thẳng đã khiến anh hoa mắt.
Anh không tin quỷ thần, nhưng người đàn ông ở trước mắt anh, y phục đen, tóc đen mắt đen, đuôi mắt bễ nghễ, khóe môi lạnh lùng, giống như ác quỷ, cũng giống như thiên thần.
Y nói: “Tới đây, ta chờ cậu.”
...... Hoan nghênh.
...... Đợi lâu.
Như ma như yểm, từ nay về sau, vạn kiếp bất phục.
******
Úc Thần dẫn Tô Viễn vào một thế giới mới, Tô Viễn hỏi y đó là nơi nào, Úc Thần thẳng thắn:“Đây là nơi cho cậu báo thù rửa hận, hất đổ những kẻ khiến cậu nhà tan cửa nát, lật đổ cả Đế.”
Tô Viễn vuốt ve khẩu súng trong tay, nói:“Quá mẹ nó vô nghĩa , anh cho rằng anh là thần?”
Úc Thần cười khẽ:“Cậu tin ta là được, để ý làm gì ta là thần hay không phải là thần.”
Tô Viễn hỏi:“Anh là muốn làm phản, anh muốn phản  Đế, đúng không?“
Úc Thần gật đầu.
Tô Viễn trấn tĩnh lại, chỉnh đốn suy nghĩ:“Có điều mục đích của tôi chưa bao giờ là báo thù rửa hận, Úc Thần, anh không nhớ rõ? Mục đích của tôi là sống đến ngày có thể tự tay giết anh, sau đó anh sẽ cho tôi biết chân tướng.”
Không ngờ Tô Viễn sẽ đáp trả như vậy, Tô Dật Thanh mấy người đứng cạnh đó giật mình, Lý Dật Thanh vô ý thức nắm lấy cổ tay Tô Viễn, định nói gì đó với anh nhưng lại bị Úc Thần ngăn cản.
Tô Viễn hướng Lý Dật Thanh cười cười cảm kích, nhìn thẳng Úc Thần lại tiếp tục nói:“Tôi đã từng nói sẽ tin anh, nhưng không phải tin những gì bây giờ anh đang nói với tôi. Tôi mặc kệ mục đích của anh là gì, cũng không quan tâm anh muốn lợi dụng tôi làm chuyện gì, tôi chỉ tin chân tướng mà anh sẽ nói cho tôi trước lúc anh chết, đây là điều chúng ta đã ước định ngay từ đầu, phải không?”
Úc Thần trầm mặc vài giây, sau đó đột nhiên cười rộ lên, nụ cười này sắc bén tựa như mũi dao xuyên tâm xuyên cốt:“Tốt lắm, rất tốt, là ta đã xem nhẹ cậu. Từ nay về sau, bất cứ lúc nào ta cũng chờ cậu tới giết, ta sẽ tuân thủ lời hứa.”
Hai người một phen trò chuyện khiến người khác nghe được trợn mắt há mồm. Cái gì giết, cái gì chân tướng, cái gì hứa hẹn, bọn họ từ đầu tới đuôi đều không hiểu. Bọn họ chỉ biết lòng bàn tay mình đầm đìa mồ hôi lạnh, mà ngay cả Lý Dật Thanh cũng sắc mặt tái nhợt, lông mày cau chặt.
Tô Viễn rất hài lòng với câu trả lời của Úc Thần.
Úc Thần có thể lừa Đế, tất nhiên cũng có thể gạt cậu. Anh nhớ rõ Tống Thư Dương đã từng nói những lời này.
Một cái Úc Thần, một cái Tống Thư Dương, lời của hai người này Tô Viễn đều không tin. Anh không tin lời của một phía, cũng không có dã tâm báo thù rửa hận, cho nên anh sẽ không để mình bị khống chế. Anh tình nguyện tin tưởng lời hứa đầy mâu thuẫn của Úc Thần vì đó là một cuộc chơi mà anh dùng chính tính mạng của mình để chống cự, để đối mặt với kẻ địch, quang minh lỗi lạc, đường đường chính chính.
......
Xuyên qua lớp thủy tinh dầy khộp, Úc Thần quan sát Tô Viễn tiếp nhận Nguyễn Huy chỉ đạo tập bắn trong phòng. Ở đây, y không nghe được tiếng súng vang lên, cũng không nghe thấy Nguyễn Huy hổn hển chửi bới cùng Tô Viễn xảo trá cay nghiệt cãi lại, nhưng y có thể nắm bắt từng chút thần thái của Tô Viễn: Không cam lòng , ảo não , lo lắng , cố gắng , quật cường ...... Sinh động vô cùng.
Nhưng y biết rõ, Tô Viễn tuyệt đối không đơn thuần như những gì anh biểu hiện ra ngoài, anh không phải là kẻ hai bàn tay trắng chịu tù tội, anh là một kẻ cả gan làm loạn âm mưu gia -- không lúc nào là không cảnh giác với hướng gió, khi thì ẩn nhẫn, khi thì trương dương, một mực nắm giữ lợi thế của bản thân, một lát cũng không buông lỏng.
Úc Thần vốn dĩ cho rằng, chỉ cần Tô Viễn tin y, hết thảy liền dễ như trở bàn tay, nhưng y không ngờ được là, Tô Viễn giống hệt như Tô Hân - người phụ nữ điên cuồng kia, tình nguyện dùng tính mệnh vật lộn đọ sức, cũng không nguyện bị người quản thúc.
Sự quật cường ấy khiến Úc Thần không thể không nảy sinh lòng kính trọng.
Chăm chú nhìn Tô Viễn, Úc Thần thường xuyên có một loại cảm giác quái dị. Dường như trên thân hình Tô Viễn không ngừng dài ra những sợi tơ mỏng manh cứng cỏi, vô thanh vô tức quấn lên trái tim y, một nửa mạnh mẽ lôi kéo lương tri y, một nửa khác lẳng lặng ngủ đông, tầng tầng bao trùm trong sâu thẳm cõi lòng y, mỗi khi trái tim nhảy lên một nhịp lại là một lần đụng đến.......
Yên tĩnh, lại khủng bố.
******
Vì thế, mỗi ngày của Tô Viễn đều bị bao phủ trong cuộc huấn luyện ma quỷ, so với một ngày làm hai phần khuân vác còn mệt. Sức ăn của Tô Viễn tăng lên theo cấp số nhân, giờ đây mỗi lần cùng nhau đi ăn cơm, Chu Phàm đều phải líu lưỡi nhìn đống đồ ăn chất thành tòa núi nhỏ trước mặt Tô Viễn: “Quái, chẳng lẽ cậu đang bắt đầu kỳ phát dục lần thứ hai trong đời?”
Cùng lúc đó, Tô Viễn cũng rõ ràng cảm giác được mình đang dần mạnh lên. Mắt nhìn cánh tay ngày càng cơ bắp rắn chắc, anh không khỏi cảm khái ngàn vạn. Đây là minh chứng rằng anh đang dần dần thoát khỏi kiếp thư sinh, không bao giờ còn là cậu sinh viên trẻ tuổi hăng hái trước kia.
Ở chung lâu, Tô Viễn càng ngày càng có nhiều hiểu biết về đội ngũ “Phản Đế” mà anh đã là một thành viên.
Địch Phi là một chuyên gia về đạn pháo và hàng không thuốc nổ, nghe nói trước khi bị Đế bắt được, anh ta đang chuẩn bị bảo vệ luận án Tiến sĩ hóa học, tội danh bị bỏ tù là bớt xén nguyên vật liệu trong phê hàng của Đế, khiến cho một hạng mục của Đế thất bại.
Chung Thừa Chí và Nguyễn Huy đều là lục quân xuất thân, tựa hồ là tù binh chiến tranh của Đế. Bọn họ hiểu rõ và vô cùng thuần thục tất cả vũ khí, nhất là súng ống, Chung Thừa Chí Cường tráng, Nguyễn Huy linh hoạt, tố chất thân thể của họ là thứ mà hiện giờ Tô Viễn không thể theo kịp.
Về phần Lý Dật Thanh, Tô Viễn chỉ biết là anh ta là cái kiến trúc học thiên tài, đồng thời là Úc Thần tín nhiệm nhất ...... Trợ thủ. Một người được cho phép hưởng thụ mọi tự do trong ngục giam, được tùy ý xuất nhập tầng cao nhất - nơi chỉ thuộc quyền tư nhân của Úc Thần, thậm chí được phép ngủ lại .... Trợ thủ.
Có lẽ một phương diện nào đó ở Lý Dật Thanh khiến Tô Viễn nhớ tới Tô Hân, vì thế anh theo bản năng muốn thân cận với Lý Dật Thanh. Anh thích nghe Lý Dật Thanh nói chuyện, thích tìm kiếm sự thảo mãn giữa hai đầu lông mày Lý Dật Thanh sau mỗi phút suy tư, cũng thích xem Lý Dật Thanh cười. Hoàn toàn không giống với loại cảm giác đáng sợ mà Úc Thần mang đến cho người khác, từ Lý Dật Thanh, Tô Viễn cảm thấy có một loại cảm giác bị thuyết phục, mà không phải khuất phục.
Trong “Tiểu đội phản Đế”, Tô Viễn là người duy nhất bắt đầu từ số 0. Sau một tuần nhận ma quỷ huấn luyện, anh mới làm được tương đối tiêu chuẩn xạ kích, vào ngày này, anh đứng ở trước mặt Úc Thần, nói ra ý muốn của mình: “Tôi không thích súng, tôi muốn dùng vũ khí lạnh.”
Lý do của Tô Viễn rất cảm tính, Úc Thần trầm mặc nhìn anh, hai người cứ như vậy không nói gì  đối mặt thật lâu. Úc Thần đột nhiên nhích môi cười, lập tức lấy ra hai thanh “Lãnh cương” (quân đao), ném cho anh một thanh:“Tốt lắm, ta sẽ dạy cậu.”
Ngón tay xẹt qua thân đao lạnh lẽo cứng rắn, tim anh khẽ run lên, sợ hãi mà lại hưng phấn, nhất thời không biết nói gì.
Úc Thần nói:“Nếu ta đích thân dạy cậu sử dụng thứ này, có lẽ cậu sẽ càng sớm giết được ta, có điều ta muốn biết vì sao cậu thích dùng vũ khí lạnh? Không thấy bẩn sao?”
Tô Viễn nhớ ra rằng Úc Thần không thích dùng quân đao, y không thích trên người dính máu. Cũng không phải Tô Viễn cố ý bới móc, nhưng anh thật sự không thích sử dụng súng ống, loại cảm giác này - cảm giác xa xa nhắm vào, trong nháy mắt đoạt đi tính mạng một người - khiến anh rất không thoải mái, anh cảm thấy, tự tay dính máu của địch nhân mới là một loại tôn trọng.
Một thoáng trầm ngâm qua đi, anh cười trả lời Úc Thần: “Tôi chỉ muốn giết một mình anh thôi, không bẩn.”
Người nói vô tâm, người nghe hữu ý, bàn tay Úc Thần không khỏi nắm chặt chuôi thanh “Lãnh cương”.
Nhìn người thanh niên trước mặt vẫn vui vẻ bằng phẳng, y cảm thấy trái tim mình lại bị mấy sợi tơ mỏng kia siết mạnh, một nửa là đau nhức, một nửa là buồn bực.


“Tôi chỉ muốn giết một mình anh thôi, không bẩn.”: Đây có chắc không phải là lời ...tỏ tình??? -.-


2 nhận xét:

Comment của bạn sẽ bị xóa nếu:
- Có nội dung gây phản cảm cho những người đọc khác.
- Có hoặc dễ gây hiểu lầm là có tính công kích đối với Blog.
Những vấn đề không liên quan trực tiếp đến bài viết xin hãy post tại trang "Rảnh thì buôn a..."

Recent Comment