Khó ngủ
Mùi cà phê tràn ngập trong văn phòng, thơm nồng đến mức khó
chịu. Đổng Dung lại mang đến một tách nữa, nhẹ nhàng đặt xuống trước mặt Tống
Thư Dương. Hắn khẽ gật đầu, buông tư liệu, nhíu mày ấn huyệt. Đổng Dung như có
điều muốn nói, song há miệng lại thôi, chỉ âm thầm thở dài.
Là Tống Thư Dương trợ lý, Đổng Dung vẫn thường cùng hắn giải
quyết những chuyện nan giải, song nhìn thấy Tống Thư Dương mệt mỏi đến thế, đây
vẫn là lần đầu. Tống Thư Dương mất hơn một tháng mới kiểm tra xong kho hồ sơ điện
tử đồ sộ, hiện tại hắn bắt đầu nghiên cứu giấy tờ, những trang giấy cũ vàng chất
đầy cả gian phòng, muốn tìm được chỗ đặt chân cũng khó.
Đã ba ngày trôi qua kể từ khi Tống Thư Dương trở ra từ ngục
giam. Ba ngày nay hắn hầu như không chợp mắt, toàn tâm nhào vào điều tra trường
hợp của Tô Hân và Tô Viễn. Có mấy lời Đổng Dung không dám nói, anh ta cảm thấy bộ
dáng sếp hiện giờ nói là “chăm chú” cũng không đủ, phải nói là đã ... bị ma nhập!
“Đổng Dung, trong kho dữ liệu mới cập nhật có hồ sơ điều tra
về Tô Hân và Tô Viễn, cậu sàng lọc ra tất cả những người từng tiếp xúc với hai
chị em họ, trình lên cho tôi, bất kể có liên quan gì đến Đế hay không, tất cả đều
lấy ra.”
Đổng Dung giật mình, vội vàng lên tiếng đáp, bắt đầu công
tác.
Đêm dài dần trôi, lúc Đổng Dung đem tư liệu giao cho Tống Thư
Dương, anh ta thấy hắn đang nhìn bàn tay mình ngẩn người. Tò mò, Đổng Dung đến
gần liếc nhìn, trong lòng thấy nao nao.
Đó là một miếng ngọc trắng muốt hình Quan Âm, điêu khắc cũng
không tinh xảo, càng không có gì khác thường.
Anh ta nhận ra khối ngọc Quan Âm này chính là vật bọn họ lấy
được từ tay Tô Viễn, lúc trước nó được đặt cùng nơi với ngọc Phật làm vật chứng
quan trọng để điều tra, song không lâu trước đó ngọc Phật mất tích một cách ly
kì, hiện giờ cũng chỉ còn lại ngọc Quan Âm.
Lúc này nhìn Tống Thư Dương có chút quái dị, như thể bị trúng
tà, ánh nhìn xuyên qua phiến kính mắt chằm chằm rọi vào Ngọc Quan Âm, lạnh như
băng lại có vẻ chập chờn. Hắn cau mày, bàn tay chậm rãi xoay chuyển góc độ, ánh
sáng đèn nhợt nhạt biến ảo trên mặt phiến ngọc nhẵn nhụi....
“Tống tiên sinh......” Đổng Dung ngập ngừng lên tiếng,“Đã tìm
ra tư liệu ngài cần.”
“Hm, để đó.” Tống Thư Dương không đếm xỉa tới, ánh mắt vẫn
dán lấy ngọc Quan Âm.
“Khối ngọc này có vấn đề gì sao?” Đổng Dung hỏi.
“Không, nó không có vấn đề.” Tống Thư Dương trầm ngâm sau hồi
lâu mới nói,“Bản thân khối ngọc Quan Âm này quả thật không có vấn đề, ngọc
Mianma, tỉ lệ trung đẳng, chạm trổ cũng bình thường, theo như tư liệu cho thấy,
nó được cha mẹ Tô Viễn mang về nước sau khi đi du lịch, đồng thời bọn họ còn
mang về mảnh ngọc Phật của Tô Hân, hai miếng ngọc này xuất phát từ cùng một nguồn
gốc, vừa vặn là một đôi. Nhưng tôi vẫn luôn cảm thấy có chỗ nào không
đúng......”
“Không đúng?” Đổng Dung nhìn Ngọc Quan Âm, lại nhìn tấm ảnh
chụp hình ngọc Phật, vẫn không nhận ra có gì không đúng.
“Tôi cũng không thể xác định.” Nghiên cứu quá lâu, thị lực của
Tống Thư Dương có chút không tốt, hắn tháo kính mắt, nhắm mắt lại tựa vào sô
pha, tựa như đang cùng Đổng Dung nói chuyện, lại giống như đang tự nói với
mình: “Là lạ ở chỗ nào...... Không thể nói rõ, nếu như ngọc Phật còn ở đây, nói
không chừng có thể tìm ra nhiều bí mật...... Úc Thần là con hồ ly, hắn làm việc
quá mức cẩn thận, tôi không làm gì được hắn, có điều Tô Viễn......”
Thanh âm của hắn càng lúc càng nhỏ, mang theo cơn buồn ngủ
dày đặc. Đổng Dung thấy hắn thật vất vả mới nhắm mắt, trong lòng hơi an tâm,
không dám tự tiện động đến hắn, chỉ cầm chăn lông che ở trên người hắn, tắt
đèn, sau đó ra khỏi phòng.
******
Đợi Đổng Dung đi rồi, Tống Thư Dương lại đột nhiên mở mắt ra,
ánh mắt rơi vào trong bóng tối, lợi hại mà thanh tỉnh.
Hắn không ngốc, cho nên ai gạt ai còn chưa nói trước được. Những
lời này Úc Thần nói nghe thật tùy ý, thế nhưng Tống Thư Dương lại nghe rất cẩn
thận, nhớ nằm lòng.
Tô Viễn.
Giờ phút này trong đầu Tống Thư Dương toàn là cái tên này, có
lẽ vì hắn nhìn quá nhiều tư liệu về Tô Viễn, có lẽ vì bản thân Tô Viễn khiến
người ta không thể quên được, nhắm mắt lại, mở mắt ra đều là vẻ cong cong trào
phúng trên khóe môi Tô Viễn khi cười.
Tô Viễn không còn là con thỏ non thoáng bị đụng đến là giương
nanh múa vuốt, hắn đã chịu sự ma luyện của ngục giam, hắn nhẫn nhịn tất cả những
không cam lòng, những cay nghiệt, tìm được lẽ sống ngay trong cái ngục giam khiến
người ta muốn sống không được, muốn chết không xong.... Thật là một chuyện thú vị.
Hắn vốn lo rằng nhìn thấy thi thể của Tô Hân sẽ khiến Tô Viễn
phát điên, nếu vậy, việc thu thập tin tức của họ sẽ gặp trở ngại không nhỏ. Nhưng
may mắn là tuy Tô Viễn không hóa đau thương thành lực lượng nhưng đã lựa chọn tiếp
tục sống, dù không có tự do và tôn nghiêm, không có tương lai và hi vọng, nhưng
Tô Viễn vẫn lựa chọn tiếp tục sống sót.
Nghĩ tới đây, Tống Thư Dương đột nhiên nheo mắt.
Một kẻ thực sự chỉ có hai bàn tay trắng, triệt để tuyệt vọng hẳn
là không thể cố gắng sống như Tô Viễn, sống đần độn không lý tưởng ai cũng có
thể làm được, nhưng Tô Viễn lại không ngừng lột xác...... Sự tiến triển đó chứng
minh rằng Tô Viễn vẫn còn có mục tiêu để theo đuổi, hoặc là Úc Thần khiến Tô Viễn
buộc phải có mục tiêu.
Ngón trỏ trên bàn tay
phải vuốt ve khớp xương trên bàn tay trái, mặt mày Tống Thư Dương giãn ra, hắn
cười khẽ.
Úc Thần cùng ngục giam là thứ tồn tại tách rời với Đế, ngay cả
cơ mật khu cũng không có cách nào nắm trong tay toàn bộ tin tức về Úc Thần, có
điều cấp trên đã không cần hắn phải nhúng tay, hắn đương nhiên sẽ không tự tìm
phiền toái, cho nên chỉ cần Úc Thần muốn cùng hắn đối nghịch, hắn liền bỏ mặc
loại này nửa địch nửa bạn nửa đời không quen quan hệ.
Hiện tại Úc Thần tận lực đem Tô Viễn cùng cơ mật khu ngăn
cách, tất nhiên là có ý đồ đi trước hắn một bước, phá giải mật mã của Tô hân. Mặc
dù hắn không có chứng cớ minh xác chứng minh kẻ trộm đi ngọc Phật là Úc Thần,
song điều này cũng không có gì phải nghi ngờ. Điều duy nhất khiến hắn kinh ngạc
chính là, Úc Thần dù cho làm như vậy nhưng tới bây giờ cũng vẫn không có thu hoạch,
Tô Viễn vẫn đang hoàn toàn không biết gì cả.
Bởi vậy Úc Thần mới có thể nói, ai gạt ai, còn không nói trước
được.
Tống Thư Dương đã thông suốt, đây không phải là trận đấu song
phương giữa hắn và Úc Thần, mà là một ba phía cùng đánh cờ. Tô Viễn không phải là
quân cờ, người thanh niên này cũng là người chơi, bọn họ lôi kéo lẫn nhau, kiềm
chế lẫn nhau, giúp nhau lừa gạt, ai thật ai giả chỉ có chính bọn họ biết rõ, ai
chơi đến cuối cùng đó mới là người thắng.
Phải gặp được Tô Viễn. Đây là Tống Thư Dương tìm ra kết luận.
Cái kết luận này có một nửa là công vụ, một nửa khác lại là
tư tâm.
Hắn biết mình rất quan tâm Tô Viễn, đối với cơ mật khu mà
nói, giá trị của bất kỳ vật gì cũng ở chỗ nó chứa bao nhiêu tin tức có thể khai
thác, nói cách khác, mọi vật trong tay họ đều chỉ là một thứ ký hiệu của thông
tin, không hơn không không kém. Có điều, cái miệng lưỡi cay nghiệt ấy quả thật
khiến hắn hứng thú, hắn nghĩ, nếu có thể nghe thấy từ cái miệng ấy một tiếng nhận
thua, chính cái miệng đó nói ra thứ tin tức mà hắn muốn, nhất định hắn sẽ có cảm
giác thỏa mãn không gì so sánh được.
Tống Thư Dương không vội, hắn đang chờ Úc Thần thay hắn làm tốt
khâu mai mối.
******
Một tuần sau, tòa tiểu lâu 3 tầng đã xây trát xong. Còn về
phần nội thất, Úc Thần có vẻ không thèm để ý, y để cho tiểu đội của Tô Viễn đi
theo đội ngũ thợ xây làm vài ngày, sau đó mới lại một lần nữa phân phối nhiệm vụ.
Vì vậy Tô Viễn biến hóa nhanh chóng, từ thợ lợp mái trở thành
thợ trát tường.
Buổi sáng hôm đó, theo Triệu Hói Đầu làm xong nhiệm vụ, Tô Viễn
đang muốn cất bước tiến vào tiểu lâu, đột nhiên anh bị Lý Dật Thanh ngăn lại. Đang
không hiểu vì sao, lúc này Địch Phi khoác vai anh, chỉ vào mặt trời chói chang
và nói:“Tô thiếu gia mau nhìn, mới tinh mà sáng lạng một ngày bắt đầu rồi.”
Tô Viễn liếc mắt: “Có chuyện mau nói có rắm mau thả.”
“Là như vậy.” Địch Phi hắng giọng một cái, nghiêm trang dọn xong tư thế:“A! Chúng ta vĩ đại ......”
“A Phi.” Lý Dật Thanh kịp thời cắt đứt màn ngâm thơ của hắn, không khách khí
nói,“Úc Thần không thích anh nịnh hót.”
Địch Phi cợt nhả:“Dật Thanh, đừng nói như vậy sao, cho dù là
nịnh cũng là tôi dụng tâm mà nịnh .”
Lý Dật Thanh bất đắc dĩ lắc đầu, xoay người cho Tô Viễn giải
thích nghi hoặc: “Không vội vào trong đó, Úc Thần lập tức sẽ đi ra......
Ân...... Làm động viên.”
Trước kia Tô Viễn không chú ý một vấn đề, nay mới chợt phát
hiện ra, chính anh gọi thẳng tên Úc Thần vốn không cảm thấy có gì không ổn, lúc
này nghe Lý Dật Thanh cũng gọi như vậy, không biết tại sao anh lại thấy cổ
quái, anh cân nhắc , khó trách người khác nghe anh gọi “Úc Thần” đều quăng đến
ánh mắt khác thường.
“Động viên? Động viên cái gì?” Tô Viễn nghiêm mặt hỏi, “Trát tường
cũng muốn động viên sao, chẳng lẽ anh ta muốn động viên tôi trát mấy chữ ‘Ngục
trưởng vạn tuế ,vạn vạn tuế’ ở trên tường, giúp anh ta loại này phong kiến đế
vương dương oai?”
Hắn chỉ là thuận miệng nói hai câu, ai ngờ đem Lý Dật Thanh
nói đỏ mặt:“Không phải, đây là việc tôi chủ động đề nghị, chưa chắc anh ta sẽ
nghe, bất quá tôi cảm thấy hẳn là phải nói trước, để cậu có một chút chuẩn bị
tâm lý.”
Tô Viễn vừa muốn trả lời, dư quang thoáng nhìn vẻ mặt Địch
Phi có chút mất tự nhiên, vẻ cợt nhả vừa rồi biến mất tăm mất tích, nhìn sang Lý
Dật Thanh ánh mắt lại buồn bã. Anh ngẩn người, khiến cho một thanh âm khác chen
vào.
“Muốn ta mời cậu tiến vào hay sao, của ta thợ trát tường?”
Thình lình , giọng Úc Thần từ trên đỉnh đầu anh vang lên. Tô Viễn bản năng giật
mình, ngẩng đầu nhìn lên trên, trông thấy Úc Thần tựa ở cửa sổ lầu hai nghe bọn
họ nói chuyện tầm phào.
“......” Lặng im.
“Dật Thanh, ta xem Tô thiếu gia không cần chuẩn bị tâm lý ,
các cậu đều lên đây đi, đi trước 103 cầm công cụ, sau đó đến chỗ ta.”
“Được, tôi biết rồi.” Lý Dật Thanh lĩnh mệnh.
Đi theo Lý Dật Thanh, khi Tô Viễn bước vào tòa tiểu lâu bước
đầu tiên liền trừng lớn mắt, trong nháy mắt, anh hiểu được cái gọi là “chuẩn bị
tâm lý” là cỡ nào cần thiết, đợi anh đi vào 103, cằm của anh đã muốn rơi ra.
Chung
Thừa Chí ném cái gọi là “công cụ” cho anh: "Ngẩn ngơ cái gì! Đi! Tìm lão đại đi!”
mừng nàng đã trở lại, anh viễn và anh thần vẫn đang đấu trí với nhau..........hihi...................
Trả lờiXóaThank bạn! ^_^
XóaTưởng vĩnh viễn không bao giờ gặp lại nữa chứ :(
Trả lờiXóa"Vĩnh viễn"... ;A; Ta chưa bao giờ có ý định drop, chỉ là dòng đời xô đẩy nên chết ngóm một đoạn thời gian mà thôi... Hôm đăng bài lên mới chú ý, hóa ra mình đã lặn tròn 1 năm! ;A;
XóaGửi mail ta nick chat hay gì đó được không, gmail nàng không dùng nữa hay sao ý, lặn mất tăm rồi mới thấy mình chẳng cách nào liên lạc được
XóaTa vẫn dùng email yukinari21@gmail.com nàng nhé. Có gì cần "buôn" cứ nhắn lại cho ta. ^_^
XóaWoaaaaaaaaaa bạn đã come back !!!!!!!!!!!!!!!!!!! Yêu bạn nhiều nhiều lắm. Không thể ngờ được cuối cùng mình lại được đọc tiếp truyện này. Đây là đam mỹ hay nhất mình từng được đọc đó, bạn làm ơn đừng drop, đừng drop mà van bạn đó mình đọc QT chả hiểu gì hết trơn, mà đây là bộ đầu tiên khiến mình phải lặn lội vào QT đó, xưa giờ bộ nào editor bỏ giữa chừng là mình cũng buông nó luôn, nhưng bộ này thì không kìm được. Mình hứa sẽ com like đầy đủ mà. Yêu bạn vô cùng ta65nnnnnnnnnnnn. Chúc bạn thật nhiều sức khỏe, nhiều may mắn và sớm ra chap mới nha bạn. Chụt chụt chụt chụt
Trả lờiXóaQuá Hay!!!!
Trả lờiXóa