23/6/13

Nhị điệp kỷ - Đệ thập lục chương


Lệnh cấm bên ngoài phòng tạm giam
“Huynh đệ, biết hút thuốc không?”
Là Chu Phàm.
Tô Viễn cầm điếu thuốc, bất đắc dĩ nói:“Anh thật đúng là vô khổng bất nhập, nơi này mà anh cũng có thể lần được tới.”
Trên cửa truyền đến một tiếng động ầm ì, là Chu Phàm khẽ tựa vào, giọng nói của gã tỏ rõ vẻ đắc ý:“Tô Viễn, anh biết rõ chú mày chưa từng để mắt đến anh, nhưng Chu Phàm này dù thế nào cũng là một hán tử, làm nhiều công được nhiều thưởng thì nhiều hướng quản giáo lấy chút đặc quyền, chút năng lực ấy anh mày vẫn phải có.”
“Nha.” Tô Viễn tùy ý lên tiếng, lại vươn tay ra đi,“Xin tí lửa.”
Phòng tạm giam cấm lửa, nghiêm khắc mà nói là ngay cả thuốc lá cũng không được hút, thế nhưng bản thân sự xuất hiện của Chu Phàm hiện tại đã là trái quy tắc, cũng không sợ trái thêm một lần, gã tuồn một hộp diêm vào cho anh: “Ngại quá, quên mất là chú mày không có lửa.”
Tô Viễn vụng về châm thuốc, hút một hơi, đợi khói thuốc bay lên, anh ho hai tiếng, Chu Phàm ở bên ngoài nghe thấy, cười đến phát run, anh không khỏi xấu hổ: “Tôi là một sinh viên gương mẫu, chưa từng hút thuốc, vậy cũng không được sao?”
Chu Phàm tiếp tục sung sướng: “Đừng tức giận đừng tức giận, nói như vậy là anh dạy hư chú mày.”
Tô Viễn mặc kệ gã, hút thuốc, hai người trầm mặc một hồi, chợt nghe Chu Phàm nói: “Tô Viễn, anh khâm phục chú, thực sự coi chú là huynh đệ!”
“A, cảm ơn.” Ni-cô-tin khiến thân thể anh trầm tĩnh lại, có chút hơi tê dại.
“Nghe này, sau khi ra khỏi phòng tạm giam, nếu gặp phải rắc rối chú nhất định phải đi tìm anh.”
“Có ý gì?” Tô Viễn cau mày.
“Chú mày không biết sao, ngục trưởng hạ lệnh, trong những ngày chú mày bị tạm giam, toàn thể tù phạm của M khu đều chịu tội liên đới, tất cả đều ăn bánh bao uống nước trắng như chú mày.”
“Vậy à, hừ, đúng là tác phong của hắn.” Tô Viễn không cảm thấy ngoài ý muốn, nghe xong cũng không có thái độ đặc biệt quan tâm, chỉ nhớ nói câu “Cảm ơn”.
Chu Phàm quả thật là một hán tử, ngay thẳng, nghĩa khí, cùng người như vậy làm bằng hữu, không cần so đo quá nhiều, nếu không lại trở thành nhỏ mọn.
Đợi Chu Phàm đi rồi, Tô Viễn thở một hơi dài nhẹ nhõm, cười đến rộng mở trong sáng, thần thái sáng láng: “Anh khá lắm Úc Thần, anh đây là lấy tôi để khai đao, cho tân tù ra oai phủ đầu  a...... Tốt lắm tốt lắm, anh diễn vai bạo quân của anh, tôi diễn vai con gián của tôi, tôi con mẹ nó không tin anh có thể hành hạ chết được tôi!” (* con gián: đại biểu cho sự hèn mọn nhưng sống dai.)
******
‘Hắn đến đây’. Lý Dật Thanh đứng ở bên cửa sổ, nhìn bao quát phúa ngoài ngục giam, thông báo cho Úc Thần ở phía sau.
‘Hm’. Úc Thần đứng lên, thay quần áo.
Lý Dật Thanh ngồi xuống, cột chắc dây giầy cho y, sau đó ngẩng đầu hỏi: “Vì một mình cậu ta, đáng sao?”
Úc Thần không trả lời anh, chỉ liếc nhìn anh một cái ngăn chặn anh tiếp tục đặt ra nghi vấn. Chuông điện thoại vang lên, Úc Thần nghe xong liền đi ra ngoài.
Lý Dật Thanh đi theo y đi ra ngoài, sau đó một mình trở lại K khu, tĩnh tọa tại đó, trong lòng trào ra tầng tầng cay đắng. Trong số mấy người bọn họ chỉ có một mình Tô Viễn nhận hình thức xử phạt giam cầm, thậm chí liên lụy tất cả tù phạm của M khu, thoạt nhìn là ngục trưởng tự mình giáo huấn tân tù phạm, nhưng nếu để Lý Dật Thanh được chọn, anh lại tình nguyện mình có thể nhận lấy sự trừng phạt ấy.
Vì sao?
Chỉ vì đây chính là Úc Thần đang tận lực bảo vệ.
Lúc này anh thật hi vọng mình có thể ngu dốt một chút, không cần nhận ra Úc Thần bao che cho người nọ, không cần nhận ra Úc Thần dụng tâm kín đáo, không cần nhận ra bên ngoài sự lợi dụng, Úc Thần đã bắt đầu nhiều ra một chút cảm tình.
Lý Dật Thanh thở dài một hơi, trong cái được và mất, anh đã đại loạn.
******
Lúc này đã là buổi chiều muộn, ánh mặt trời đỏ nhạt chiếu vào trước cửa ngục giam, bên ngoài là bầu trời tươi đẹp bao la, bên trong là bức tường cao cứng rắn lạnh như băng. Tống Thư Dương dừng lại trước cửa, kính mắt viền vàng phản xạ ánh nắng phát ra ánh sáng lạnh, hắn nhếch khóe môi, nhẫn nhịn cơn tức giận, nói với thủ vệ:“Gọi Úc Thần đi ra!”
Một câu mệnh lệnh này quả thật vô lễ, thủ vệ nghe vậy giật nảy mình. Hắn chưa từng thấy có người dám nói về ngục trưởng với cái giọng ngạo mạn như vậy. Trong lòng không yên, đoán rằng người này cũng không đơn giản, hắn nhanh chóng đưa tin thông báo, không bao lâu sau liền thấy Úc Thần chậm rãi đi ra, quả thật là tự mình ra gặp.
Hai người vừa đối mặt, chợt nghe Úc Thần thản nhiên nói:“Tống tiên sinh muốn vào khẳng định không ai dám ngăn đón, làm gì bảo ta tới.”
Tống Thư Dương giận quá bèn cười:“Anh giỏi lắm, Úc Thần, tôi phái đến ba người, cả ba đều bị đuổi trở về, tôi lại muốn tận mắt nhìn xem, là cái ngục giam này đóng cửa quá chặt, hay là Ngục trưởng anh hoàn toàn không coi Đế ra gì!”
Úc Thần khinh miệt cười, đáp lại: “Anh không biết sao, cho tới bây giờ trong mắt ta vốn không có Đế!”
“Úc Thần, anh đừng có quá đáng!”
“Ta quá đáng chỗ nào? Chẳng phải ta đã ra tận cửa đón anh vào hay sao? Chẳng lẽ anh còn muốn ta ra lệnh cho tất cả tù phạm đồng loạt đón chào?”
Tống Thư Dương tức giận khó nén, nhưng ngẫm lại chính sự quan trọng hơn, hừ một tiếng bước vào ngục giam. Úc Thần đi theo sau lưng hắn, vẻ cười lạnh như băng: Đến mấy người đều như nhau, ai đến cũng như nhau, y sẽ khiến bọn họ tay không mà về.
Quen đường đi thẳng đến phòng nghe nhìn, Tống Thư Dương đi thẳng vào vấn đề: “Tôi muốn gặp M0927, Tô Viễn.”
Úc Thần dù bận vẫn ung dung ngồi ở phía đối diện:“Xin lỗi Tống tiên sinh, Tô Viễn hiện tại không thể tiếp nhận thăm hỏi.”
Tống Thư Dương vốn là mang đầy một bụng tức giận đến, nghe xong lời này tại chỗ bão nổi:“Anh đùa bỡn tôi?!”
“Không đùa giỡn anh.” Úc Thần bình tĩnh  giải thích, “Hai ngày trước cậu ta phạm lỗi, bây giờ còn đang bị biệt giam, ngục giam có ngục giam quy củ, không thể thăm hỏi chính là không thể thăm hỏi. Chính vì như vậy, anh phái tới ba người mới có thể không công mà về, cũng không phải Úc Thần này cố ý đem bọn họ chắn ở ngoài cửa.”
Tống Thư Dương xưa nay là người ổn trọng, một hồi lửa giận đốt xong, cũng đã rất nhanh bình tĩnh trở lại. Hắn vâng mệnh mỗi tháng thẩm vấn Tô Viễn một lần, tìm tất cả manh mối có liên quan đến ngọc Phật. Trước đó có một lần hắn đêm khuya dò hỏi đã khiến hắn tổn thất một tay thân tín, lúc này đây lại ăn bế môn canh, thậm chí hắn tự mình ra mặt cũng không được. Hắn hiểu được, cái gì “biệt giam không thể thăm hỏi” đều là ngụy trang, rõ ràng là Úc Thần cố ý ngang ngược cản trở.
“Úc Thần, anh công khai đối đầu với cơ mật khu như vậy là có ý gì? Anh có thể kiêu ngạo, nhưng anh kiêu ngạo đến trên đầu tôi là phải biết kết quả.”
“Đối mặt với cơ mật khu? Ta có bệnh sao.” Úc Thần cười nhạo nói,“Cơ mật khu các người thủ đoạn cao minh thế nào, ta vẫn biết, các người tạo nghiệt không thể ít hơn cái ngục giam này của ta, nói thật ta cũng biết kiêng kị . Chỉ có điều lần này thật sự không khéo, cái kia M0927 tụ tập ẩu đả đem người đánh thành não chấn động, không nhốt hắn mười ngày nửa tháng làm sao có thể giảm bớt công phẫn? Cho nên ta đề nghị Tống tiên sinh lần sau lại đến a.”
Tống Thư Dương một mực theo dõi y, thật lâu, đột nhiên cười:“Đã như vậy, lần sau tôi lại đến. Anh chàng Tô Viễn thật là có khả năng, cách ba năm ngày lại khiến cho ngục giam chướng khí mù mịt, lần sau nếu lại gặp loại sự tình này, ngục trưởng không chế trụ nổi hắn, liền trực tiếp giao cho cơ mật khu chúng ta xử trí a.”
Lời này hiển nhiên là ngầm trách móc nặng nề Úc Thần vô năng lực thống trị, Úc Thần cũng không cùng hắn so đo, đứng dậy tiễn khách.
“Chậm đã.” Tống Thư Dương lại nói,“Tôi có một vấn đề muốn hỏi ngục trưởng một chút, không dùng cơ mật khu danh nghĩa.”
Úc Thần nhướng mày:“Nói nghe một chút.”
Tống Thư Dương tháo kính mắt xuống, dùng vải mịn chậm rãi lau, đôi mắt nhìn thẳng Úc Thần, vẻ sắc bén không hề che lấp: “Tôi muốn hỏi, thân là một thành viên của Đế, anh trộm lấy ngọc Phật, giấu kín Tô Viễn, vật chứng nhân chứng đều bị anh giữ lại không giao lên trên, anh đến tột cùng muốn làm gì.”
Úc Thần bất động thanh sắc:“Nói chuyện mời nói có bằng chứng, Tống tiên sinh làm thế này tuyệt đối là vu oan.”
“Tôi nói, tôi không phải dùng danh nghĩa của cơ mật khu để hỏi anh, chỉ là nghi hoặc của cá nhân mà thôi, không cần chứng cớ.”
“Vậy ta cũng không cần phải trả lời anh.” Úc Thần không khách khí nói.
Tống Thư Dương còn muốn mở miệng, Úc Thần đột ngột bắt lấy cánh tay hắn, giật lấy cái cúc trên cổ tay áo, ném lên mặt đất, sau đó nói: “Không cần phải mang những vật này tiến vào ngục giam, thanh âm quấy nhiễu điện từ làm cho lòng ta phiền.”
Tống Thư Dương không nghĩ tới Úc Thần có thính lực tốt như vậy, sóng điện của thiết bị ghi âm nhỏ vậy cũng bị y phát giác. Cười lạnh một tiếng, hắn đội kính mắt, khi đi lướt qua bên cạnh Úc Thần, hắn vứt lại một câu:“Ở trước mặt tôi cũng không cần làm bộ làm tịch , Tô Viễn không ngốc, anh không lừa được hắn bao lâu .”
Úc Thần có thâm ý ném trở lại cho hắn một câu:“Cậu ta quả thật  không ngốc, cho nên ai gạt ai còn không nói trước được.”
Ai gạt ai, còn không thể nói trước.
******
Lại qua hai ngày Tô Viễn mới được thả ra khỏi phòng tạm giam. Không ngoài sở liệu, toàn thể tù phạm của M khu dùng ánh mắt xám ngắt gắt gao nhìn theo anh.
Anh ở bên trong tịch mịch 5 ngày, những người này ở bên ngoài ăn 5 ngày bánh bao với nước trắng, anh không cần làm việc còn là tốt, đáng thương những người này mỗi ngày đều phải ra sức lao động chân tay, căn bản đói bụng đến sắp nổi điên.
Tô Viễn chẳng hề để ý đến họ, thản nhiên đi về phòng giam.
Phẫn uất? Không có. Oán hận? Không có. Hưng phấn? Có.
Bị giam mấy ngày nay anh đã nghĩ thông suốt , hiện tại nh có một mục tiêu rất đỗi minh xác -- giết Úc Thần.
Cuộc sống nhạt nhẽo như thế, không bằng trước tiên thực hiện nửa câu đầu người nọ hứa hẹn, đợi sau đó liền thực hiện tiếp nửa câu sau. Một câu nói nhỏ kia đã khiến cho cả hai đều nợ lẫn nhau, nếu không cuộc sống thật nhàm chán.
Kỳ thật còn sống vẫn có ý nghĩa . Đây là từ khi tiến ngục giam đến giờ Tô Viễn lần đầu tiên nghĩ như vậy.
Tiểu lâu đã xây xong, Lý Dật Thanh lại vô tâm thưởng thức kiệt tác của mình, anh đứng tại chỗ thoáng mát nhìn Tô Viễn bận rộn, thì thào tự nói: Anh khiến cậu ta tứ cố vô thân ở M khu, anh khiến cậu ta bị ngăn cách khỏi sự ép hỏi của cơ mật khu,  anh khiến cho cậu ta chỉ còn có chúng ta để dựa vào...... Úc Thần, như vậy trăm phương ngàn kế lấy được tín nhiệm của cậu ta, anh quá mức liều lĩnh.
Bởi vì kể từ đó, đi sai một bước, mãn bàn đều thua.


10 nhận xét:

  1. ko biết anh viễn có nỡ giết anh thần ko đây, anh thần đúng là hồ ly

    Trả lờiXóa
  2. :D rất muốn xem xem Tô Viễn sẽ làm được những gì

    Trả lờiXóa
  3. Ta mún 2 anh mần nhau. Cùng 1 ngục giam mà chả thấy gặp nhau chi mấy gì cả. Mỗi lần 2 anh gặp nhau thì thiệt là .... He...he...

    Trả lờiXóa
  4. TT______TT đến h vẫn chưa có gì cả là sao?

    Trả lờiXóa
  5. Nhớ rồi, nhớ rồi. Chủ nhà có về thì biết đã có người ghé thăm mà không gặp....

    Trả lờiXóa
  6. Chủ nhà bỏ nhà đi hoang rùi ư? :((

    Trả lờiXóa
  7. Bạn ơi chừng nào có chương mới???
    Bạn edit rất mượt mà, ngôn từ diễn đạt rõ ràng, dễ hiểu. Yêu bạn lắm ^ ^.
    Truyện hay quá ! Mình cực kỳ thích cốt truyện này. Phải nói đây là danmei hay nhất mình từng được đọc đó. Mình cảm thấy hai bạn couple chính rất có nét tương tự như một cặp Bạch Dương uke - Thiên Yết seme vậy ( sorry mình lậm hoàng đạo, nhưng thật sự là rất giống, càng đọc càng thấy giống ).
    Cảm ơn bạn rất nhiều vì đã edit nó. Bạn cố gắng đừng drop nha. Mình sẽ cổ vũ bạn thường xuyên hết mình.
    Chúc bạn năm mới vui khỏe.

    Trả lờiXóa
  8. Qua nhà để chúc mừng năm mới :)
    Ta có lội qua nhà nàng ở 1 4rum mà ngại không vào, sợ quấy rầy. Thôi thì cứ chỗ cũ vậy, có vào lại thì đọc nhé

    Trả lờiXóa

Comment của bạn sẽ bị xóa nếu:
- Có nội dung gây phản cảm cho những người đọc khác.
- Có hoặc dễ gây hiểu lầm là có tính công kích đối với Blog.
Những vấn đề không liên quan trực tiếp đến bài viết xin hãy post tại trang "Rảnh thì buôn a..."

Recent Comment