Sảng khoái
Nhìn xem tình cảnh này, Tô Viễn không biết đầu óc thế nào bỗng
nóng lên. Anh kéo Lý Dật Thanh về phía sau lưng mình, giơ chân đạp mạnh về phía
những kẻ đuổi theo, một người trong đó vì né tránh mà mất trọng tâm, nghiêng
người ngã trên đất, tên còn lại lập tức hung ác, cũng đạp vào người Tô Viễn. Tô
Viễn căn bản không có ý định né tránh, chỉ một lòng che chở Lý Dật Thanh, cứng
ngắc người đón nhận mấy cú đạp, chịu đau đớn tóm lấy cổ áo đối phương, nắm tay vung
lên, đập xuống tới tấp, một cú, hai cú, đánh nghiện, thẳng đem người nọ đánh
cho hôn mê bất tỉnh.
......
Sau đó Tô Viễn không sao tự lý giải nổi, dây thần kinh của
anh có sợi nào nối đoản mạch, đang yên đang lành xen vào chuyện xấu của mấy người
này làm gì. Lý Dật Thanh bị đánh thì liên quan gì đến anh, huống chi anh vốn
không được M khu hoan nghênh, hiện giờ lại càng khó có thể sống yên ổn. Tính đi
tính lại, trăm hại mà không một lợi, hoàn toàn là đầu óc nóng lên.
Nhìn qua gông cùm xiềng xích trên người, Tô Viễn bất đắc dĩ
cười, không ngoài dự đoán, lần thứ tư anh lại bước vào trong thẩm thất.
Bọn người gây chuyện hiện giờ đang ở chỗ Leicester, mà bốn
người bọn họ lại trực tiếp bị đưa vào trong thẩm thất. Tứ Bạch Nhãn nhìn hồ sơ của
bọn họ, cuối cùng ánh mắt dừng lại ở Tô Viễn:
“M0927, tại sao lại là chú mày!”
Lời thoại quen thuộc biết mấy, Tô Viễn đã nghe đến mọc kén
trong tai.
Trong bầu không khí trầm trọng nghiêm túc như vậy, đột nhiên
văng lên một tiếng phì cười. Tô Viễn kinh ngạc ngẩng đầu, nhìn thấy chủ nhân của
tiếng cười là Địch Phi, cũng đang bị treo. Địch Phi trừng mắt nhìn anh: “Tô thiếu
gia, Địch Phi này có thể cùng tiến thẩm thất với phần tử phản nghịch số một ngục
giam như cậu, chết cũng nhắm mắt.”
Hắn nói thật ngả ngớn, nhưng cũng không có ý nói móc. Hắn vừa
nói như vậy, bên cạnh đó Nguyễn Huy cũng vui vẻ : “Đây là lần đầu tiên tôi đi
vào chỗ này, thật sự là vạn chúng chú mục, vốn cũng có chút căng thẳng, hiện tại
ngẫm lại có Tô thiếu gia tiếp khách, trong lòng lại lập tức an tâm .”
Chung Thừa Chí lúc này không hề tỏ vẻ khinh miệt Tô Viễn như
trước nữa, cặp mắt nhỏ sáng ngời nhìn anh: “Huynh đệ, cậu đúng là hảo hán! Trong
số mấy người chúng ta chỉ có cậu là tàn nhẫn nhất, lại đánh thêm một tên não chấn
động !”
Tô Viễn không phản bác được.
Duy chỉ có Lý Dật Thanh cái gì cũng không nói, anh ta cúi đầu
tựa hồ đang suy nghĩ chuyện gì. Trong giây lát anh ta ngẩng đầu, hai mắt nhìn chằm
chằm vào phía cửa thủy tinh. Tim Tô Viễn đập bình bịch, nhìn theo ánh mắt của Dật
Thanh, cửa ra vào không có một bóng người.
Thất vọng còn chưa hình thành, đột nhiên anh lại tỉnh táo hơn.
Lần trước anh bị đánh bằng roi, Úc Thần dùng một phát súng
làm thần kinh mọi người đều đứt phựt, lúc này tiểu đội bảo bối của y bị người
ta gom đủ nhét vào thẩm thất, nguyên nhân lại là Lý Dật Thanh của y bị người bắt
nạt, không biết y sẽ hành động thế nào?
Tứ Bạch Nhãn cũng vô ý thức liếc mắt về phía cửa ra vào, thấy
quả thực không có người, liền yên tâm lớn mật mở súng điện. Nhưng gã còn chưa
chạm đến Tô Viễn, liền nghe thấy Lý Dật Thanh lạnh nhạt bỏ một câu: “Chậm đã, anh
ta sẽ đến, ngài sẽ trở thành một Tiễn Phong* thứ hai.” (* Tam Bạch Nhãn)
Nghe vậy, Tứ Bạch Nhãn lập tức ngừng động tác, chuyện vị tiền
nhiệm của gã “bốc hơi” gã đương nhiên tinh tường, gã biết rõ mặc dù mình có chỗ
dựa, nhưng ở trong ngục giam làm việc, tính mạng gã liền ở trong tay Úc Thần,
chỉ một chút khiến người nọ thất ý, tất nhiên gã cũng sẽ rất nhanh bị “bốc hơi”.
Do dự không đến năm giây, cửa thẩm thất quả nhiên được mở ra.
Úc Thần nhìn cả phòng nam nhân khỏa thân bị treo, khẽ nhếch
khóe miệng. Y nói với Tứ Bạch Nhãn: “Anh đi đi, ta đến thẩm.”
Tứ Bạch Nhãn lĩnh mệnh lui sang một bên, nhưng không đi ra
ngoài, liền đứng gần đó nhìn xem bọn họ. Tô Viễn nghĩ thầm Úc Thần làm như vậy
không biết là cố tình bao che hay là gặp dịp thì chơi, bất quá dù thế nào, để y
đến thẩm, có phải lần này bọn họ sẽ kết thúc rất thảm thiết......
Ý nghĩ này còn chưa hết nóng hổi trong óc, Tô Viễn chấn
kinh nhìn y dí súng điện vào Lý Dật
Thanh. Lý Dật Thanh kêu rên một tiếng, sau đó cắn chặt hàm răng, toàn thân run
rẩy.
Một lượt chấm dứt, lại là một lượt.
Lý Dật Thanh sắc mặt trắng bệch, thân thể run rẩy kỳ dị , như
một cỗ máy báo hỏng.
Không chỉ trong thẩm thất, bên ngoài tù nhân cũng đều choáng
váng. Có người nhỏ giọng nói Lý Dật Thanh lúc này chọc giận ngục trưởng, tất
nhiên sẽ thất sủng , cũng có người suy đoán, thì ra ngục trưởng thích cùng giường
bạn chơi SM.
“Ngục trưởng!” Địch Phi rống to gọi lại thần trí của mọi người,
nhưng lại không khiến Úc Thần có mảy may biến hóa.
Úc Thần tra tấn không ngừng, thanh âm lại bình thản nói: “Đau
lòng? Không phục? Lúc trước các cậu như vậy, ta còn tưởng rằng các cậu mới là chủ
nhân của nơi này.” Nói rồi, ánh mắt của y đảo qua từng người, khi bị y nhìn lướt
qua, Tô Viễn cơ hồ hít thở không thông.
Thẳng đến Lý Dật Thanh đau đến ngất đi, Úc Thần mới nghỉ tay,
hỏi ba người còn lại: “Một người một câu, nói, chuyện gì xảy ra.”
Nguyễn Huy lập tức thành thật trả lời:“Ngục trưởng, có mấy
tân tù phạm ở M khu hiểu lầm Dật Thanh...... Thị sủng mà kiêu, cố ý gây sự.”
“Ừ.” Úc Thần đơn giản lên tiếng, sau đó nhìn về phía Chung Thừa
Chí.
Chung Thừa Chí cả giận nói: “Bọn hắn động thủ trước, chịu
chút giáo huấn là đáng đời!”
“Ừ.” Úc Thần lại nhìn về phía Địch Phi.
Ánh mắt của Địch Phi còn đang dán trên người Lý Dật Thanh,
đáp phi sở vấn: “Ngục trưởng, Dật Thanh hoàn toàn là người bị hại, ngài muốn phạt
liền phạt tôi đi!”
Úc Thần chưa tỏ vẻ gì, xoay người hỏi Tô Viễn: “Còn cậu thì
sao? Ta tò mò nhất chính là cậu, cậu ra tay vì cái gì?”
Tô Viễn bình tĩnh nhìn y, đối với vấn đề này chính anh cũng rất
mê mang, sau đó anh trả lời: “Vì cảm thấy thật sảng khoái!”
Úc Thần nở nụ cười.
Tô Viễn rướn cổ lên, cố hết sức tiến đến bên tai y, nhỏ giọng
bổ sung:“Chúng tôi biết sai rồi...... Lão đại.”
Ánh mắt Úc Thần lập loè, sửng sốt vài giây, đột nhiên y đem súng
điện đặt trên ngực Tô Viễn, Tô Viễn cảm thấy trái tim co rút đau đớn, tê tâm liệt
phế. Khi bóng đen đánh úp lại, anh nghe thấy thanh âm vui vẻ dạt dào của Úc Thần:
“Thật sảng khoái.” (Biến thái! =.=)
******
Khi Tô Viễn tỉnh lại, anh phát hiện mình đang ở trong một ăn
phòng nhỏ hẹp bị bịt kín, trong bóng tối anh quét mắt nhìn một vòng, nhìn thấy duy
nhất một điểm sáng ở chỗ cửa sổ đang chậm rãi lắc lắc, không khiến cho người ta
có cảm giác an ủi, ngược lại tăng thêm mấy phần âm trầm.
Kỳ thật anh rất quen thuộc với nơi này, chẳng phải là phòng tạm
giam sao, vào ngục giam một tuần lễ anh đã lĩnh giáo rồi. Chỉ có điều anh không
biết lần này lại bị giam mấy ngày, còn có
Lý Dật Thanh, Nguyễn Huy, Chung Thừa Chí, không biết hiện tại thế nào.
Ở trong loại không gian này, không tồn tại khái niệm thời
gian. Tô Viễn chỉ có thể dựa vào ngày ba bữa ăn để phán đoán giờ giấc. Nói là
ba bữa cơm, kỳ thật chỉ là một cốc nước cùng một cái bánh bao, miễn cưỡng có thể
duy trì tính mạng mà thôi. Tô Viễn không để ý, thật sự không để ý, anh trả lời Úc
Thần là lời nói thật tâm, anh ra tay đánh trận này thuần túy là hành động theo
cảm tình, thông qua trận ẩu đả này phát tiết bao nhiêu sầu muộn khó chịu chồng
chất, cho dù bị đánh bị giam, anh cũng cảm thấy sảng khoái.
Cửa nát nhà tan không thể giải thích được, vào ngục giam không
thể giải thích được, bị quản giáo ngược đãi đánh đập không thể giải thích được,
bị người nói thành dùng sắc leo thang cặn bã không thể giải thích được, anh rốt
cuộc cũng là một thanh niên huyết khí phương cương, nắm tay đánh ra đi, trong lòng
liền dễ chịu.
Tô Viễn bây giờ là một người nghèo, nghèo đến nỗi chỉ còn có
thời gian, không có bất cứ thứ gì khác, cho nên anh có đầy đủ thời gian để tự
suy ngẫm về hoàn cảnh của mình lúc này.
Nói anh bị ép buộc bất đắc dĩ cũng được, nói anh cam tâm tình
nguyện cũng được, anh không phải không thừa nhận, Úc Thần đã thành công dụ anh
vào trong một cái lưới đã bện chắc. Tiểu đội khuân vác này của bọn họ, hiển
nhiên là do y tỉ mỉ bố trí , mặc dù có vẻ đặc quyền, nhưng không hề bộc lộ được
sủng ái ra ngoài.
Úc Thần tựa hồ còn có chút cố kỵ với mạng lưới “Đế” đã sắp xếp
vào ngục giam, bình thường ngoại trừ Lý Dật Thanh, đối với ba người còn lại y đều
lãnh lãnh đạm đạm, còn đối với Tô Viễn lại càng hà khắc, lần này lại ở trước mặt
Tứ Bạch Nhãn nghiêm trị bọn họ, mặc dù là ai cũng sẽ không cho rằng bọn họ tụ
cùng một chỗ có thể làm ra cái gì.
Bất quá Tô Viễn hiểu rất rõ, một tiếng “Lão đại” kia đã âm thầm
chọc thủng vở diễn của Úc Thần, đồng thời cũng biểu lộ lập trường của chính anh:
Muốn anh cùng diễn, có thể, anh sẽ theo đến cùng. Nếu anh đã không muốn chết
mòn, nếu anh đã thân bất do kỷ, vậy anh muốn nhìn xem, Úc Thần như thế khổ tâm dàn
dựng, là muốn dàn dựng ra một cái kết cục như thế nào.
Tô Viễn nghĩ, trong cái thế giới mới mà người nọ sáng tạo --
thế giới tràn đầy phẫn hận, tràn đầy ghen ghét, tràn đầy cạnh tranh -- lại thần
xui quỷ khiến cho anh chỗ nương tựa để sống sót, so với những gì thảm thống anh
đã trải qua, Tô Viễn vốn chỉ có một cái nát mệnh, anh sợ ai!
Lúc
này lần đưa cơm thứ 6 đã đến, Tô Viễn đang muốn tiếp nhận, lại ngạc nhiên phát
hiện trên khay thả một điếu thuốc. Còn đang nghi hoặc, anh lại nghe được người đưa
cơm cười nói:“Huynh đệ, biết hút thuốc sao?”
Đọc truyện này sốt ruột quá, nhưng không hề nhàm chán, chỉ là... biết bao giờ tình cảm của 2 người mới đâm chồi nảy lộc, đơm hoa kết quả đây 8->
Trả lờiXóaKHÔNG CÓ BIẾN THÁI NHẤT, CHỈ CÓ BIẾN THÁI HƠN. SAO CÁI ĐOẠN ANH THẦN CHO EM VIỄN MỘT PHÁT CHICK ĐIỆN, TA CHỈ CƯỜI ĐC THÔI NHỈ, CHẢ CÓ TÍ THƯƠNG CẢM NÀO CẢ =))
Trả lờiXóaMONG NÀNG RA CHƯƠNG MỚI NHANH NHÉ. MOACH...
anh thần chơi ác thật, tội anh viễn
Trả lờiXóa