Cam bái hạ phong
So với tổ thủ công, bữa ăn của tổ khuân vác ngon lành hơn rất
nhiều. Tổ thủ công quanh năm suốt tháng chỉ có một món súp nhạt nhẽo phải chết,
tổ khuân vác nhưng lại có một thịt hai rau cơm vô hạn! Tô Viễn cho rằng đây là
chuyện đáng mừng nhất sau khi anh chuyển đến tổ khuân vác.
Tổ khuân vác còn được hưởng thêm nhiều quyền lợi, chẳng hạn mỗi
ngày sau khi tan tầm, người nào hoàn thành vượt mức công tác có thể nhận được vật
chất ban thưởng, ví dụ như hai điếu thuốc, hoặc so với người khác nhiều hơn hai
tiếng thông khí. Úc Thần ân uy cùng thực hiện, liền đem một đám tráng hán xoay
quanh dễ bảo. Đáng tiếc Tô Viễn tự biết mình không có năng lực như vậy, anh cố
gắng hết sức mới có thể vừa vặn làm xong nhiệm vụ, muốn vượt mức là chuyện
không thể nào.
Mấy ngày sau, khi bắt đầu làm việc Tô Viễn mới biết được, Úc
Thần cũng không trực tiếp phụ trách công việc của khuân vác tổ, an bài công tác
cụ thể đều do một quản giáo tên gọi Triệu hói đầu phụ trách, ngày đó Úc Thần chỉ
là ngẫu nhiên xuất hiện, thông báo việc phân lại tổ. Lại nói tiếp gần đây y thần
long kiến thủ bất kiến vĩ, cho nên mấy ngày nay đưa tới một hồi nghị luận.
Tô Viễn tập trung vào nhiệm vụ của mình, thành thành thật thật
đi chở xi măng. Hiện giờ anh đã miễn dịch với những ánh mắt hoặc hiếu kỳ hoặc
nghi hoặc ở xung quanh, vì thế họ muốn nhìn cứ mặc cho họ nhìn, dù sao anh cũng
sẽ không thiếu khối thịt.
Hiện giờ anh đã biết mấy người cùng đội với anh là ai, người
không cần làm việc chỉ cần hóng mát chính là K khu Lý Dật Thanh, cao gầy tinh
anh cười đến nhộn nhạo chính là K khu Địch Phi, cường tráng rắn chắc con mắt rất
nhỏ chính là K khu Chung Thừa Chí, tóc vểnh lên trên trán các loại lười biếng
chính là L khu Nguyễn Huy, ngoại trừ Lý Dật Thanh, những người còn lại cũng
không nổi danh, có điều trực giác của Tô Viễn nói cho anh biết, bọn họ rất
không bình thường.
Trong tù, nổi danh tù phạm có ba loại, một loại là mạnh mẽ
vang dội dùng lực thủ thắng, bình thường là nhất khu đại ca cái gì, cùng quản
giáo quan hệ tốt, cuộc sống cũng khá suôn sẻ như ý, ví dụ như Chu Phàm; Một loại
điển hình chống đối quản giáo, bị các quản giáo gọi là bất lương phần tử, chỉ cần
xảy ra chút chuyện nhỏ liền sẽ bị đồn đãi nhanh chóng, vô luận bản thân ý nguyện
như thế nào, bên người luôn tai họa không ngừng, ví dụ như Tô Viễn; Còn có một
loại, không cường đại cũng không phản động, chính là không ai dám trêu chọc hắn,
bởi vì ngục trưởng không chút nào che lấp tin cậy dung túng hắn, ví dụ như Lý Dật
Thanh.
Mà không mấy nổi danh, lại bị Úc Thần đặt tại Lý Dật Thanh
bên người hưởng thụ đặc quyền trong đặc quyền...... Tô Viễn không phải người
ngu, anh đương nhiên sẽ không cho rằng những người này chỉ là người qua đường.
Úc Thần ba phen bốn bận tìm anh nói chuyện, uy bức lợi dụ lôi anh tiến vào
khuân vác tổ, dùng rốn nghĩ cũng biết y có rắp tâm, hiện tại những người này lại
luôn nhìn trộm anh, chắc hẳn đều đang tự có suy tính.
Tô Viễn lúc ấy không biết, khi anh âm thầm tự bình luận những
người này, những người này cũng đồng dạng bàn tán bình phẩm về anh.
Địch Phi nói: Tiểu tử
này da mịn thịt mềm, bộ dạng không sai.
Chung Thừa Chí nói: Hừ,
người như vậy đến đây thì làm được cái gì! Như cái con gà con, thật không biết
lão đại nghĩ như thế nào !
Nguyễn Huy nói: Hắn quá
cứng đầu, như khi bị Tam Bạch Nhãn đánh, nếu là ta, ta đã sớm chịu thua, tiểu tử
này lại càng muốn cứng đầu chuốc khổ vào thân.
Lý Dật Thanh cười, làm tổng kết: Mạng cao hơn núi, phúc mỏng hơn giấy, Tô thiếu gia đáng thương.
Sự thật vô số lần chứng minh, một câu này Lý Dật Thanh nhất
kích tức trúng!
******
Lại lăn lộn mấy ngày, Úc Thần không xuất hiện thêm lần nào,
chuyện này ngược lại làm cho Tô Viễn có điểm bất an, bất quá công tác càng ngày
càng nặng khiến anh cũng không rảnh bận tâm nhiều như vậy.
Những ngày này, mấy người cùng đội với anh không có động tác
gì đặc biệt, bọn họ cùng Tô Viễn có chút trao đổi nhưng cũng không sâu.
Địch Phi đôi khi sẽ đến cùng anh nói vài lời, kể vài câu chuyện
cười cực nhàm chán để anh ... giải nóng. Chung Thừa Chí là người thẳng tính, mỗi lần gặp Tô Viễn kéo lùi
toàn đội tiến độ đều mắng một hồi, nhưng mắng xong sẽ giúp anh một tay. Nguyễn
Huy là điển hình mềm nắn rắn buông, ở trước mặt “rắn” quản giáo thì hắn cực kỳ
thành thật, nhưng bọn họ hơi chút quay đi, hắn lập tức đem công việc của mình
ném cho “mềm” Tô Viễn, còn rất tài tình đẩy việc một cách thần không biết quỷ
không hay, đợi đến khi Tô Viễn ý thức được thì cũng đã thay hắn làm xong .
Về phần Lý Dật Thanh, không phải không thừa nhận, Tô Viễn
nhìn người này thì trong lòng không phục lắm, chính mình mệt mỏi giống như con
chó, còn người nọ luôn lành lạnh đứng ở chỗ khuất bàng quan, hoặc là bốn phía
đi đi lại lại không có việc gì, tối làm cho người khó hiểu chính là không ai
dám đề ra nghi vấn với anh ta!
Hôm nay Tô Viễn trộn xong rồi ba túi nước bùn, vừa nhấc mắt
phát hiện Lý Dật Thanh lại không biết lắc lư đi đến nơi nào , không cam lòng, vừa
lau mồ hôi vừa không khỏi nhìn quanh vài lần, bên cạnh, Chung Thừa Chí ngứa mắt
anh chậm chạp không tiếp tục, dùng cùi chỏ thúc anh một cái:“Chú mày ngẩn người
cái gì! Làm việc!”
Tô Viễn bị thúc đến tâm phiền, nói ra một câu không trải qua
đại não trau chuốt: “Giục cái trứng*! Có bản lĩnh anh đi mà giục Lý Dật Thanh
đi, anh ta cái gì cũng không làm, dựa vào cái gì ung dung như thế!” Lời nói mới
ra khẩu, anh liền hiểu ra là cỡ nào ngây thơ. (*trứng là ... cái đó đó! Không
đủ mặt dày dịch đúng ý tứ, liền để như vậy!)
Chung Thừa Chí nghe xong liền sửng sốt đúng năm giây, hết khả
năng trừng lớn một đôi mắt ti hí, dùng một loại giọng điệu không thể tin giáo
huấn anh: “Chú mày óc nước vào a! Thân thể của Dật Thanh như vậy giống người
lao động nặng hay sao? Người ta là lao động trí óc!” Nói rồi, hắn còn dùng tay
đâm đâm vào đầu Tô Viễn, “Nói cho chú mày biết, hai tòa kiến trúc chúng ta đang
xây đều do anh ta thiết kế, chú mày muốn so đo với anh ta? Chú mày so được với
anh ta?”
Tô Viễn bị đâm được á khẩu.
Phóng mắt nhìn lại, chủ đội xây cất của tổ khuân vác đang xây
một tòa đại lâu đã sắp hoàn chỉnh. Tuy quy mô đơn giản, nhưng theo kết cấu bên
ngoài cho thấy nó có khí thế cực kỳ uy vũ. Mà mấy tiểu đội bọn họ đang xây dựng
một tòa tiểu lâu ba tầng, xét về khí thế tất nhiên không thể so sánh với tòa
nhà cao kia, nhưng lại tinh xảo hơn nhiều. Tô Viễn không hiểu lắm về kiến trúc,
tuy nhiên dựa vào một ít việc lặt vặt anh chịu trách nhiệm hoàn thành từ đầu đến
cuối, anh cũng có thể nhận ra một số điểm không bình thường, tòa tiểu lâu này
có kết cấu không giống với những cấu trúc thường thấy, có nhiều chỗ xếp đặt hầu
như quỷ dị.
Bọn họ không biết mình xây hai tòa building này làm cái gì, bọn
họ chỉ dựa theo yêu cầu của ngục trưởng để làm. Lúc đầu Tô Viễn không nghĩ nhiều
như vậy, hôm nay Chung Thừa Chí nhắc tới đây là kiệt tác của Lý Dật Thanh, anh
không khỏi kinh hãi: Một công trình lớn như vậy lại giao toàn quyền phụ trách
cho một tù nhân, mức độ tín nhiệm của Úc Thần đối với Lý Dật Thanh không cần
nói cũng biết.
Nghĩ tới đây, trong lòng Tô Viễn đột nhiên nổi lên những cảm
xúc khó tả. Dường như anh mới là một kẻ đứng ngoài cuộc nhìn vào, một kẻ bị tất
cả mọi người gạt sang một bên, trơ mắt nhìn chị lấy sinh mệnh ra trả giá, nhìn Lý
Dật Thanh bày mưu nghĩ kế. Anh đột nhiên nhớ tới một câu nói của Úc Thần: Cậu còn thua kém nhiều người lắm.
Đôi mắt của Úc Thần, như thể bao dung cảm thông, kỳ thực là
trêu tức, luôn có thể dễ dàng khiến anh phẫn hận. Có một tíc tắc, trong đầu Tô
Viễn ào ào lướt qua một ý nghĩ điên cuồng, khiến anh sợ tới mức làm rơi cả một
bao xi măng...
Ta không thua kém bọn họ!!!
Bọn họ dựa vào cái gì khẳng định như vậy!
Tỉnh táo lại, ánh mắt của Tô Viễn dừng ở trên chiếc xe cẩu
cao cao phía xa kia, chỉ thấy Lý Dật Thanh từ trong khoang xe chui ra, xem ra anh
ta đi hướng dẫn cho người lái cẩu.
Đúng lúc Lý Dật Thanh cũng nhìn về phía này, ánh mắt hai người
gặp nhau, Lý Dật Thanh khẽ gật đầu, Tô Viễn nhìn anh ta, đột nhiên nhếch môi, cười
rộ lên. Nụ cười này khiến Lý Dật Thanh cười sửng sốt, nhìn anh hơi khó hiểu.
Cười gì vậy?
Cười ta cam bái hạ phong......
Kinh ngạc với mình sự ghen ghét rõ rành rành của mình, thật
lâu sau này, Tô Viễn mới hiểu được, đây là sự nảy sinh của hai loại cảm tình đối
lập.
******
Tan tầm sắp đến, Lý Dật Thanh đi về phía bên này.
Tô Viễn có chút không tập trung tâm thần, quấy vài phần xi
măng cuối cùng, đột nhiên nghe thấy một hồi huyên náo, tùy ý nghiêng mắt nhìn đi, không nghĩ lại trông thấy
Lý Dật Thanh bị người níu lấy cổ áo túm đứng dậy. Anh cả kinh, khi hoàn hồn thì
đã vứt xuống bao xi măng chạy đi.
Nắm tay của tên tù phạm kia nặng nề đánh lên gò má Lý Dật
Thanh, đầu Lý Dật Thanh trong nháy mắt lệch sang một bên. Đám người chung quanh
lạnh lùng xem chuyện vui, quản giáo trông coi ở ngoài rào chắn, rời đi quá xa
không kịp ngăn cản, mắt thấy lại là một quyền đánh lên đi, Tô Viễn bỗng nhiên cảm
thấy được ba bóng người lướt qua bên cạnh.
“Dừng tay!”
“Con mẹ nó, mày muốn chết!”
“Buông cậu ta xuống!”
Tô Viễn nhìn Địch Phi, Chung Thừa Chí cùng Nguyễn Huy xông lên,
không biết như thế nào đầu óc cũng nóng lên.
đây có thể tính là anh viễn ghen ko nhỉ
Trả lờiXóa^^ hấp! có chương mới rồi :D
Trả lờiXóaChào ss. E đóng cọc ở đây, e thích kiểu cường thụ như a Viễn lắm ạ ^^
Trả lờiXóa