Khuân vác
Tô Viễn đột nhiên bị điều nhập tổ khuân vác, tin tức này rơi
vào trong tai những người vốn có thành kiến với anh, tất nhiên lại trở thành một
tin nóng sốt.
Cộng thêm Vương Quyết thêm mắm dặm muối, ra vẻ muốn nói lại thôi
châm ngòi một câu “Mới đây, nửa đêm tao thấy hắn bị quản giáo gọi đi, hẳn là
đi.....”, khiến cho khu M người người nhìn thấy anh đều mang theo ánh mắt nghi
ngờ không có hảo ý, hoặc ghen ghét, hoặc khinh bỉ.
Tô Viễn xoay xoay cổ tay, hiện giờ anh mới phát hiện, trong
ngục giam này, khiến người ta phiền nhất không phải là quản giáo hay côn bổng,
mà là những cái miệng không cách nào ‘kháp mỏ’ lại được. Anh cũng không hiểu được
tột cùng là do anh có bộ dạng rất giống gay hay Úc Thần rất giống kẻ biến thái,
hoặc là những người này tích lũy dục vọng quá lâu chưa được thỏa mãn, cần nhờ lời
đồn đãi để “tự sướng”?
Chịu đựng một bụng tức giận, anh đi theo tổ khuân vác đến nơi
làm việc. Anh thực sự giật mình khi thấy họ đi thẳng ra ngoài ngục giam đến vài
dặm, nơi này là một công trường xây dựng, không thuộc về phạm vi ngục giam,
nhưng vẫn thuộc về phạm vi quản hạt của Úc Thần. (* Thần đại đế xây dựng tòa nhà này có tác dụng
riêng, hồi sau sẽ rõ)
Tô Viễn ngửa đầu nhìn bầu trời bao la không có song sắt, lưới
sắt bao trùm, hô hấp không khí trong không gian rộng lớn, cơ hồ tưởng mình đã
được tự do - nếu như đứng trông coi ở gần đó không phải là mấy kẻ hung thần ác
sát.
Cái giá của sự tự do tương đối là họ luôn bị trông coi cực kỳ
nghiêm khắc từ phía bên ngoài rào chắn công trường, vừa có những người giống
như pho tượng điêu khắc bất động đứng tại vị trí theo dõi họ, vừa có những nhóm
tuần tra đến gần bọn họ để giám thị nhất cử nhất động. Những người này có sự
khác nhau về chất so với quản giáo trong ngục giam ở chỗ bọn họ đều trang bị
súng ống đến tận răng, nếu tù phạm có bất cứ dị động nào, họ sẽ không chút do dự
nổ súng.
Giãn mở gân cốt, Tô Viễn chuẩn bị tiếp nhận khuân vác nhiệm vụ,
anh nghĩ, cho dù thế nào cũng sẽ không khó hơn so với việc dán râu hổ, mệt mỏi
liền mệt mỏi chút, nhưng hẳn là không đến mức quá nhàm chán, cũng không biết tổ
khuân vác do quản giáo nào phụ trách.
Ngoài dự liệu của anh, tổ khuân vác có thể diện lớn vô cùng,
được Úc Thần tự mình đến giao nhiệm vụ. Khi Úc Thần đứng từ trên cao nhìn xuống
bọn họ, phía dưới nổi lên tiếng nghị luận nho nhỏ, có điều rất nhanh bị dẹp tắt.
Hẳn là Úc Thần cũng không có lòng dạ thanh thản phát biểu cái gì thao thao bất
tuyệt, chỉ nghe y nói đơn giản: “Hôm nay phân đội lại, từ khu A đến khu G không
thây đổi, các khu H-I-J sát nhập, các khu K-M-L sát nhập, đội trưởng phụ trách
hướng dẫn hoàn thành nhiệm vụ.”
Đám đông vừa định tản ra làm việc, Úc Thần lại mở miệng: “Ta nhấn
mạnh thêm một lần nữa, không có mệnh lệnh của ta, không cho phép bất cứ ai tan
tầm trước thời gian, vi phạm sẽ phạt nặng. Hết, giải tán.”
Những lời này người khác nghe xong không có phản ứng gì, Chu
Phàm nghe xong lại ra một thân mồ hôi lạnh, gã ta hiểu rõ, đây là lời cảnh cáo
Úc Thần dành cho gã. Sau khi đến gặp đội trưởng nhận việc, gã lại không khỏi thầm
rên rỉ, người này quả thật tăng gấp đôi lượng công việc cho gã!
Tô Viễn nhận được nhiệm vụ rồi liền tự tìm hiểu làm quen khu việc
làm việc và nội dung công việc, xác thực tất cả đều đòi hỏi thể lực: Vận gạch vận
thép, quấy bê tông..... Có thể là bên này nhiệm vụ không nặng lắm, khu vực làm
việc của anh khá ít người, tính cả anh mới có năm, nhìn thẻ đeo mới biết trong
đó có ba người ở khu K, một người ở khu L.
Dưới ánh mặt trời vùi đầu làm việc, Tô Viễn chở xong ba xe gạch
liền cảm thấy có gì đó không bình thường, anh vốn tưởng mình có ảo giác, nhưng
khi anh cố ý dừng lại lau mồ hôi, anh lại nhận ra bốn người còn lại như có như
không nhìn về phía anh.
Đứng ở chân tường là một thanh niên cao gầy, thỉnh thoảng lại
nhìn anh cười rất kỳ quái; Một thanh niên không mấy cao nhưng dáng người rất khỏe
mạnh, con mắt nhỏ, nghiêng mắt nhìn qua, ánh mắt có vẻ không rõ ràng lắm; Một
người trẻ tuổi quấy bê tông, có lẽ vì đứng ở quá xa nhìn không rõ, bèn hất một
nhúm tóc trước trán, nhìn về phía anh; Khiến Tô Viễn để ý nhất chính là một tầm
mắt phát ra từ góc râm mát, người kia có làn da rất trắng, ánh mắt rất sáng mà
bằng phẳng,không làm bất cứ việc gì, chỉ ung dung đứng ở chỗ đó, quang minh chính
đại quan sát anh.
Tô Viễn thầm bất an, không biết bọn họ muốn làm gì, vì vậy lau
xong mồ hôi anh lại tiếp tục vùi đầu vận xe gạch, mang theo nóng rực tầm mắt lại
chở một chuyến xe, Tô Viễn nhanh nhịn không được bạo phát, đúng lúc này anh
nghe thấy một hồi ồn ào, vô ý thức hướng bên đó nhìn...... Mặc dù cách khá xa,
nhưng anh vẫn nhận ra một thân ảnh cao to -- Chu Phàm.
Theo lý thuyết Chu Phàm cùng anh giao thiệp cũng không sâu, xảy
ra chuyện gì không liên quan đến anh, nhưng đại khái là Chu Phàm cho anh ấn tượng
rất hào sảng sáng sủa, cộng thêm gã ta là người đầu tiên có thiện ý giao tiếp với
anh, không mang theo ánh mắt sắc bén bất hảo đánh giá anh, vì thế Tô Viễn ít
nhiều có chút lo lắng. Nhất thời không khống chế được cảm xúc, anh vứt lại xe gạch,
đi về phía đó.
Đi chưa đến hai bước, trước mặt anh liền xuất hiện một cánh
tay chặn ngang, còn mang theo cả một cái xẻng đầy đất cát, đúng là người thanh
niên cao gầy đứng ở chân tường.
Tô Viễn ngẩng đầu nhìn hắn, người nọ lại nói với phía sau mình:
“Dật Thanh, xem ra thằng nhóc này rất yêu chõ mõm vào chuyện người khác!”
Tô Viễn âm thầm suy nghĩ thật nhanh: Người này cũng là K khu,
tại sao đại ca khu K gặp chuyện lại không hề tỏ ra quan tâm? Còn có, Dật
Thanh...... Lý Dật Thanh? Cái người trong truyền thuyết là Úc Thần ......
Ách...... Giường bạn? Có điều nghĩ lại, cứ dựa theo mấy lời đồn đãi về anh và
Úc Thần mà suy, anh cũng không tin Úc Thần cùng Lý Dật Thanh có chuyện dây dưa
mập mở như vậy.
Nhìn theo ánh mắt của người thanh niên cao gầy, anh liền thấy
người thanh niên trắng nõn kia từ chỗ râm mát đi về phía này. Đến gần, anh ta
nói với anh: “Tô Viễn, cậu muốn đi làm gì? Cậu quen Chu Phàm?”
Giọng điệu của anh ta không thân mật cũng không xa cách,
nhưng trầm thấp hòa hoãn, khiến người ta rất khó tỏ vẻ căng thẳng. Đối mặt với
một câu hỏi trắng ra không hề khách khí như vậy, Tô Viễn sửng sốt 2 giây mới trả
lời: “Tôi và Chu Phàm cũng không hẳn quen thuộc, nhưng là có gặp mặt hai lần,
... Tôi chỉ định đến xem chuyện gì mà thôi. ”
Ngay cả Tô Viễn cũng khó có thể tin anh lại trả lời Lý Dật
Thanh rõ ràng thành thật như vậy, giống như những lời lẽ trào phúng thường dùng
đều biến mất khi đối mặt với người này.
Lý Dật Thanh nhẹ gật đầu, nhìn tình huống bên kia, ngón tay
thanh mảnh trắng nõn đặt dưới cằm như tự suy ngẫm, đột nhiên anh ta lại nhìn
anh, nở nụ cười. Diện mạo của Lý Dật Thanh vốn không phải rất xuất sắc, nhưng
khi anh ta cười, trong đôi mắt hiện lên vô số thần thái, khiến một người không
hề có tế bào văn học như Tô Viễn cũng phải chợt liên tưởng đến mấy chữ “Phong
hoa tuyệt đại.”
Người thanh niên cao gầy cũng sững sờ, sau đó cười nói: “Dật
Thanh, cậu cười cái gì, thật đáng sợ, chỉ có lão đại thích nhìn cậu cười như vậy.”
Lý Dật Thanh nhàn nhạt liếc mắt nhìn hắn:“A Phi, cậu đừng mò
mẫm nói bừa.” Thanh niên tên “A Phi” lập tức câm miệng.
Tô Viễn nhìn thấy đám người tranh cãi quanh Chu Phàm đã bị
ngăn lại, bèn xoay người nhìn Lý Dật Thanh nói: “Có thể giúp tôi giải đáp một
chút không?”
******
Dường như không thích đứng ở dưới ánh mặt trời, Lý Dật Thanh
ý bảo Địch Phi tiếp tục làm việc, sau đó mang theo Tô Viễn đi vào chỗ thoáng
mát: “Cậu muốn được giải thích chuyện gì?”
Tô Viễn nghĩ nghĩ: “Tôi có ba nghi vấn cần được giải đáp.”
Thấy Lý Dật Thanh gật đầu, Tô Viễn dựng lên một ngón tay: “Thứ
nhất, Chu Phàm bên kia đã xảy ra chuyện gì. Anh vừa mới cười, hẳn là biết.”
“Cậu thật đúng là yêu chõ mõm.” Lý Dật Thanh cảm khái nói,“Tiến
đến lâu như vậy hẳn là cậu cũng đã rõ, ở trong ngục giam bo bo giữ mình mới là trọng
yếu nhất. Có điều lần này náo động khả năng cũng có chút liên quan đến cậu.”
Nói đến đây, anh ta nhìn Tô Viễn, tựa như cười lại như không:
“Bởi vì cậu, Chu Phàm bị phân nhiều hơn gấp đôi lượng công việc, người sáng suốt
xem xét liền biết hắn đắc tội Ngục trưởng, hắn lại là K khu đại ca, cây to đón
gió, người muốn lật đổ hắn tất nhiên sẽ không bỏ qua cơ hội này.”
Tô Viễn thầm giật mình, anh nhớ rõ mình chưa từng gặp người
này, nhưng dường như chuyện gì về anh Lý Dật Thanh cũng biết, ngay cả nguyên
nhân Chu Phàm bị phạt cũng đều biết rõ. Chuyện này cho thấy hoặc là anh ta cùng
Úc Thần quan hệ rất thân thiết, hoặc là anh ta thật sự thông minh tuyệt đỉnh.
Định thần, Tô Viễn nhìn quanh, dựng lên ngón tay thứ hai: “Nghi
vấn thứ hai, vì sao chúng ta như vậy quang minh chính đại lười biếng, những người trông coi đều coi
như không biết?”
Nói đến xác thực kỳ quái, người ở khu vực khác hơi chút lười
biếng liền bị răn dạy, chỉ có bọn họ là khác biệt, anh cùng Lý Dật Thanh nói
chuyện phiếm lâu như vậy, cách đó không xa phụ trách giám thị bọn họ như thể bị
mù, vẫn không tỏ thái độ.
“Chuyện này sao......” Lý Dật Thanh ánh mắt lập loè, “Nguyên
nhân sớm muộn gì cậu sẽ biết, đây không phải là chuyện tôi có thể giải thích rõ
ràng với cậu.”
Những lời này nghe như cái gì cũng không nói, nhưng Tô Viễn
trong lòng lập tức đã biết. Đặc quyền trong đặc quyền, thứ như vậy có thể ở nơi
này tồn tại, tất nhiên hợp lý, mà Lý Dật Thanh không dám tự tiện giải thích,
càng chứng thật suy đoán của Tô Viễn về đặc quyền chủ nhân.
“Thì ra là như vậy, tốt lắm, nghi vấn thứ ba.” Tô Viễn dựng lên
ngón tay thứ ba, “Úc Thần đưa tôi đặt vào nhóm của các anh là có ý gì?”
“......”
Tô Viễn ý tứ minh xác, hỏi cũng trực tiếp, Lý Dật Thanh cũng
biết anh hiểu ra chút ít đầu mối, nhưng anh ta không có cách nào trả lời vấn đề
này. Anh ta nhìn thật sâu Tô Viễn, trong giọng nói mang theo một chút bất đắc
dĩ: “Thật có lỗi, ý tứ của hắn tôi không dám đoán, cũng đoán không ra.”
******
Mặt trời lặn, khuân vác tổ tan tầm.
Tô Viễn đẩy cuối cùng một xe gạch, lúc này mới phát hiện hai
cái cánh tay đã mỏi nhừ nâng lên không nổi, cơ bắp rung động kháng nghị, cho thấy
chúng nó quá mệt nhọc. Mồ hôi chảy xuống đầm đìa, Tô Viễn uống hết 3 bình nước mới
lấy lại sức.
Đang muốn tha thân hình mỏi mệt trở về, anh bỗng nhìn thấy
trong một góc vẫn còn có người đang bận rộn. Người nọ hiển nhiên đã tiêu hao
nhiều thể lực, thở phì phò, tù phục bị mồ hôi ẩm ướt thành màu xanh đậm. Tô Viễn
dừng bước lại, đứng ở người nọ bên cạnh: “...... Cần giúp không?”
Chu Phàm vừa uốn thép vừa mắng ngục trưởng, trong giây lát bị
ngăn đường đi, ngẩng đầu nhìn lên, vui cười: “Thôi đi, bằng vào cái thân thể èo
uột này của cậu, cậu muốn giúp Chu Phàm này còn không muốn mất mặt!”
Tô Viễn mặt mũi tràn đầy hắc tuyến, hất tay gã ta, nói: “Đừng
xem thường người khác.”
Chu Phàm vội vã giải thích: “Không phải tôi xem thường cậu,
ai biết cái tên biến thái ngục trưởng kia nghĩ như thế nào, lỡ như hắn đem cậu
nhốt lại liền càng hỏng việc!”
Không đếm xỉa gã, Tô Viễn xắn ống tay áo lên, lập tức giúp việc:
“ Anh có thể lấy lý do này đến đuổi thủ hạ của anh, nhưng thật xin lỗi a, tôi
không phải thủ hạ của anh, hơn nữa, tôi cũng không muốn thiếu nợ ai.”
Chu
Phàm sửng sốt vài giây, cười lên ha hả, một cái tát đập vào sau lưng Tô Viễn: “Hảo
huynh đệ!”
Ta bị thích Chu Phàm rồi, em này mà làm uke thì anh công mệt phết :))
Trả lờiXóaChu Phàm là hảo huynh đệ của Tô Viễn. Bộ này cp Thần đại đế vs Tô Viễn mờ! ^^
XóaUhm ^^ biết mà nhưng Chu Phàm có ai không?
Trả lờiXóaKhông có, Chu Phàm "chuẩn men"! ^^
Xóachẹp..chẹp... A viễn ngày càng nổi tiếng nha. bộ này có cp phụ nào ko??
Trả lờiXóaCó 1 cp được đề cập thoáng qua nhưng rất khắc sâu, đó là cp của Lý Dật Thanh với... ai hồi sau sẽ rõ! Ka ka ka~
Xóa