7.2
Nàng vừa mới vào phòng, nếu hầu hạ chưa được mấy ngày
liền bị trả về chỗ phu nhân, chẳng phải sẽ bị người ta cười nhạo đến chỉ còn nước
cúi đầu mà sống sao? Hay đây là kia sồ nhi nham hiểm tâm tư, ý nghĩ đó khiến nàng
hận ý nhất thời đại sinh. (Tự kỷ quá nó thế! Bà mặt ngang mũi dọc thế nào người ta
còn chẳng biết, rửng mỡ sao mà đi chọc bà!)
Nữ nhân cong cong nhiễu nhiễu tâm tư Thiết Dĩ Hình nào
biết đâu được, y lười nói gì thêm, ra khỏi phòng, cơm cũng không ăn, chỉ dặn dò
cận vệ Á Động,“Đưa về chỗ phu nhân.”
“Là, gia.”
Á Động sắc mặt không đổi, hắn vốn tựa như một cái bóng
của Thiết Dĩ Hình, là y một tay tài bồi tâm phúc.
“Kia sồ nhi thật là đáng giận, dám ở trước mặt ta dối
trá không ngượng miệng, cái gì sợ làm hỏng uy danh của ta, hắn sao không sợ làm
hỏng uy danh của những người khác? Hai, ba tháng trước sao không thấy hắn sợ
làm hỏng uy danh của ta, cứng rắn muốn ta ‘chơi’ hắn?”
Y không ngừng oán giận, nam nhân khi tính dục không được
thỏa mãn, cái loại này phiền táo cùng tra tấn thực khiến người khó nhịn, mà y
còn chưa từng biết vì ai mà kiềm chế nhu cầu của mình.
“Gia,” Sau khi đưa người trở về Á Động hạ giọng nói:“Có
câu trong nhà chưa tỏ, ngoài ngõ đã tường, ngoài cuộc tỉnh táo trong cuộc u mê,
ngài khả năng không chú ý tới này Đào Hồng thay đổi đúng là chuyện mới xảy ra ở
ba tháng trước, hắn bỗng nhiên đóng cửa kỹ viện, chống đối Bạch công tử, không
chịu để sồ nhi dưới tay mình chịu quan binh tiết ngoạn, Bạch công tử cùng hắn đối
thoại liền sinh ra chút thưởng thức, còn vì hắn mà đánh kia quan binh nhất đốn,
lột bỏ binh tạ. Mặt khác, hắn cũng không chịu nhượng A Phủng làm thiếp của nhị
gia, hôm trước vì A Phủng bị Bát vương gia thu đi, hắn phẫn hận bất bình, còn vọng
tưởng dùng giày ném gia.”
“Cho nên đâu?” Thiết Dĩ Hình rùng mình, thanh âm cũng đè
thấp.
“Hắn mỗi ngày đều đến tướng quân phủ, không biết là có
mưu đồ gì, hiện giờ đúng là thời kỳ nhạy cảm, gia phải có phòng bị.”
“......”
Ba tháng trước, gặp tiền mắt sáng, thấy y đã nghĩ mưu
tính kế dính chặt lấy, dâm đãng vô sỉ Đào Hồng, , ba tháng sau, y muốn âu yếm lại
nhiều lần bị cự tuyệt.
Y bỗng nhiên nhớ tới, Đào Hồng vừa rồi nhắc đến quần
áo, nói cái gì đó là “lúc trước Đào Hồng” quần áo, như thể hắn vốn không phải là
Đào Hồng.
Lúc ấy y nghe chỉ cảm thấy hắn hồ đồ , hiện tại nhất
tưởng, giang hồ người tài ba nhiều như quá giang chi tức, y cũng nghe nói về dịch
dung kỳ thuật, nhưng thật sự có loại công phu có thể dễ dàng biến mình thành một
người hoàn toàn khác sao?
Y đắm chìm trong suy nghĩ, có lẽ y phải triệt để điều
tra Đào Hồng mới được.
Đúng vào lúc đó, y nghe thấy một trận rít gào, đúng là
Minh Châu thanh âm, Minh Châu trước nay vốn nhu thuận, sao có thể tự ý chạy ra
khỏi chỗ ở của nó? Y vội hướng mắt nhìn ra phía tiếng rít gào phát ra, lập tức
toàn thân đều cương!
Minh Châu kéo lê một chân, cả người dính đầy huyết, đang
cố gắng hướng về phía y mà đến, y nhịn không được gầm lên, “Ai dám làm chuyện
này với ngươi?”
Thấy y đã nhìn thấy mình, Minh Châu xoay người hướng
phía ngoài chạy đi, vừa chạy vừa liên tiếp quay đầu, như thể đang giục giã y đuổi
theo, miệng còn không ngừng ô ô kêu như muốn cầu xin.
Dự cảm không tốt bất ngờ ập đến, y sải bước chạy theo
nó, dọc theo đường đi vết máu loang lổ, chờ khi y đến chỗ ở của Minh Châu, nhìn
thấy những gì diễn ra khiến y phẫn nộ đỏ mắt!
Nếu không phải lớp vải áo mỏng manh lộ ra một góc, chỉ
nhìn vào bộ vị đã muốn muốn huyết nhục đầm đìa kia, y nhất định không thể nhận ra
ai bị đặt ở dưới trượng đánh.
“Cho ta dừng tay !”
Y gầm lên, thanh âm như tiếng sấm kinh động toàn trường,
tất cả mọi người sợ tới mức thủ chiến chân nhuyễn, mộc trượng ‘Đông’ một tiếng
rơi trên mặt đất, chỉ thấy bốn tiểu cẩu từ phía dưới thân thể bất động kia chui
ra, một con khác ngã chết ở gần đó.
Vốn Thiết Dĩ Hình thuộc loại không nộ mà uy, huống chi
hiện tại y đã chân nộ xung quan, Hà thị sợ đến mức chân nhũn ra, nếu không phải
nhờ có hai a hoàn nâng đỡ, hẳn là đã ngã trên đất.
“Các ngươi đang làm cái gì?”
Hà thị không có chủ kiến liếc mắt nhìn thoáng qua Điềm
Hà. Vừa rồi nghe nha đầu kia nói bà ta cũng không có nghĩ kỹ liền xúc động gọi
người đánh cẩu, hiện tại nhìn Dĩ Hình nổi giận mà đến, bà ta không khỏi hối hận
.
Này Minh Châu mặc dù chỉ là súc sinh, nhưng nghe nói
Thiết Dĩ Hình rất thương yêu nó, còn tìm người làm riêng một khu sân để an trí.
Ngày mùa thu Hoàng Thượng săn thú, Thiết Dĩ Hình mang
theo Minh Châu cùng đi, nghe nói được Hoàng Thượng khen, nói Minh Châu nhanh nhẹn
dũng mãnh linh trí, muốn lấy về nuôi, Thiết Dĩ Hình nhất định không chịu, Hoàng
Thượng mới sai người dẫn đại cẩu trong cung đến cùng Minh Châu phối giống, nói
là đến khi sinh liền muốn dẫn mấy con vào cung dưỡng.
Điềm Hà vội vàng cúi thấp đầu, không dám lên tiếng.
Hà thị ảo não, nội tâm kêu khổ không ngừng, nếu không
phải nha đầu kia ở bên phiến phong đốt lửa, bà ta sao có thể xúc động làm ra việc
này, nha đầu kia thật đáng chết, cũng lạ chính mình tai nhuyễn, lập cái gì uy, giờ
thì rõ ràng đánh chết cả Ngự khuyển!
Lòng dù hối hận phải chết nhưng ngoài miệng bà ta vẫn
phải tự giải vây, có chút chột dạ nói: “Này cẩu ỷ vào người ngoài, cắn ngược chủ
nhân, vốn không phải là thứ tốt, vì thế ta thay ngươi giáo huấn nó. Kia tiện sồ
mỗi ngày đều đến tướng quân phủ diễu võ giương oai với hạ nhân, không hề nhận
thức được mình hạ lưu, khiến người bên ngoài chê cười chúng ta tướng quân phủ ô
uế không chịu nổi.”
“Thẩm nương nói đến chuyện này đúng là trọng điểm! Ta
mới là chủ nhân của Minh Châu, nó cắn ta khi nào? mà đây cũng là ‘Tướng quân phủ
của ta’ người ngoài chê cười ra sao, ngài thử nói ta nghe một chút?”
Thiết Dĩ Hình lạnh lẽo nói, Hà thị liền lắp bắp nói
không nên lời.
Nơi này quả thật là Thiết Dĩ Hình tướng quân phủ, Thiết
Dĩ Hình là cháu gọi bà ta bằng thẩm nương*, khi y còn nhỏ, cha mẹ song vong, trượng phu của
Hà thị đau lòng đệ đệ đệ muội, lau nước mắt lo tang sự rồi mang cháu về nuôi.
Sau đó vài năm, bà ta mới sinh Thiết Lạc Hợp. (* vợ của chú ruột)
Mặc dù y là chỉ là cháu chồng, nhưng ở trong phủ, y lại
có uy vọng giống như chân chính đại thiếu gia, con của bà ta ngược lại thành nhị
thiếu. Bà ta vốn muốn chồng đưa y ra khỏi phủ sống riêng, nhưng chồng bà ta
không chịu, nói bà ta nữ nhân không hiểu chuyện.
Thúc thúc của y yêu thương cháu còn hơn yêu thương
thân sinh nhi tử, nhưng không vài năm cũng bệnh mất, trước khi chết, ông ta còn
dặn dò Thiết Dĩ Hình rằng trong nhà tuy có trưởng bối, nhưng nữ nhân làm không
nên việc, Lạc Hợp còn nhỏ, gia đình này cần y chăm sóc.
Lúc ấy bà ta hốt hoảng vô cùng, ở bên giường bệnh vừa
khóc lại nháo, nói bọn họ cô nhi quả phụ , nếu không phân được tài sản, về sau nhất
định bị người bắt nạt, một chút ngân lượng cũng không lấy được.
Này một câu ‘nhất định bị người bắt nạt’, ‘người’,
đương nhiên là chỉ Thiết Dĩ Hình lúc đó đã đến tuổi trưởng thành.
Nghe xong, Thiết lão gia tức giận đến hộc máu, Thiết
Dĩ Hình sai người đuổi bà ta ra khỏi phòng, bà ta vừa hận lại oán, nhưng cũng
không dám có hành động gì, sợ ngay cả thân sinh nhi tử Lạc Hợp - chủ nhân chân
chính - về sau cũng đều phải xem Thiết Dĩ Hình ánh mắt mà sống.
Lão gia chết đi, trong nhà liền do Thiết Dĩ Hình làm
chủ, y từ nhỏ trầm mặc ít lời, võ công cao cường, bỗng nhiên tham quân, bà ta ước
gì y nhanh chóng chết trận sa trường hòng đòi lại được tài sản cho nhi tử,
không thể tưởng được y chợt làm tướng quân, phong phong cảnh cảnh trở về, ngay
cả Lạc Hợp cũng quỳ gối , thân thiết gọi một tiếng ca ca.
Này ca ca danh phận vừa được thừa nhận, chẳng phải
càng không thể nào lấy lại tài sản hay sao? Bà ta âm thầm suy tính .
Thế nhưng khi chuyển vào Ngự ban Tướng quân phủ, Thiết
Dĩ Hình lại cho phép bọn họ cùng đi. Từ đó người người đều gọi bà ta một tiếng “tướng
quân phủ lão phu nhân”, hàng xóm láng giềng nhìn thấy bà ta, trên mặt hơn phân
nửa là hâm mộ nịnh bợ, thân nhân có xung đột còn phải tìm bà ta làm người phán
quyết, địa vị của bà ta bỗng nhiên nước lên thì thuyền lên.
Huống chi, Thiết Dĩ Hình mỗi tháng đưa đến ngân lượng cũng
không phải là ít, Lạc Hợp đọc sách, ăn mặc chi phí, ngoạn nhạc, tất cả đều là
tướng quân phủ chi ra, cuộc sống so khi xưa tốt hơn không biết mấy lần, tất
nhiên bà ta không nửa lời oán thán.
Chỉ là ngẫu nhiên trong lòng vẫn có cây kim đâm a đâm.
(Lòng
tham vô đáy!)
“Ta, ta đều là vì tướng quân phủ mà suy nghĩ, ngươi là
một nam nhân, ở bên ngoài chạm vào mấy thứ không sạch sẽ, người ta sợ ngươi,
không dám nói trước mặt ngươi, nhưng sau lưng nói được khó nghe, ta, ta đã biết
tự nhiên không thể chịu được việc này.”
Nơi này xảy ra chuyện, bên trong phủ đã sớm đi thông
báo, Thiết Lạc Hợp đầu đầy đại hãn chạy tới, vừa thấy mẫu thân mồ hôi lạnh chảy
ròng ròng, lại nhìn đường ca đầy mặt phẫn nộ, hắn nhịn không được nói vài câu.
Chính mình nương đánh chết đường ca yêu khuyển, thật
là không đúng.
Nhưng cẩu dù sao chỉ là súc sinh, nói nghiêm trọng
cũng không phải rất nghiêm trọng, mà Đào Hồng là một cái sồ nhi, so giá trị vạn
kim súc sinh lại càng không bằng.
Hắn lên tiếng: “Đánh ca âu yếm cẩu, là nương không
đúng, ta sẽ bảo nương bồi tội, nhưng này Đào Hồng mỗi ngày đều đến, hắn chỉ là
hạ lưu sồ nhi, quang minh chính đại theo tướng quân phủ cửa chính tiến tiến xuất
xuất, thấy người trong phủ cũng không tị hiềm, một mạch khoe khoang phong tình,
không biết tự trọng, này ta đã sớm tưởng hướng ca đề nhất hạ, hôm nay nương
đánh hắn, cũng là vì tướng quân phủ danh dự, ca nếu là sinh khí, ta sẽ tìm vài
cái sạch sẽ xinh đẹp sồ nhi cùng ngươi chẳng phải là được?”
Nhìn người nằm bất động trên mặt đất, Thiết Dĩ Hình
trong lòng thoáng co thắt. Nếu là lời này bị Đào Hồng nghe được, chỉ sợ hắn phản
ứng đầu tiên chính là cởi giày ném vào miệng Lạc Hợp, hắn chỉ cần nghe được sồ
nhi chịu ủy khuất liền sẽ tức giận đến coi trời bằng vung.
“Tướng quân phủ danh dự không cần các ngươi lo lắng,
ta muốn hắn đến vì cần hắn chăm sóc Minh Châu, không phải như các ngươi nghĩ,
này sồ nhi làkhách của ta, khách theo cửa chính đi cógì sai, vậy mà cũng có thể
cho các ngươi nói huyên thuyên.”
Thiết Lạc Hợp tựa hồ còn muốn nói thêm gì nữa, Thiết
Dĩ Hình trầm giọng nói: “Nếu vậy khi A Phủng vào cửa, ngươi nương muốn người
đem A Phủng đánh chết, ngươi cũng ngồi xem mặc kệ sao? Dù sao tiện sồ chết, sẽ
tìm hai cái vào cửa hầu hạ là xong, kia cũng khó trách ngươi tử cầu sống cầu, A
Phủng cũng không theo ngươi, lại để Bát vương gia có được.”
Thiết Lạc Hợp tựa như bị dẫm trúng chân đau, cúi đầu
không nói.
Hít sâu một hơi, Thiết Dĩ Hình nắm tay phát run.“Á Động
!”
“Có, gia.”
“Đi tìm thú y đến xem Minh Châu, hậu táng tiểu cẩu đã
chết, cũng đưa thẩm nương thỉnh hồi trong phòng, nhượng nàng thêu hoa, đừng
nhàn rỗi đến không việc làm.”
Hà thị mặt đen lại, ý y nói chính là cảnh cáo bà ta đừng
ra ngoài gây chuyện thị phi, mọi người đều nghe được, lấy Thiết Dĩ Hình hiện tại
nổi giận trạng thái, đã là lưu tình cho bà ta giữ thể diện, không đương trường trách
mắng.
Thiết Dĩ Hình sải bước đến ôm Đào Hồng lên, liền thấy
người này còn hé mắt nhìn, nhưng ánh mắt mê mang không chút thần trí, xem ra
không chết, nhưng cũng mất nửa cái mạng.
Vì bảo vẹ bốn tiểu cẩu, hắn dám chịu đựng trận đòn roi
này, giờ đã đau đến không đủ sức rên rỉ. Thiết Dĩ Hình ác ngoan ghé vào tai hắn
đe dọa. “Còn chưa để gia chơi đùa, ngươi không thể chết được.”
Dường như hắn đang cười, nhưng máu chảy ra từ khóe miệng,
dính vào đầu vai, một mảnh thấp nhu, mùi máu nồng đậm, mà hắn thì im lìm nằm
trên vai y như thể bất cứ lúc nào cũng có thể yên lặng ra đi.
“Còn nữa --”
Y lại hít sâu một hơi, bàn tay nắm chặt không biết là
phẫn nộ đến muốn giết sạch đám người này, hay là lo sợ muốn giữ chặt lấy thân hình
trong lòng, y cũng không muốn đi nghĩ kỹ.
“Thẩm nương vốn dĩ không phải loại người thích kêu
đánh kêu giết, cho ta tra xem là ai lắm miệng.” Thẩm nương lòng có bất mãn, y
biết, nhưng chưa bao giờ hành động rầm rộ như thế này.
“Rõ, gia!”
Chương 8: Tạm cư Bát vương phủ>>>
Nhận xét này đã bị tác giả xóa.
Trả lờiXóata thấy sao anh hình ko trừng cái bà thẩm nương đó thêm chút nữa, hại anh phi thành như vậy
Trả lờiXóabị chửi vài câu vậy còn nhẹ a
Haizz, không đau sao biết là đã yêu
Trả lờiXóacố lên nàng ơi, đừng drop truyện này nhé. truyện hay lắm í
Trả lờiXóaTrời ạh lâu lắm lâu lắm rồi ta mới đc thấy chương mới tưởng nhà nàng drop lun đau lòng mún chết a. Cám ơn nàng nhìu thiệt nhìu vì đã ko drop nhé.
Trả lờiXóaCảm ơn Songtien nhìu vì vẫn còn theo dõi Blog. Hix, về mà gặp được người đợi trong nhà thật hạnh phúc!
Xóa