19/6/12

Huyết liên - Quyển 4 - Chương 15+16


15. Cổ phiếu tranh đoạt chiến (5)

       "Thiếu chủ, đây là tư liệu ngài cần." Khi nhân viên phục vụ mang cà phê và bánh ngọt đến, tư liệu về Y thị cũng đã điều tra ra.

       "Tốc độ rất nhanh." Vũ Văn Tu mỉm cười hài lòng.

       "Thiếu chủ, theo chúng ta tra được, chi nhánh của Y thị tại Nhật Bản gặp khủng hoảng nghiêm trọng về tài chính, tin tức này đã bị giám đốc của Y thị tại Nhật là Y Huân áp chế xuống. "

       Vũ Văn Tu đặt đĩa bánh ngọt lên trước mặt Duẫn Yêu. Duẫn Yêu hết sức bội phục Vũ Văn Tu, trong khi cô còn tưởng họ chỉ đơn thuần dạo phố mua sắm thì hắn đã âm thầm bố trí điều tra.

       "Theo như người của chúng ta tại Y thị cho biết, Y Kiện đã khẩn cấp bay từ Trung Quốc đến Nhật Bản...” Thoáng tạm ngừng một chút, ám vệ chuyển đề tài: “Thiếu chủ, Y Huân đang đi về phía chúng ta.” Khuôn mặt nghiêm túc của ám vệ nở ra một nụ cười chuyên nghiệp của nhân viên phục vụ bàn: “Quý khách còn cần thêm thứ gì không ạ?”

       Vũ Văn Tu bình thản nói: “Cho ta thêm đá. Thời tiết thật nóng nực!”

       "Được, xin ngài chờ một chút." Người phục vụ bàn hơi cúi người xuống, dáng vẻ cung kính như đang lắng nghe khách hàng, trong khi đó, Vũ Văn Tu khẽ nói: “Cắt đuôi đi.”

       Bồi bàn đi khỏi, Duẫn Yêu hồn nhiên đưa một thìa bánh về phía Vũ Văn Tu, vui mừng nói: "Tiểu Tu, bánh ngọt ô mai ăn rất ngon, ngươi thử xem."

       “Tiểu Yêu, ta......”

       "Phanh." Vũ Văn Tu còn chưa dứt lời, thìa bánh đã bị người gạt bay ra, bánh ngọt dính đầy mặt đất.

       "Ngươi dám!" Thanh âm đầy phẫn nộ vang lên khiến những vị khách khác cũng phải quay lại nhìn.

       Vũ Văn Tu không cần ngẩng đầu lên cũng biết là ai, hắn lẳng lặng đứng dậy, đặt tiền lên mặt bàn, cầm lấy túi đồ của mình, chuẩn bị kéo Duẫn Yêu rời đi. Nhưng họ còn chưa kịp đi thì đã bị thủ hạ của Y Huân cản lại.

       "Y tam thiếu gia, sao ngài lại có mặt ở đây đúng lúc như vậy?" Vũ Văn Tu lạnh lùng hỏi.

       "Ta, ta... Mới từ công ty trở về, đi ngang qua nơi này, nhìn thấy ngươi nên đến chào hỏi."

       "A." Vũ Văn Tu nhướng mày, một lý do không hề có tính sáng tạo! “Vậy chào cũng đã chào rồi, nếu không còn việc gì khác chúng ta xin cáo từ trước.” Vũ Văn Tu nói rồi liền nâng bước chuẩn bị rời đi.

       "Tiên sinh, bánh ngọt và cà phê của ngài." Ám vệ trong lốt bồi bàn lập tức xuất hiện bên cạnh họ.

       Thấy vậy, Y Huân vội vã lên tiếng, tìm cớ lôi kéo Vũ văn Tu: “Tiểu Tu, đã gọi đồ ăn rồi sao có thể chưa ăn đã đi? Dù sao chúng ta đã gặp, không bằng ngồi xuống cùng ăn rồi trò chuyện? ..... Vừa rồi ta quá nóng nảy, ta muốn mời Duẫn tiểu thư một đĩa bánh khác.” Quay sang phía ám vệ đang sắm vai bồi bàn, Y Huân nói: “Mang cho tiểu thư này đến một phần bánh ngọt giống như trước."

       "Tiểu Tu..." Duẫn Yêu nhìn Vũ Văn Tu.

       "Tiểu Tu, chẳng lẽ ngươi không chút nể mặt ta hay sao?" Y Huân kéo ghế ngồi xuống, "Tốt xấu gì thì lúc ngươi bị thương ta cũng đã chăm sóc ngươi."

       Vũ Văn Tu thầm cười lạnh, nếu không phải Y Huân từng chiếu cố hắn lúc đó, hiện giờ Y thị còn có vị “tam thiếu” này nữa hay không còn là vấn đề. Ân đã trả, bây giờ Y Huân còn dày mặt đến đòi thêm lần nữa? Vũ Văn Tu vuốt tóc Duẫn Yêu, ôn nhu cười nói: "Tiểu Yêu, ngươi có muốn ăn bánh ngọt ô mai nữa không?"

       Hiểu ý hắn, Duẫn Yêu gật đầu.

       Y Huân thấy vậy thì vui mừng, vội vã giục bồi bàn, chỉ sợ hắn đổi ý: “Còn không đi?”

       .......

       Lúc đó, Vũ Văn Thần cầm trong tay tư liệu mới nhất về thị trường cổ phiếu, thông báo: “Ca, Vũ Văn Nghị đã bắt đầu bán ra một số bất động sản, Matsumoto cũng đã chậm rãi thả ra một số cổ phần của Ngạo Thiên. "

       Vũ Văn Ngạn cầm lấy điều khiển từ xa tắt đi TV, đứng dậy trở lại thư phòng, mở máy tínhquan sát phiên giao dịch mới của thị trường chứng khoán.

       "Liên lạc với Đường Phong, đã đến lúc bộ phận giám sát thị trường chứng khoán biết rằng có người đang nhúng tay vào thị trường chứng khoán. "

       "Còn Matsumoto bên kia..." Hiện tại Matsumoto đang ở cùng trên một sợi dây với họ, không thể bỏ mặc hắn.

       Vũ Văn Ngạn nhấc điện thoại, gọi cho Matsumoto.

       "Ngạn?".

       "Nhanh chóng phân phát cổ phần của Ngạo Thiên trên tay ngươi đi."

       "Ngươi ..... đang quan tâm ta sao?" Matsumoto có chút giật mình.

       "Ngươi suy nghĩ nhiều quá. Ta chỉ không muốn có người tha chân sau."

       Matsumoto cười nhẹ, "Ta đã giao cho thủ hạ làm sạch sẽ, ngươi có thể yên tâm."

       "Nhanh chóng một chút. Có lẽ chỉ khoảng nửa giờ nữa bộ phận giám sát thị trường chứng khoán sẽ mở cuộc điều tra." Nói xong, không đợi Matsumoto trả lời, Vũ Văn Ngạn liền cúp điện thoại.

       Vũ Văn Thần nhìn thoáng qua điện thoại, ".....Ca, nói thật, ngươi đối với Matsumoto còn rất chu đáo."

       Vũ Văn Ngạn đứng dậy, đi đến bên tủ rượu, chậm rãi tự rót cho mình một ly, "Dù sao hắn cũng từng đã cứu ta một mạng."

       Vũ Văn Thần cũng không nói gì thêm. Người mắt sáng đều nhìn thấy tâm tư của Matsumoto đối với Vũ Văn Ngạn, có điều nhìn tình cảm khăng khít của Vũ Văn Ngạn và Vũ Văn Tu trước mắt, xem ra Matsumoto khó lòng đạt được tâm nguyện. Vũ Văn Thần thầm lắc đầu, chỉ cần Matsumoto không làm chuyện gì quá đáng, lão ca hắn cũng sẽ vẫn nhớ ân nghĩa cũ, mọi chuyện cũng sẽ êm đẹp.

       Mà lúc này, một trong hai nhân vật chính vẫn đang tiếp tục quan sát con mồi của hắn từng bước đi vào bẫy.

       Vũ Văn Tu để cái chén trong tay xuống bàn, "Ngươi ăn cái gì bên người đều phải có nhiều người đứng nhìn như vậy sao?"

       Y Huân lập tức phất tay ra hiệu cho thủ hạ."Các ngươi đều lên xe chờ ta."

       "Nhưng, thiếu gia... " Bảo tiêu chần chờ.

       "Ta là thiếu gia." Y Huân không hài lòng.

       “Dạ."

       Duẫn Yêu vẫn cúi đầu chầm chậm ăn bánh ngọt.

       Vũ Văn Tu tựa lưng vào ghế, đợi Y Huân mở miệng.

       Y Huân có thể cảm giác được Vũ Văn Tu đang rất thiếu kiên nhẫn, hít một hơi, cố lấy dũng khí nói: "Tiểu Tu, hãy cho ta một cơ hội, ta nhất định sẽ chăm sóc cho ngươi rất tốt, ta không thể nhìn ngươi đi lên con đường tồi tệ này."

16. Cổ phiếu tranh đoạt chiến (6)

      
       "Ngô!" Duẫn Yêu đột nhiên phát ra một tiếng kêu.

       "Sao thế?" Vũ Văn Tu bỏ qua ánh mắt nóng bỏng của Y Huân, lo lắng nhìn Duẫn Yêu, hỏi .

       Duẫn Yêu hé miệng, hít sâu."Lưỡi... Lưỡi... Ta cắn phải đầu lưỡi."

     "A." Vũ Văn Tu cười ra tiếng, khẽ nhéo mũi cô, "Đồ ngốc, không ai cướp của ngươi, ăn chậm một chút. "

       Y Huân nhìn thấy Vũ Văn Tu và Duẫn Yêu thân mật, bàn tay siết chặt lại, ánh mắt nhìn Duẫn Yêu cũng nổi lên sát khí.

       Duẫn Yêu nâng chén cà phê uống một ngụm, đá lạnh buốt giúp cô giảm bớt cảm giác đau.

       “Thế nào rồi?” Vũ Văn Tu hỏi.

       “Ta không sao!”

       “..... Ngươi không sao, nhưng đến lượt ta có vấn đề.” Vũ Văn Tu bật cười khiến Duẫn Yêu ngạc nhiên. Hắn chỉ cái đĩa rỗng tuếch trước mặt mình: “Cà phê của ta!”

       Duẫn Yêu khựng lại, đỏ mặt, thì ra cô bé đã lấy nhầm tách cà phê của hắn. “Vậy...... tiểu Tu, ngươi uống chén của ta đi, dù sao ta cũng chưa.....”

       "Phanh!" Duẫn Yêu còn chưa dứt lời đã thấy một tiếng vang thật lớn đánh gãy .

        Y Huân dằn nén cơn tức giận nói một tiếng xin lỗi. Vũ Văn Tu lơ đãng đáp một tiếng, cũng không có vẻ gì định trả lời đề nghị của Y Huân, hắn giơ tay lên nhìn đồng hồ, đã đến giờ thị trường chứng khoán bắt đầu phiên giao dịch , hắn hỏi, "Tiểu Yêu, đã đói chưa?"

       Y Huân không đợi Duẫn Yêu trả lời, xen vào nói: "Tiểu Tu, nếu ngươi chưa dùng bữa, chúng ta có thể cùng đi. Ta biết một nhà hàng rất khá ở gần đây." (Mợ! Dai như đỉa đói! =”=)

       Duẫn Yêu nhìn thoáng qua Vũ Văn Tu, lại nhìn thoáng qua Y Huân, khẽ lắc lắc đầu, "Ta chưa đói."

       Vũ Văn Tu lãnh đạm cho Y Huân câu trả lời: “Chúng ta chưa dùng bữa lúc này, không nhọc Y tam thiếu lo lắng.” Nói rồi, hắn lại quay sang Duẫn Yêu, "Đi toilet đi, nhìn xem ngươi hiện tại cái dạng này thật giống một con mèo nhỏ, ăn dính đầy quanh môi rồi."

       Duẫn Yêu hiểu ý, đứng lên rời khỏi bàn.

       Trong toilet, cô gặp Nguyệt, vội hỏi thăm một chút tình hình lúc này. Nguyệt cho cô biết cổ phiếu của Y thị đang liên tục sụt giá, tất nhiên trong chuyện này phải có Vũ Văn gia nhúng tay. Phó tổng của Y thị ôm tiền công quỹ chạy trốn, ngân hàng giục nợ. Y Kiện đã đến Nhật bản.

       Khi Duẫn Yêu cùng Nguyệt nói chuyện, bên ngoài chỉ còn lại Y Huân cùng Vũ Văn Tu.

       "Chuyện đó..." Y Huân thấy hiện tại không nắm cơ hội còn đợi khi nào, "Đề nghị của ta, ngươi nghĩ thế nào?"

       Vũ Văn Tu nhìn kỹ lại Y Huân. Đây là lần đầu tiên kể từ lúc họ gặp lại nhau, hắn mới nhìn kỹ người này. Tuy không thể nói hắn còn nhớ rõ đứa bé ngày trước vẫn lẽo đẽo theo sau mình ở trường học khi hắn mới trọng sinh đến thế giới này, nhưng dù sao trong khoảng thời gian đó, Y Huân cũng là một trong số những “người quen” ít ỏi của hăn. Nhưng giờ đây, Y Huân đã thay đổi rất nhiều. Bóng dáng của cậu bé Y Huân yếu ớt nhưng ngây thơ hồn nhiên trước kia đã không còn. Y Huân của hôm nay đã trở thành Y thị tam thiếu gia, tự tin, kiêu ngạo, cố chấp. Vũ Văn Tu không khỏi thở dài, "Ta không thích ngươi."

       Một câu trả lời đơn giản, rõ ràng, dứt khoát. Mặc dù đã lường trước, nhưng khi thực sự nghe thấy câu trả lời này, Y Huân vẫn không cam lòng.

       "Tiểu Tu, ngươi không thích ta cũng không sao, ngươi chỉ cần cho ta một cơ hội, ta tin tưởng ngươi sẽ chậm rãi thích ta. Dù sao ta so với Vũ Văn Ngạn càng thích hợp ngươi, bất kể là tuổi tác hay là thân phận." Y Huân nắm lấy bàn tay Vũ Văn Tu, khẩn thiết.

       Vũ Văn Tu rút tay lại, cười lạnh: "Ngươi vẫn không hiểu gì về ta."

       "Chỉ cần ta và ngươi ở chung thêm một thời gian, ta tất nhiên sẽ càng hiểu ngươi. Tiểu Tu, ta thật sự, thật sự yêu ngươi."

       "Ngươi không hiểu ta, vậy ngươi yêu gì ở ta? Hơn nữa, thứ ta muốn, ngươi không đủ sức cho ta." Vũ Văn Tu cười nhạt.

       Y Huân biến sắc, bật dậy, hắn luôn dễ dàng bị kích thích khi nghe nói mình không thể làm được điều gì đó. "Ta không đủ sức? Vậy Vũ Văn Ngạn thì đủ sức? Tiểu Tu, ngươi tỉnh lại đi, Vũ Văn Ngạn lập tức sẽ không còn gì cả, hắn có thể cho ngươi điều gì?"

       "Tiểu Tu!" Thanh âm trong trẻo của Duẫn Yêu vang lên, cắt ngang bầu không khí căng thẳng. Như nhận ra điều gì đó, cô ngập ngừng: “Hai người....”

       “Không có gì, Y tam thiếu đang muốn đi rửa tay mà thôi.” Vũ Văn Tu bình thản nói.

       Y Huân bực bội nhưng không biết làm sao hơn, đành phải rời khỏi bàn.

       Tranh thủ lúc này, Duẫn Yêu thông báo những gì Nguyệt đã nói cho Vũ Văn Tu biết. Đồng thời cũng cho hắn biết Vũ Văn gia đã bắt đầu có kế hoạch thu mua sản nghiệp của Y thị.

       "Tiểu Tu, Y Kiện, cha của Y Huân cũng đã đến Nhật." Duẫn Yêu sực nhớ ra.

       "Ân, đâu phải chỉ là “đến Nhật”. Vũ Văn Tu cười nhẹ, “Ông ta còn đang...... đi về phía này!” 

3 nhận xét:

  1. aizzz bé Huân aizzz
    kưng làm sao mà bằng được a Ngạn cơ chứ

    Trả lờiXóa
    Trả lời
    1. Vậy mới nói bé ấy cố chấp cuồng! =.=

      Xóa

Comment của bạn sẽ bị xóa nếu:
- Có nội dung gây phản cảm cho những người đọc khác.
- Có hoặc dễ gây hiểu lầm là có tính công kích đối với Blog.
Những vấn đề không liên quan trực tiếp đến bài viết xin hãy post tại trang "Rảnh thì buôn a..."

Recent Comment