10/6/12

Huyết liên - Quyển 4 - Chương 13+14


13. Cổ phiếu tranh đoạt chiến (3)

       "Ngạn, để mặc bọn họ thu mua cổ phần của Vũ Văn tập đoàn có ổn không?" Đường Phong lo lắng hỏi.

       "Ừ." Vũ Văn Ngạn trả lời, ánh mắt không rời khỏi màn hình, ngón trỏ thỉnh thoảng lại gõ lên mặt bàn.

       “Ừ? Ừ cái gì? Ta tin ngươi có kế hoạch của mình, nhưng ngươi không định chia sẻ một chút sao?”

       Trên màn hình, giá cổ phiếu của Vũ Văn tập đoàn, Ngạo Thiên tập đoàn và Đoan Tu tập đoàn cùng tăng lên không ngừng.

       “Vũ Văn Ngạn, ngươi có nghe thấy ta nói gì không?”

       “Nghe thấy.” Vũ Văn Ngạn cau mày.

       "Vậy ngươi định thế nào?"

       "Tiếp tục để cho họ thu mua cổ phần."

       Đường Phong nghẹn cứng, ngay khi hắn sắp sửa phát tác thì Vũ Văn Ngạn lên tiếng nói tiếp: “Tam thập lục kế, dục cầm cố túng.”

       “A?” Đường Phong ngẩn người. Cổ thư có câu: Ép buộc quá mức sẽ dẫn đến binh biến, mà cho rút thì sẽ khiến quân ta giảm thanh thế. Chỉ cần theo sát, không cần bức bách, mỏi mệt thì dưỡng khí lực, lực yếu thì đấu chí, muốn bắt được trước hết phải thả.

       Đường Phong cau mày: “Ngươi định chí tử hồi sinh?”

       “Đúng, nhưng chưa đủ. Ngươi có biết trong ba mươi sáu kế cuối cùng là kế gì?"

       "Tẩu vi thượng sách." Đường Phong đương nhiên biết.

       "Chúng ta chọn “tẩu vi thượng sách”, sẽ có người gặp “cây to đón gió”." Vũ Văn Ngạn cười lạnh.

       "Ý ngươi là......" Đường Phong ngần ngừ.

       "Ngươi nghĩ không sai. Nếu Vũ Văn tập đoàn rơi vào tay người khác, ngươi nói ai sẽ là người lo lắng nhất?"

       "Vũ Văn Nghị." Đường Phong giật mình hiểu ra,"Ngươi muốn mượn đao giết người."

       " Ân." Vũ Văn Ngạn tắt máy tính, đứng lên nhìn ra ngoài cửa sổ, đã giữa trưa, ánh mặt trời thực chói mắt,"Nếu ngay cả cổ phiếu của Vũ Văn gia phập phồng như vậy, bên quản lý nhất định sẽ nghĩ có người đang thao túng thị trường cổ phiếu. Nếu chúng ta nhúng tay vào ổn định được cổ phiếu của mình lúc này, đến lúc đó sẽ bị người hoài nghi. Hơn nữa, ngươi cho rằng mấy lão nhân tự nhận là công thần của Vũ Văn tập đoàn sẽ đứng yên nhìn nó rơi vào tay người ngoài?"

        Đường Phong gật gù, không còn thắc mắc gì nữa.

        .........

       Vũ Văn Đoan đứng trong đình viện, nghe thanh âm vang lên trong điện thoại, không khỏi cười khổ một phen. "Ta tự tiện hành động khiến ngươi tức giận đến vậy?"

       "Tức giận thì thế nào? Dù sao thì ngươi đã giúp Y Huân một tay."

       "Ta không kịp cho ngươi biết mà thôi. Sáng sớm hôm nay Y Huân đến tìm ta, lúc đó còn chưa đến 7:00, chính ta cũng còn bất ngờ, ngươi bảo ta phải làm thế nào thương lượng với ngươi?"

       "Ngươi dám nói không phải do ngươi khơi mào trước?" Giọng nói trong điện thoại tỏ vẻ bất đắc dĩ.

       " A a." Vũ Văn Đoan ôn nhu cười, ánh mắt tẫn hiển nhu ý.

       "Ta mặc kệ ngươi định làm gì, chỉ cần đừng đi ngược lại ước định của chúng ta là được rồi."

       Vũ Văn Đoan nhìn màn hình điện thoại tối lại, lắc đầu thở dài, "Chẳng lẽ đến bây giờ ngươi còn chưa tin ta sao?"

       Cùng lúc đó tại Pháp, Vũ Văn bổn gia rất không yên tĩnh, Vũ Văn Nghị đi qua đi lại trong thư phòng, nôn nóng theo dõi giá cổ phiếu lên xuống. Một thuộc hạ chạy nhanh vào, nói: “Lão gia, đã tra được. Có người cố ý thu mua cổ phần của Vũ Văn tập đoàn.”

       Vũ Văn Nghị lấy đến tài liệu, ngẩn người, cau mày: “Có cả Y thị? Chuyện gì thế này?”

       "Mới đây, Y thị tam thiếu có xung đột với chủ nhân, hình như chuyện có liên quan đến Thiếu chủ, có lẽ vì thế lần này Y thị mới chen vào một chân........”

       "Ta mặc kệ lý do là gì. Cần phải chặn đứng tình trạng cổ phiếu của Vũ Văn tập đoàn bị chia năm xẻ bảy. Bắt đầu từ Y thị đi."

       Viên thủ hạ tỏ vẻ ngần ngừ: “Lão gia, chuyện này chủ nhân không thể không biết, nhưng đến giờ chủ nhân vẫn chưa có hành động gì.....”

       “Chẳng lẽ hắn khoanh tay ngồi nhìn ta cũng phải khoanh tay ngồi nhìn? Vũ Văn tập đoàn vốn đâu phải do tên nghiệt tử nghiệt tôn đó sáng lập? Lập tức hành động!”

       "Dạ, lão gia."

       Tại Nhật Bản, khi Vũ Văn Ngạn đang dùng cơm thì nhận được tin Vũ Văn Nghị đã bắt đầu ra tay. Y hỏi Vũ Văn Thần: “Sàn giao dịch khi nào thì mở cửa?”

       “Còn khoảng hơn một tiếng nữa.”

       "Gọi cho Matsumoto, nói cho hắn biết khi phiên giao dịch mới bắt đầu thì lập tức bán ra toàn bộ cổ phiếu của Ngạo Thiên.”

       " A?" Vũ Văn Thần sửng sốt, gật gật đầu không hỏi gì thêm.

       Vũ Văn Ngạn bình tĩnh địa nhìn TV, trong lúc đó, Vũ Văn Tu đã bắt đầu bắt tay vào giải quyết vụ Y Huân, hơn thế nữa còn chuẩn bị đưa cho y một “kinh hỉ”.

14. Cổ phiếu tranh đoạt chiến (4)

       Sau khi dùng điểm tâm, Vũ Văn Tu, dẫn Duẫn Yêu đi đến thiên đường mua sắm của Nhật Bản: Ginza.

      Ginza là khu mua sắm, ăn uống và giải trí đắt tiền nổi tiếng ở Tokio. Nơi này có vô số cửa hàng tạp hóa, quầy trang sức, phòng tranh, câu lạc bộ, nhà hàng, tiệm cà phê.

       "Tiểu Tu, chúng ta..." Duẫn Yêu vừa cuống quýt đi theo Vũ Văn Tu hưng trí bừng bừng đi dạo phố, vừa nhắc nhở, "Chúng ta phải..."

       "SS!" Vũ Văn Tu dựng ngón trỏ chặn trên môi, cười cười, “Còn nhiều thời gian, đi, ca mang ngươi đi mua đồ.”

       Duẫn Yêu đành ngoan ngoãn đi theo sau hắn. Nói cho cùng thì không có cô gái nào lại không bị việc mua sắm lôi cuốn. Thấy Vũ Văn Tu bình tĩnh như vậy, cô gái cũng thả tâm đi theo hắn.

       "Tiểu Yêu, ngươi xem, cái áo này đẹp không?” Vũ Văn Tu cầm một chiếc áo màu phấn hồng có đường viền hoa ướm lên người Duẫn Yêu, “Ta thấy rất hợp với ngươi.” Sau đó hắn quay ra hỏi nữ nhân viên phục vụ xem có size phù hợp với thân hình của Duẫn Yêu hay không.

       Nữ nhân viên bị đôi kim đồng ngọc nữ làm cho ngẩn người, bối rối mời hắn chờ một chút. Vũ Văn Tu lắc đầu cười, may mà Vũ Văn Ngạn không có mặt ở đây, bằng không hắn lại mắc vạ oan, mà hắn ..... cũng không muốn thấy ánh mắt của các cô gái trẻ dán chặt lên người nam nhân của hắn.

       Duẫn Yêu vừa định từ chối thì đã bị Vũ Văn Tu ngắt lời: “Tiểu Yêu, hình như ta còn chưa từng tặng quà cho ngươi? Ngươi không muốn ca tặng quà hay sao?”

       "Không phải vậy!" Duẫn Yêu lập tức đầu hàng.

       Nhân viên bán hàng mang áo đến, Vũ Văn Tu đưa áo cho Duẫn Yêu, xoa xoa đầu cô như khi còn nhỏ, cười ôn nhu: “Tiểu Yêu mau đi thử áo, xem có hợp với ngươi hay không.”

       "Được." Duẫn Yêu gật gật đầu, hỏi nữ nhân viên khu vực thử đồ. Bóng dáng cô vừa khuất, vẻ ôn nhu trên khuôn mặt hắn cũng biến mất. Hắn nhìn theo hướng cô vừa đi, thốt ra một câu: “Thế nào?”

       Phía sau hắn từ lúc nào đã xuất hiện thêm một người, cung kính nói nhỏ: "Thiếu chủ, ngài đoán không sai, từ khi ngài cùng tiểu thư ra cửa đã có người của Y thị bám theo."

       "Ừ." Vũ Văn Tu thong thả đi về phía quầy trang phục nam, cầm lấy một chiếc áo sơ mi nhìn ngắm.

       "Thiếu chủ, có cần ........ " Ám vệ hỏi.

       Vũ Văn Tu không đáp. Ánh mắt chăm chú trên những bộ y phục. Vừa lúc đó, Duẫn Yêu thay đồ xong, chạy ra gọi hắn.

       "Tiểu Tu, tiểu Tu. Ngươi thấy thế nào?" Cô bé có vẻ ngượng ngùng.

       Vũ Văn Tu nhìn về phía cô, ánh mắt lại trở nên nhu hòa, sờ cằm đánh giá cô gái: “Khiếu thẩm mĩ của ta không tồi!”

       "Tiểu Tu, ngươi thực không khiêm tốn." Duẫn Yêu bật cười.

       Vũ Văn Tu cũng cười, quay lại nói với nữ nhân viên phục vụ: “Gói lại cho ta, à phải, cả chiếc áo màu xanh da trời kia nữa.”

       "Được, mời ngài chờ một chút."

       Duẫn Yêu quay lại gian thử đồ thay áo. Còn lại một mình, Vũ Văn Tu vừa cầm lên một chiếc áo sơ mi màu đen chăm chú ngắm nhìn, vừa lên tiếng: "Nghe, trước hết cứ để yên cái đuôi này cho ta, ta tự có sắp xếp....... Sau 30’ nữa mang tư liệu về Y thị tại Nhật Bản đến cho ta."

       “Dạ, Thiếu chủ."

       Một nữ phục vụ nhìn thấy hắn có vẻ thích kiểu sơ mi đang cầm trên tay bèn tiến đên giới thiệu, "Kiểu sơ mi này là mặt hàng mới ra năm nay. Được thiết kế và sản xuất tại Pháp, hoàn toàn thủ công, số lượng hạn chế, cúc áo được chế tạo từ kim cương, tỉ lệ đến 99%, vải dệt cũng thuộc hàng cao cấp."

       Duẫn Yêu thay xong y phục, đi ra, đến bên hắn cho bình luận: "Ta thấy chiếc áo này không thích hợp ngươi cho lắm ...... Nó có vẻ thích hợp với Ngạn thúc hơn."

       "Vậy..." Vũ Văn Tu mỉm cười, quả thực hắn cũng thấy nó rất phù hợp với Vũ Văn Ngạn nên mới cầm lên xem, sang trọng, tinh tế, nội liễm lại tràn đầy khí thế, hắn chọn size và yêu cầu đóng gói.

       Trong khi đó, Duẫn Yêu cũng ngắm vừa ý một chiếc sơ mi nam màu trắng, cô nghĩ Vũ Văn Thần thích hợp với nó. Nhìn theo ánh mắt cô, Vũ Văn Tu lại bật cười: “Mua đi thôi, hẳn Thần thúc sẽ rất vui mừng.”

       Duẫn Yêu đỏ mặt.

       "Tiên sinh, của ngài tổng cộng là 3560 yên, xin hỏi ngài thanh toán bằng tiền mặt hay thẻ tín dụng?"

       "Bằng thẻ." Vũ Văn Tu lấy thẻ đưa cho nhân viên thu ngân, ánh mắt thoáng nhing ra ngoài cửa kính, lòng thầm cười lạnh.

       Trong lúc đó, Y Huân được hội báo rằng Vũ Văn Tu cùng Duẫn Yêu không mang theo bảo tiêu đi dạo Ginza thì rất kích động.

       "Chuẩn bị xe đi Ginza."

       "Thiếu gia, lúc này ngài xuất hiện tại chốn đông người rất nguy hiểm."

       "Chẳng lẽ bổn thiếu gia đi ra ngoài còn muốn được ngươi cho phép?" Y Huân lạnh lùng hỏi.

       “Thuộc hạ không dám, xin Thiếu gia chờ một chút, xe sẽ sẵn sàng." Viên thủ hạ không nói gì thêm nữa.

       Vũ Văn Tu dạo qua một vòng cửa hàng, nhưng không có mua gì thêm nữa.

       Người bán hàng hết sức cung kính giao lại thẻ và y phục được đóng gói cẩn thận cho hắn.

       Vũ Văn Tu gật gật đầu, cầm lấy quần áo, nắm tay Duẫn Yêu rời đi, hắn chọn một quán cà phê lộ thiên dừng chân lại nghỉ ngơi, gọi hai tách cappucino, một phần bánh ngọt ô mai.

       "Tiểu Tu, sao lại chỉ gọi có một phần bánh ngọt?"

       "Gọi cho ngươi, ta không cần."

       "A." Duẫn Yêu sung sướng cười cười, "Đúng rồi, tiếp theo chúng ta đi đâu, quay về sao?"

       Vũ Văn Tu mỉm cười, "Cùng ta xem một trò hay." 

3 nhận xét:

  1. bé Tu lại trêu hoa ghẹo nguyệt rồi may mà a Ngạn ko ở đây hố hố
    mà bé Tu tự sướng ghê quá
    2 ng đi dạo phố mà là 2 cặp thỳ vui nhỉ hắc hắc

    Trả lờiXóa
  2. TRÔNG CHỜ TIỂU TU XỬ LÝ EM Y HUÂN À NHA. CHẸP...CHẸP... MONG CÓ CHAP MỚI. THANKS NÀNG NHÉ. HÌ HÌ

    Trả lờiXóa
  3. em Tu nên bớt đào hao đi , nếu anh nGạn mà biết là em chết chắc

    Trả lờiXóa

Comment của bạn sẽ bị xóa nếu:
- Có nội dung gây phản cảm cho những người đọc khác.
- Có hoặc dễ gây hiểu lầm là có tính công kích đối với Blog.
Những vấn đề không liên quan trực tiếp đến bài viết xin hãy post tại trang "Rảnh thì buôn a..."

Recent Comment