28/10/11

Huyết liên - Quyển 3

Đệ nhị thập tứ chương: Nơi ký ức và linh hồn trở lại. (1)


    "Thần a, đây là ngươi tự làm tự chịu, tối hôm qua ngươi đem tiểu Yêu đáng yêu quẹo vào phòng đi!" Đường Phong cười nhìn Vũ Văn Thần dáng vẻ phờ phạc như ngủ chưa đủ giấc.

     Vũ Văn Thần nhìn Đường Phong đầy căm tức, tên này chỉ biết đến xem hắn xấu mặt, hôm qua nào có thò mặt ra hỗ trợ hắn? Cũng may hắn còn có cháu yêu cùng anh minh thần võ đại ca... Nhưng nhớ đến Duẫn Yêu lúc này còn đang nằm trong phòng mình im lặng ngủ, hắn liền lộ ra khuôn mặt tươi cười hạnh phúc. (Đừng ai hỏi Yu tối qua họ có... chuyện gì không, Yu  cũng không biết gì hết! =.=)

     Vũ Văn Thần liếc Đường Phong một cái xem thường, nhưng rồi hắn chợt nhận ra có điểm gì đó không đúng: tiểu Tu nhi và ca ca của hắn đâu?

    "Tiểu Tu nhi cùng ca ca ta đâu?" Vũ Văn Thần đưa ánh mắt khó hiểu nhìn về phía Đường Phong đang ngồi ăn điểm tâm, à không, là cơm trưa.

    "Hẳn là bỏ trốn đi." Đường Phong nhướng mi cười nói.

    "Hai người họ cũng không phải ngươi cùng Dương Vân." Vũ Văn Thần lại phiên cái xem thường.

    "Nga, ta nghĩ ra rồi, ngươi Thần thiếu gia mới cần phải bỏ trốn ." Đường Phong cũng không chịu yếu thế, nhắm ngay tử huyệt của Vũ Văn Thần mà bắt đầu công kích .

    "Ngươi ~~~" Vũ Văn Thần hiện tại hận trên tay mình lúc này không có một cây đao để trát ở trên người Đường Phong mấy cái lỗ.

    "Chúng ta thức dậy trước ngươi không lâu, cũng không biết." Dương Vân mặc một chiếc áo sơ mi rộng thùng thình màu trắng, bưng một ly sữa, ngồi xuống bên cạnh Đường Phong.

    "Ân." Vũ Văn Thần trầm ngâm lo lắng, đây là đại bản doanh của Zero, không phải sân nhà của Vũ Văn gia, dù sao hai người đó cũng đã ra ngoài, hắn có muốn giúp cũng không giúp được gì.

     Đường Phong nghiêng người sang ăn đậu hủ vợ mình một cái, lại nói: "Ngươi lo lắng cái gì, bọn họ là ai chúng ta đều biết rõ. Nếu cần chúng ta giúp bọn họ sẽ tự có phân phó."

     Vũ Văn Thần cũng thở dài, quên đi, có lẽ hắn đã quá đa tâm.
     .........


    Trong tâm lý của Vũ Văn Tu, thời tiết ở nước Mỹ vĩnh viễn tràn ngập vẻ u ám, cho dù có ánh mặt trời, nhưng cái bóng âm u đã găm sâu vào trong lòng, cho dù có muốn nhổ lên cũng không nhổ được tận gốc rễ.

    "Ngươi sao vậy?" Vũ Văn Ngạn cảm giác được bắt đầu từ lúc đặt chân lên đất Mỹ, người bên cạnh y luôn tỏ ra khác thường, tựa hồ có gì đó hết sức trầm trọng níu kéo tâm trạng hắn, mà trên mặt hắn lại cái gì cũng không biểu lộ ra ngoài, đây mới là điều khiến y lo lắng nhất.

    "Không có gì, chúng ta đi thôi." Vũ Văn Tu mỉm cười chấn an Vũ Văn Ngạn.

     Vũ Văn Ngạn gật gật đầu, ánh mắt thâm thúy làm cho người ta xem không hiểu.

     Vũ Văn Tu không đi nghiên cứu ánh mắt của Vũ Văn Ngạn, mà là chậm rãi đi đến đứng lặng trong con ngõ nhỏ dơ bẩn tĩnh mịch đầy bí mật, mắt nhìn lên một pho tượng cũ kỹ trạm nổi trên tường. Hắn hít sâu một hơi, dựa theo trí nhớ lần sờ về phía sau pho tượng, tìm một chỗ lõm có thể ấn xuống, sau đó phía trước liền hiện ra một giao diện xác minh.

     Vũ Văn Tu chậm rãi ấn nhập mặt mã. Vũ Văn Ngạn đứng bên cạnh, nhìn thấy động tác vô cùng thuần thục của Vũ Văn Tu, tuy rằng ngoài miệng không nói gì, nhưng ánh mắt đã bán đứng y, y ngạc nhiên, ngạc nhiên vì ngay cả mình đều không điều tra được đường vào, Vũ Văn Tu lại biết.

     Mật mã xác minh dường như cũng chưa từng thay đổi, trên bờ tường tách ra một khung cửa, âm phong chậm rãi thổi ra, hương vị hắc ám càng ngày càng đậm làm cho sắc mặt Vũ Văn Ngạn không khỏi trầm xuống.

     Vũ Văn Tu nhìn đến cái lối vào quen thuộc kia, thở dài, trước đây hắn đã ra vào cánh cửa này không biết bao nhiêu lần, thế nhưng không có lấy một lần là tự nguyện.

    "Đi thôi." Vũ Văn Ngạn vuốt ve mái tóc mềm mại của Vũ Văn Tu.

    Vũ Văn Tu gật đầu.

    Thế giới bóng tối không sao có được thứ hương vị đặc thù của thế giới ánh sáng, chỉ có mùi vị của u ám cùng ẩm mốc quanh quẩn. Vũ Văn Ngạn đi phía trước, ánh sáng mờ nhạt mang đến cho nơi tăm tối này chút ít sức sống.

     Trên mặt đất ẩm thấp loáng thoáng thấy được vết máu cũ kỹ lâu ngày, Vũ Văn Tu âm trầm nhìn quanh, hết thảy đều quen thuộc như cũ, ngay kể cả cái lạnh lẽo tử khí như một nấm mộ chôn sống cũng vẫn quen thuộc như vậy.

     Vũ Văn Ngạn như thể cảm nhận được tâm trạng của Vũ Văn Tu lúc này, y vươn tay nắm lấy bàn tay giá lạnh nhỏ nhắn của hắn, truyền đến hơi ấm và cả sự kiên định.

     Vũ Văn Tu nhìn y, người này tuy rằng có đôi khi bá đạo, có đôi khi thực không nói lý, nhưng mà y thực tình yêu hắn.

    "Ta không sao." Vũ Văn Tu ôn nhu cười.

    "Tốt nhất là vậy." Vũ Văn Ngạn dắt Vũ Văn Tu đi theo mình về phía trước, lời nói lạnh nhạt che giấu cảm tình tối chân thành tha thiết.

     Vũ Văn Tu tùy ý Vũ Văn Ngạn lôi kéo mình đi, mùi vị trong không khí dần dần thay đổi, hắn biết, còn khoảng 5 phút nữa họ sẽ đi hết đoạn đường này .

     Hiện tại Vũ Văn Ngạn ùng Vũ Văn Tu đang đi trên đường hầm dẫn đến căn cứ huấn luyện của Zero, nơi này không có canh gác, không có bẫy rập, tất cả vẫn còn ở phía trước.

     Năm ấy, sau khi La Tu trở thành “cấm duệ*” của Lý Lăng, đã sống cuộc sống không bằng chết ở nơi quanh năm không thấy mặt trời cũng không ai biết đến này, chỉ đơn giản vì Lý Lăng nói y yêu hắn, cho nên muốn đem hắn khóa ở một nơi bí mật. (* Thuộc hạ kiêm nam sủng )

     Nhìn vết máu loáng thoáng trải dọc trên đường đi tới, trong đó không biết bao  gồm nhiều ít máu của chính mình, Vũ Văn Tu lạnh lùng nhìn hết thảy mọi thứ xung quanh, nơi này trừ bỏ là giam cầm, vẫn là nơi xử lý phạm nhân.

     Không biết bao nhiêu người đã chôn vùi cả cuộc đời ở nơi này, có lẽ, đến lúc chết, bọn họ cũng không biết mình đã đắc tội Zero như thế nào.

    "Cụt đường." Vũ Văn Ngạn lên tiếng.

     Vũ Văn Tu nhìn chăm chú vào bức tường trước mặt họ, sau đó chậm rãi rời khỏi Vũ Văn Ngạn, tiến lên rờ rẫm khắp bề mặt.  Vũ Văn Ngạn ở một bên vẫn quan sát từng cử động của Vũ Văn Tu, không phải y không có ý định trợ giúp, nhưng lúc này y căn bản không biết nên nói gì, làm gì với Vũ Văn Tu, bởi vì ở trong con người này có rất nhiều bí mật mà y không biết đến.

     Vách tường lạnh như băng, hai người lẳng lặng hô hấp, không gian im lặng hắc ám, họ chỉ có thể nghe tiếng tim đập của nhau.

    "Ta đi vào một mình." Vũ Văn Tu siết chặt nắm tay, không nhìn Vũ Văn Ngạn, hắn dựa vào vách tường, thì thào, "Ngươi ở chỗ này chờ ta."

    "Không có khả năng." Vũ Văn Ngạn lạnh nhạt đáp một câu.

    Vũ Văn Tu ngẩng đầu, nhìn vào ánh mắt sâu không thấy đáy của Vũ Văn Ngạn, "Ở lại đây chờ ta, được không?" Trong giọng nói của hắn tựa hồ có một loại khẩn cầu, một loại bi ai.

    "Không được." Vũ Văn Ngạn kiên định chối.

    "Xem như ta cầu ngươi." Vũ Văn Tu tha thiết, hắn thật sự không muốn Vũ Văn Ngạn chịu thương tổn, hơn nữa hắn biết, con đường bên kia bức tường là một con đường không có lối về.

    "Vũ Văn Tu, ngươi nghĩ ta là ai?" Ánh mắt sâu thâm thúy của Vũ Văn Ngạn bao hàm từng trận tức giận, y nắm chặt lấy cánh tay mảnh khảnh của Vũ Văn Tu.

     Vũ Văn Tu sửng sốt, nhìn chằm chằm Vũ Văn Ngạn, sau đó hắn vươn cánh tay kia ôm lấy cổ y, nồng nhiệt đưa lên một nụ hôn.

     Vũ Văn Ngạn thoáng phân vân một chút, nhưng cuối cùng bàn tay nắm lấy tay Vũ Văn Tu cũng chậm rãi buông ra, sau đó y ghì lấy thắt lưng nhỏ nhắn của Vũ Văn Tu, làm sâu sắc nụ hôn.

     Nhưng Vũ Văn Tu không đơn giản chỉ vì xúc động mà hôn, bàn tay hắn lần sờ đến một viên gạch trên bức tường phía sau, nhẹ nhàng ấn xuống, sau đó nụ hôn đã xong.

    "Ngươi, Vũ Văn Ngạn là người mà kiếp này Vũ Văn Tu ta yêu nhất." Vũ Văn Tu nhìn sâu vào mắt y, nói, "Ta yêu ngươi!"

     Đột nhiên, ánh mắt ôn nhu của hắn trở nên lợi hại, hắn quay về phía khác kêu to: "Là ai? Đi ra!"

     Vũ Văn Ngạn sửng sốt nhìn theo ánh mắt của Vũ Văn Tu. Vào đúng lúc này, một cánh cửa vào hiện ra trên bức tường, Vũ Văn Tu nhanh chóng lùi về phía đó.

    "Thực xin lỗi." Khi Vũ Văn Ngạn kịp phản ứng, Vũ Văn Tu đã tiến trong cánh cửa, thản nhiên nhìn Vũ Văn Ngạn.

    Nhưng Vũ Văn Ngạn không phải là kẻ chịu để người khác sắp đặt, rất nhanh vươn tay, ngăn cản cánh cửa đang dần dần khép lại, nổi giận nhìn chằm chằm Vũ Văn Tu, "Vũ Văn Tu!"

    "Để cho ta một người đi đối mặt nơi này đi." Vũ Văn Tu nhìn y.

     Vũ Văn Ngạn dùng sức, gân xanh nổi lên dữ tợn trên hai cánh tay và trên cổ, y không thể, y không thể, nỗi thống khổ đo y không muốn lại chịu đựng thêm một lần, y cũng không thể chịu đựng thêm lần nữa.

    "Vũ Văn Tu, ta đã nói với ngươi... ta sẽ không buông tay!" Vũ Văn Ngạn cường ngạnh tuyên cáo, cánh tay chống vách tường, mồ hôi chậm rãi rịn ra.

     Vũ Văn Tu không phải thần tiên, hắn chỉ là một con người bằng xương bằng thịt, hắn cũng biết đau lòng, cũng biết cảm động, ngọt ngào đích bi thương nảy lên trong lòng, nếu cứ tiếp tục như vậy, cánh tay của Vũ Văn Ngạn sẽ không giữ được, hắn biết, cánh cửa này sẽ không bị Vũ Văn Ngạn chặn lại.

    Vũ Văn Tu nhắm lại hai mắt, muốn không nhìn, nhưng trong không gian âm lãnh này tràn ngập hương vị của Vũ Văn Ngạn, hắn chậm rãi mở mắt, mê mang nhìn thấy Vũ Văn Ngạn kiên trì, và rồi hắn thở dài, cửa chậm rãi mở ra.

    Vũ Văn Ngạn nhanh chóng lách người vào, sau đó hai tay vươn ra cuốn lấy thắt lưng Vũ Văn Tu, gắt gao mà đem hắn nhu tiến vào trong thân thể của chính mình.

    "Thực xin lỗi, thực xin lỗi, thực xin lỗi......" Vũ Văn Tu hô hấp hương vị của Vũ Văn Ngạn, nâng bàn tay phải của y lên bên môi, chậm rãi hôn, lặp đi lặp lại những lời này.

     Vũ Văn Ngạn nâng đầu hắn lên, lau đi nước mắt ướt trên khuôn mặt hắn, "Cho dù phía trước là địa ngục, chúng ta cũng sẽ cùng nhau đối mặt."

     Vũ Văn Tu không nói gì, chỉ gật gật đầu, sau đó hai con người yêu nhau tha thiết ấy, ở trong cánh cửa chật hẹp tăm tối, lẫn nhau cùng hôn, truyền đến nhau tâm ý......

8 nhận xét:

  1. oa~ thật là ngọt , ngọt quá ih Yu ơi, Ngạn ka quyết tâm không buông tay, dù phía trước có là đại ngục >"<!!!!
    Ths nàng đã có chương mới, chờ chương tiếp của nàng oa~~~~ ^^

    Trả lờiXóa
  2. 2 anh quá ngọt a, làm ta cảm thấy rất vui

    Trả lờiXóa
  3. @ pk230046 & tiểu Quyên: Hai anh này thì lúc nào mà chẳng tranh thủ cho tim hồng bay phấp phới! ^^

    Trả lờiXóa
  4. 1 tháng trời ko mò đươc mạng thật là nhớ a!!!!!!
    Hảo nhớ tỉ tỉ với mấy bé nhà mềnh nha.
    L âu lâu mơ zô mà thấy nhà tỉ bữa nay xum vầy ghê á, truyện dich cũng nhiều hơn hồi bữa nga.
    Mà bộ mới tỉ mần có hay ko zạ. Sao em ngiử thấy mùi giống nh à anh fi với a cận nha.
    Thanks tỉ nhiều!!!!!

    Trả lờiXóa
  5. ya ngọt chết người
    thanks tỉ nhìu ♥♥♥

    Trả lờiXóa
  6. á... ngọt chết đi được

    Trả lờiXóa
  7. truyen nay lam nguoi khac muon dung thanh phim, danh nhau lien mien

    Trả lờiXóa

Comment của bạn sẽ bị xóa nếu:
- Có nội dung gây phản cảm cho những người đọc khác.
- Có hoặc dễ gây hiểu lầm là có tính công kích đối với Blog.
Những vấn đề không liên quan trực tiếp đến bài viết xin hãy post tại trang "Rảnh thì buôn a..."

Recent Comment