25/10/11

Cửu cung Tế - Hạ bộ

Chương kết
Vĩ thanh


Thanh sơn liên thiên bích, cây cỏ um tùm, đưa mắt nhìn ra nơi nơi đều là một mảnh lục ý dạt dào, thảo nguyên tiếp thiên, tưởng như bước ra là có thể chạm tới, nhưng đi mãi cũng không cách nào đến gần được.
Ánh mặt trời ấm áp, xuyên thấu qua làn sương sớm mỏng mảnh, hai bóng người phóng ngựa rong ruổi, từ xa nhìn lại tựa như nhân, thiên, mã hợp thành nhất thể, xuyên qua ánh sáng mà bay đi.
Chạy lâu, hai con tuấn mã liền dần dần chậm bước lại, mặc dù không giống vừa rồi phiêu phiêu theo gió vui vẻ đầm đìa, nhưng cũng là thản nhiên thỏa chí. Lúc này hơi lạnh của gió sớm tạt qua bên mặt, làm cho tâm khoáng thần di.
Phía xa xa trước mắt là khói bếp từ từ bay lên, bay đến không trung liền mờ dần rồi tiêu thất.
Nhà sàn dựng bên dòng nước uốn lượn, mây bay lãng đãng trên nóc nhà bằng gỗ sam, phong cảnh như tranh vẽ, hết thảy tường hòa.
Khi sắp tiếp cận sơn trại thì hai người liền xuống ngựa, dắt ngựa chậm rãi mà đi, ung dung tự tại.
Bên tai truyền đến thanh âm cười đùa ầm ĩ, thân ảnh vài tiểu hài tử liền tiến vào trong tầm nhìn.
Một hài đồng tựa hồ là quay đầu lại với chúng bạn giả làm mặt quỷ, sau đó xoay người nhanh chân bỏ chạy, nụ cười vạn phần đắc ý, như đã thực hiện được một trò đùa dai.
Vừa chạy vừa ngoái đầu lại, vừa... không... chú ý liền va phải người đang từ xa đi tới.
“Oa --
 Khi tiểu hài tử suýt ngã về phía sau thì được người đưa tay xách lên.
“Thả ta ra!” Tiểu hài tử đá đá hai chân.
“Đáng đời, ha ha! Su lưng, mấy hài tử khác cười vang dội.
“Thả ta ra! Thả ta ra!” Tiểu hài tử trừng mắt nam nhân đang tóm lấy mình, lập tức đón nhận lấy một cặp mắt đen sâu thẳm híp lại nhìn nó.
“Tiểu quỷ.” Người nọ lẩm bẩm một câu.
“Ta không phải tiểu quỷ.” Tiểu hài tử lập tức cãi lại.
“Khuất lão sư?” Lúc này có một đứa trẻ sau lưng nó giật mình kêu lên.
“Di?
Khuất lão sư? Đứa bé ngừng lại, nhìn người trước mắt.
Người này đâu có phải Khuất lão sư mà mình biết a?
Chẳng lẽ Khuất lão sư biến dạng ?
Khoan đã.
Lúc này nó mới phát hiện bên cạnh nam nhân còn có một người, chỉ thấy người nọ nhìn mình nhè nhẹ mỉm cười, không phải Khuất lão sư thì là ai?
“Tiểu quỷ này cũng là học sinh của ngươi?” Nam nhân đang túm lấy nó quay đầu hỏi Khuất lão sư.
“Thả hắn xuống đi.” Khuất lão sư cười gật đầu.
Vẫn là Khuất lão sư tốt nhất.
Tiểu hài tử tự nhủ trong lòng.
“Thương liễm, ca ca của ngươi đâu?
Sau khi rơi xuống đất, tiểu hài tử nghe thấy Khuất lão sư hỏi mình.
“Ca của ta đang học bài.” Tiểu hài tử kích động chạy đến bên cạnh Khuất Bình, lôi kéo áo hắn mà nói, “Khuất lão sư mấy năm này đi nơi nào? Ca của ta rất tưởng niệm ngài.
“Ta về nhà.” Khuất Bình cười sờ sờ đầu đứa bé, nói.
“A, ca ca nói nhà của Khuất lão sư ở kinh thành, có phải là rất xa a?” Tiểu hài tử lại hỏi.
“Đúng vậy.
“Khuất lão sư nói cho chúng ta nghe một chút chuyện ở kinh thành a?
“Đúng vậy đúng vậy, nghe nói kinh thành rất phồn hoa, rất lớn, phải không?
“Có đẹp bằng nơi này hay không a?”
Lúc này không chỉ riêng Thương Liễm, những hài tử khác cũng xông tới, đều tranh nhau không ngừng hỏi đông lại hỏi tây.
Đông Phương Hạo ở một bên không khỏi nhíu mày.
Thật sự là một đám tiểu quỷ.
“Khuất...... Lão sư?” Lúc này giọng nữ thanh thúy từ phía sau truyền đến.
Đông Phương Hạo quay đầu lại, nhìn thấy một nữ tử tết tóc đen mang khăn trùm đầu, đứng cách bọn họ không xa sững sờ nhìn Khuất Bình.
Nàng là ai?
Khuất Bình cũng nghe thấy, hắn quay đầu lại, “Mẫn cô nương.
“Thật là ngài a, ta còn không quá tin vào mắt mình!” Mẫn cô nương nói rồi nở nụ cười, sau đó nàng nhìn về phía Đông Phương Hạo hỏi, “Vị này chính là?
Người nam nhân này liếc nhìn lại, nàng lại cảm thấy giống như lần đầu tiên nhìn thấy Khuất Bình, khí chất phong độ hoàn toàn khác với người bình thường, tựa hồ ẩn hàm một loại uy nghiêm cùng khí thế rất đặc thù, thế nhưng người này nơi đáy mắt lại có một loại bễ nghễ thiên hạ.
Khuất Bình liếc nhìn Đông Phương Hạo, thoáng nhìn thấy lông mày y nhăn lại bèn nở nụ cười, hắn chuyển hướng Mẫn cô nương đáp, “Mẫn cô nương chắc hẳn đã đoán được hắn là ai đi.
Mẫn cô nương nhìn Khuất Bình, thấy nụ cười trên mặt hắn tinh thuần trong sáng, thuần túy đến cực hạn, sớm đã không còn loại bất chợt cô tịch cùng nhàn nhạt đau thương năm đó, lại nhìn ánh mắt người nọ chăm chú vào Khuất Bình, lập tức minh bạch.
Nàng nhẹ gật đầu cười nói, “Đương nhiên có thể đoán được, hắn chính là Khuất lão sư ngài ......
Mẫn cô nương nói một nửa con mắt đi lòng vòng, tiếu dung lại sâu sắc vài phần.
Đông Phương Hạo chợt phát hiện vị Mẫn cô nương này cười có chút kỳ quái, ý vị thâm trường, y không khỏi nghi hoặc nhìn về phía Khuất Bình.
Khuất Bình nhìn sang Đông Phương Hạo, vẫn tươi cười như cũ, “Đúng vậy, hắn chính là “Ý trung nhân*” của ta. (* Người trong lòng, người mình yêu.)
Lần đầu tiên nghe Khuất Bình nói như vậy, Đông Phương Hạo ngây ngẩn cả người, nhìn hắn không nháy mắt, đáy lòng có một loại tâm tình kỳ diệu sinh sôi, khóe miệng không khỏi cong lên.
Ý trung nhân, ý trung nhân, a!” Một hồi yên tĩnh, sau đó vài tiểu quỷ đột nhiên hưng phấn mà kêu lên.
“Nhưng mà ý trung nhân không phải là nữ hài?” Tiểu hài tử khác kỳ quái nói.
“Ngươi ngốc!” Có người gõ đầu nó,  “Ngươi đã quên Thanh Tử ca ca sao?
“A, đúng a.” Đứa bé kia lúc này mới chợt hiểu ra.
Chỉ cần yêu mến đều có thể xem như người trong lòng a, hiểu hay không?” Tiểu hài tử kia chống nạnh giảng giải.
“Hiểu a hiểu a.
Vài tiểu hài tử chỉ để ý chính mình nói nhao nhao ồn ào, làm người ta nghe xong không khỏi bật cười.
Mẫn cô nương cũng không để ý tới những tiểu quỷ đó, nàng nhìn Khuất Bình nói, “Hai người một đường bôn ba nhất định mệt chết đi, gian phòng của Khuất lão sư Thương Ngôn thường xuyên quét dọn, hai người đi trước nghỉ ngơi thật tốt a, buổi tối ta làm đồ ăn ngon chiêu đãi các ngươi.
“Cũng tốt.” Khuất Bình mỉm cười gật đầu.
Nhìn theo bóng lưng hai người rời đi, nụ cười của Mẫn cô nương không khỏi nhiều hơn vài phần phiền muộn.
“Chấp tử chi thủ, cùng tử giai lão...... Thiên nếu hữu tình, thiên cũng lão.....” Nàng rủ mắt, thấp giọng thì thầm.
Nhiên, tình cảnh này, gọi nàng có thể nào không hâm mộ?
“Ca ca, ca ca.” Thương Liễm chưa vào nhà liền quỷ kêu, “Ca ca.....”
“Làm sao vậy, ta đang đọc sách.” Thương Ngôn mặt mũi tràn đầy không kiên nhẫn ngẩng đầu lên.
“Khuất lão sư đã trở lại a.” Thương Liễm cười toe.
“Cái gì?” Thương Ngôn dường như không thể tin được, “Ngươi nói thật?
“Thật mà thật mà.” Thương Liễm mãnh liệt gật đầu, còn nói thêm, Ý trung nhân của Khuất lão sư cũng tới.”  
Thương Ngôn sững sờ, “Ý trung nhân?”
“Đúng vậy, đúng vậy, rất tuấn tú a, cho dù có chút hung dữ.” Thương Liễm nhớ tới đôi mắt đen sẫm nhìn nó lúc nãy.
“Ý trung nhân...” Thương Ngôn lẩm bẩm, “Ý trung nhân của Khuất lão sư, chẳng lẽ --
Thương Ngôn lúc này nhớ tới những bức tranh trong thư phòng.
-- Chẳng lẽ chính là người trong bức họa?
Rất nhiều năm sau, khi Thương Ngôn đi đến kinh thành mới biết, người trong bức họa nguyên lai đúng là Thiên tử tiền triều.
***
“Hướng ẩm mộc lan chi rơi lộ hề, tịch cúc chi hoa rụng.”
Mỗi lần đến tiết hoa ngọc lan nở trong cung, Trường Bình sẽ lại nhớ tới một người.
Tình yêu say đắm đối với người nọ sớm đã giảm đi, nhưng hoài niệm với hắn cũng không từng giảm bớt.
“Huynh cũng giống ta sao, Khuynh Kình?” Nàng quay đầu lại nhìn Hoàng Phủ Khuynh Kình hỏi.
Hoàng Phủ Khuynh Kình cười mà không đáp.
“Bọn họ lúc này sẽ ở đâu? Trường Bình ghé vào trong ngực Hoàng Phủ Khuynh Kình.
“Nàng muốn đi sao?Hoàng Phủ Khuynh Kình cúi đầu, hôn lên trán nàng.
“Huynh có thời gian rảnh rỗi liền dẫn ta đi, được không?Trường Bình cười dịu dàng, ngữ điệu nhu hòa.
“Hảo. Hoàng Phủ Khuynh Kình ưng thuận.
Lúc này, ngọc lan tỏa hương thanh nhã, cánh trắng nõn lộ vẻ trong trẻo dưới ánh mặt trời, gió nhẹ phe phẩy, cánh hoa chập chờn, trong thoáng chốc, họ như nhìn thấy tiếu dung của người ấy, nụ cười nhàn nhạt mà ưu nhã, cao quý mà ôn hòa, khắc vào nơi sâu thẳm tận đáy lòng, vĩnh viễn lưu lại trong Cửu trọng cung khuyết này.
Gió vút lên, thổi rơi từng đợt cánh hoa, cũng thổi xôn xao mặt nước xanh trong.
Bên tai mơ hồ truyền đến tiếng đàn du dương uyển chuyển......
Trong chốc lát, ký ức giống như thủy triều hiện lên, bỗng nhiên quay đầu, dĩ nhiên đã qua cả đời.
-- Toàn văn Hoàn --

Tạm biệt Hạo Hạo với A Bình, TT^TT *vẫy khăn**chấm nước mắt*. Cuộc đời là thế, cứ cố gắng tranh đoạt những thứ không thuộc về mình, cuối cùng không những không có tình yêu, hạnh phúc mà còn tự bịt kín đường lui của chính mình. Con người ta cần tranh đấu, nỗ lực để đạt được hạnh phúc, có lúc lấy lui vi tiến như Hạo Hạo, có lúc lại cần dũng cảm bước chân ra khỏi những tín điều của bản thân mình để nắm lấy hạnh phúc, như A Bình, có lúc phải biết buông bỏ mà trân trọng lấy bản thân, như Trường Bình, cũng có lúc điều gì cũng không thể làm, chỉ có thể hoài niệm và chúc phúc cho ngươi khác, như Mẫn cô nương... Ài... Mưu sự tại nhân, thành sự tại thiên a, "xưa nay nhân định thắng thiên cũng nhiều", nhưng mờ không phải là tất cả a... Ài...

Continue>>>> Sách đạn tinh anh

25 nhận xét:

  1. hoàn rồi ha nàng. bộ này nhè nhẹ, ấm áp như 1 dòng lưu thủy ấy, ta thix Hạo Ka, thix Bình lão sư, 2 người vô cùng xứng đôi, vô cùng ăn ý ~
    Ths nàng đã đi đến cuối cùng bộ này ^^
    Ta chờ bộ mới nhà nàng, chờ Huyết Liên nữa ~ yêu nàng ^^!

    Trả lờiXóa
  2. Thế là cuối cùng hai người làm thành một đôi thần tiên quyến lữ nơi thảo nguyên :)
    Chẹp, và cho đến cuối cùng, bộ này xứng đáng được gọi là "thanh thủy văn" ha? :))
    Có điều ta có một thắc mắc nhỏ là tác giả quên tiệt (mà đồ là cố tính bỏ bê) cái triều đình của Hạo ca trước đây rùi, tò mò nhỏ "AI LÀM HOÀNG ĐẾ TIẾP THEO VẬY"???

    Trả lờiXóa
  3. Aaaaaaaa
    Giờ ta mới để ý, trong đám giới thiệu Danmei, lối vào tệ gia nhà nàng có bộ phụ tử (hàng thật) --> ta đồ là không phải xuyên không này nọ đúng không? Nàng xếp nó vô lịch edit đi, nhá nhá nhá *chớp chớp*

    Trả lờiXóa
  4. Oa oa oa, ta vừa qua vnsharing coi lại truyện Thế thân hoàng tử. Hự hơi thất vọng, nàng có biết bộ nào phụ tử thật mà hai người sống với nhau từ khi sinh ra không? Giới thiệu ta với? Ta muốn biết tác giả dẫn dắt kiểu gì để có thể xuôi được thứ tình cảm kiểu đó :)

    Trả lờiXóa
  5. Nàng ui, bây h ta mới xuất hiện đây, ta nhào tới ôm nàng, bám chân, đọc truyện.

    Trả lờiXóa
  6. @ tiểu phudu: Phụ tử thật thì cũng có mí bộ, cơ mà đúng như yêu cầu của nàng thì hơi bị hiếm đấy, toàn xa nhau, không nhận ra -> yêu-> nhận ra thôi. Để từ từ ta ngẫm lại coi có bộ nào từ nhỏ tới lớn ở bên nhau không.

    Trả lờiXóa
  7. @ tiểu keke: Ta cũng ôm ôm ôm ôm nè... ^^

    Trả lờiXóa
  8. @ pk230046: ta cũng iu nàng ^^... *E thẹn**E thẹn*

    Trả lờiXóa
  9. @ tiểu phudu: Ta hông bít, cơ mà nếu cặp Kình x Bình có con trai mà hông cho nó kế vị thì uổng, ba ba như thế, mụ mụ như thế, lý tưởng quá còn gì...
    Ta thấy thèm cái đôi ông thúc thúc của A Bình mí lị vị "Thanh Tử" nào đó quá à! TT^TT

    Trả lờiXóa
  10. thật nhẹ nhàng a. Chúc mừng hoàn thêm bộ nữa. Comm của ta thường biến mất, ko hiểu tại sao.

    Trả lờiXóa
  11. @ tiểu Lãng: Thank nàng! ^^ Ta vừa mí lôi comt của nàng ra rồi đấy! ^^

    Trả lờiXóa
  12. Ta thường không thích cổ trang lắm nhưng phải công nhận bộ này hay, đọc rất thích...mà thích nhất là giọng văn của người dịch ah, Cám ơn chủ nhà nhiều nha. Tình cờ tìm thấy nhà nàng ta lại có thêm một nơi tâm đắc để thường xuyên ghé thăm.
    Thích chủ nhà vừa có tâm vừa có tính cách phóng khoáng cởi mở như nàng.

    Trả lờiXóa
  13. Nhận xét này đã bị tác giả xóa.

    Trả lờiXóa
  14. @ LQ: Hờ hờ hờ... Khen nữa đi nàng... Ta là ta chúa khoái được người khác khen, càng nghe khen ta càng có động lực tác nghiệp, hờ hờ hờ... ^^

    Trả lờiXóa
  15. lần đầu tiên com nhà nàng ^^
    lâu lắm oy ta mới lại đc đọc 1 bộ khiến ta cảm thấy thik như vậy ^^ thanks nàng đã edit bộ này nga :D
    dù ko ngược lắm nhưng ta thấy thương hạo ca nhiều hơn, lúc bình ca bỏ đi oy trở về ta muốn hạo ca phải giận dỗi mấy ngày cơ :)) ko thì thương hạo ca lắm. Ta cũng thương cho các nhân vật phụ trong truyện nữa, may mà Trường Bình và Khuynh Kình đến vs nhau :x.
    lời cuối thank nàng nhiều :x
    p/s: ta lúc đầu dùng FF ko thể mở đc mật khẩu vs cả com :(( làm ta ức chế lắm, 30p sau ta tự dưng nghĩ đến IE thế là thử mở =IE may mà uki, nếu ko ta tự kỷ mất :D

    Trả lờiXóa
  16. @ nặc danh: Cảm ơn nàng đã comt! Mỗi ngày nhận được comt là một ngày zui, hè hè hè... ^^ Cái zụ máy móc làm ta nhiều lúc điên hết cả đầu, cơ mà ta đang xài FF mừ... Nàng lại phải mở IE mới được sao?TT^TT

    Trả lờiXóa
  17. Nana : Ta đọc hết truyện này trong 2 ngày ... Cảm giác rất là nhẹ nhàng, trầm ổn . Đây giống như là Mạch thượng hoa khai phần 2 vậy tuy anh thụ bên đó ko có đẹp và giỏi = Khuất Bình ( đc cái anh í tửng tửng hơn =)
    Nàng edit rất tuyệt a, mà truyện nàng chọn để edit cái nào cũng rất hay. Ta nói thiệt đó chứ k có nịnh nàng đâu >x< Mong là sau này tiếp tục đc xem nhìu tác phẩm của nàng.
    Mấy truyện ấm áp nhẹ nàng kiểu này làm ta thiệt lưu luyến ghê . Nhìn thấy cái chữ toàn văn hoàn tự nhiên thấy buồn man mác ... Có nhiều truyện đọc rất là dài dòng mà cứ đấu tranh đấu trí liên miên làm ta oải gần chết, nhìn thấy nó hoàn là ta mừng ghê gớm.
    Lảm nhảm đủ rầu, ta đi ngủ thui. Chúc nàng cuối tuần vui vẻ giữ sức làm bộ Sách đạn nhen. Ta rất mong chờ tới lúc 2 chàng trai lực lưỡng yêu nhau đó =)))))))))))

    Trả lờiXóa
  18. @ Nana: "Ta rất mong chờ tới lúc 2 chàng trai lực lưỡng yêu nhau đó" => ^0^ ^0^ *Cười lăn lộn* Cảm ơn nàng nhìu nhìu! Ta sẽ tiếp tục cố gắng!Yeah!!! ^^

    Trả lờiXóa
  19. Cảm ơn nàng. Mấy ngày nay ta gần như chìm đắm trong không khí của truyện. Cảm giác, có cái gì đó rất giống với Khuynh Tẫn. Là cảm giác, chứ không phải là cốt truyện đâu nha. Thật sự lâu như vậy rồi mới lại có một bộ đam mỹ khiến ta hài lòng như thế.
    Ta thích những truyện mà ngay từ đầu tình cảm nam-nam là trái ngang đạo lý, có như vậy cái ngược tâm nó mới riêng biệt và sâu sắc so với những truyện tình nam-nữ thông thường. Ta cũng thích những anh công có tính chiếm hữu, bá đạo, nhưng trân trọng thụ của mình; thích những anh thụ lạnh lùng, bản lĩnh, là một đường đường nam tử nhưng cũng rất yếu đuối trong tâm. Đáng tiếc, những bộ truyện như thế thật không nhiều.
    Một lần nữa, cảm ơn nàng thật nhiều.
    Mà, nàng có thể giải đáp giúp ta tên truyện đc không? "Cửu cung tế"? Thật tình ta nghĩ mãi cũng ko ra ý nghĩa của nó.

    Trả lờiXóa
  20. Fic thật là hay.

    Mình thích tính cách của Khuất Bình lẫn Hạo nhi (mình thích cách gọi thế này hơn là Đông Phương Hạo).

    Khuất Bình là người hờ hững với mọi việc, chỉ có gia đình, thái hậu và Hạo nhi là có thể bức ra được phần tình cảm trong đôi mắt lãnh tĩnh của Khuất Bình mà thôi.

    Mỗi lần bạn chú thích sự ra đời của Si No từ 1 tới 5 là mình lại bật cười, mình vốn hay nghĩ mấy emotion của editor nếu quá nhiều sẽ làm loãng fic, nhưng bạn là một trong những editor có phần chú thích ngộ nghĩnh và thú vị mà mình rất thích.

    Bởi cá tính của Khuất Bình như thế, lại thu hút ánh nhìn của nhiều người, rồi từ đó phát hiện ra bản lĩnh, sự trầm tĩnh và bị chìm đắm vào Khuất Bình mà ko hay biết.

    Mấy cây si sau ra đời muộn hơn, mà còn đắm đuối như thế, thì Hạo nhi và Trường Bình làm sao thoát ra được.

    Nhưng mình phục Trường Bình nha, ko phải ai cũng có thể tâm niệm yêu mà ko cần đòi hỏi, thường câu nói đó chỉ treo ở cửa miệng mà thôi, giống như Khâm quý phi vậy, ban đầu cũng bảo chỉ cần ở bên Hạo nhi là được, nhưng thật ra tâm vẫn mang nặng một hi vọng, nên kết cuộc mới thành ra như thế.

    Trường Bình thì khác, ngay cả tâm tư oán Khuất Bình cô cũng ko vui khi tự nhiên thấy mình như thế, bởi cô biết, bản thân ko có quyền buộc người khác đáp trả tình yêu của mình. Cô lặng yên ở bên Khuất Bình, ngay cả tuổi xuân trôi qua cũng ko tiếc, chỉ cần được nhìn thấy người mình yêu mà thôi.

    Cuộc tình của cô với Khuynh Kình cũng rất lạ, bắt đầu bằng đồng bệnh tương lân, thấu hiểu lẫn nhau, và tìm đến với nhau để chia sẻ, dần trở nên muốn chăm sóc, lo lắng cho nhau.

    Lúc ban đầu, mình thấy thương Hạo nhi hơn Khuất Bình, bởi vì Khuất Bình lúc đó cương quyết quá, tàn nhẫn quá với Hạo nhi. Nhưng thật ra, nghĩ kỹ lại, Khuất Bình là thầy của Hạo nhi, bởi mang thân phận đó nên lúc nào cũng nghĩ nhiều cho trách nhiệm Hạo nhi đang mang, cho những đánh đổi mà Hạo nhi phải chịu nếu ở lại và tiếp nhận phần tình cảm sâu nặng đó.

    Mà thật ra, nhờ có rời xa, mới là dịp để nhìn rõ hơn tâm tư bản thân, Khuất Bình mới ngộ ra bản thân cũng đã yêu Hạo nhi mất rồi, mới thả lỏng tâm tình mà thương nhớ, mà quan tâm, để rồi chọn lựa trở lại bên Hạo nhi.

    Thái hậu thương Hạo nhi như thế, thương Khuất Bình như thế, thêm nữa chứng kiến Hạo nhi vì thương nhớ Khuất Bình mà hộc máu, bảo sao ko tha thứ cho cả hai ở bên nhau cơ chứ.

    Mình thích đoạn Hạo nhi đuổi theo được Khuất Bình nhưng vẫn đồng ý để cho Khuất Bình ra đi, thậm chí còn bảo rằng Khuất Bình ko hề phụ mình nữa, để cho lòng người ra đi thanh thản được một ít. Mà bốn cây si còn lại góp phần tiếp sức cho Khuất Bình rời xa cây si đại thụ này nha, may mà Hạo nhi là người biết nghĩ, ko truy cứu đó chứ.

    Lúc trở lại bên nhau thật là ngọt ngào, chỉ là thiệt ghét Khâm quý phi, bà ấy bị quả báo chỉ là tự sát ko thành, bỏ đi thế mà vẫn còn chưa hả dạ của mình nha, làm Khuất Bình đau đớn cả nguyên một ngày, rồi còn cong cớn bảo Hạo nhi phải cám ơn là bà ấy chỉ mới dùng xuân dược thôi nữa chứ. Thiệt đáng ghét mà.

    Khuất Bình tâm địa thiện lương còn tạ tội với Khuynh Kình nữa chứ. Hạo nhi làm gì cho phép ai bén mảng tới gần Khuất Bình chứ, cho dù giờ Khuynh Kình đã yên bề gia thất đi nữa, còn nhớ lúc mới biết Khuynh Kình cũng yêu Khuất Bình, Hạo nhi đã đá bay anh ra khỏi kinh thành liền đó thôi. Kiểu giả vờ say rồi mè nheo này đáng yêu nha, mà Khuất Bình rõ là quyền thê mà, chẳng thèm nể nang gì Hoàng thượng cả, bảo về là Hạo nhi phải xiêu vẹo (giả vờ) mà đi về thôi.

    Hai người sung sướng về chỗ sơn trại Khuất Bình đã từng sống để an nhàn nha, mà mình muốn có cái PN cảnh Hạo nhi sung sướng vì nhìn thấy ko biết bao nhiêu bức tranh Khuất Bình vẽ mình khi đang xa cách lắm, để xem mặt mũi Hạo nhi thế nào, còn Khuất Bình có ngượng ngùng hay vẫn giữ vẻ bình tĩnh lắm lắm.

    Cám ơn bạn đã edit fic này nhé.

    Trả lờiXóa
  21. Ta thật mắc cười lũ nhỏ, còn chưa thẳng nổi đã thấy cong cong. =))

    Trả lờiXóa
  22. Thật cóa lỗi đọc xong hết mới comt cho nàng được tại đọc trên điện thoại là chính không hà! truyện này hấp dẫn thiệt làm hại bây giờ nhìn ta như gấu trúc gòi"hai mắt mỏi mòn luôn" toàn làm chuyện về đâm không hà ngại quá thanhk nàng nhiều nha"ai nớp ui"

    Trả lờiXóa
  23. vừa copy về, đọc giới thiệu đã bị giọng văn mượt mà đượm buồn hấp dẫn. Bạn edit thật hay, thanks nàng nhìu

    Trả lờiXóa
  24. thực sự cám ơn bạn đã edit một bộ truyện hay đến thế, mình vừa đọc 1 lèo hết luôn cả bộ rồi ngồi cmt cắm cuối, ngặt cái, bao nhiêu xúc cảm nó ra vèo vèo, nhưng khi mình post lên lại không được, mất tiêu ah ლ(¯ロ¯ლ)
    giờ mình không biết cmt gì lun, tại nguồn cảm hứng nó bị cắt ngang đột ngột như thế,hic, giờ chỉ còn trong đâu mấy chữ "truyện hay quá ah, mình thích tính cách, tình cảm, suy nghĩ và cách xử sự của các nhân vật trong truyện, đặc biệt là dàn cây si ah, dễ thương gì đâu, làm mình phục ghê nới, hai bạn chính thì khỏi nói tới rồi, bạn công thì quả là "bao nhiêu chiêu đều sử ra hết để "bắt" cho được bạn Khuất Bình đáng yêu, mà Khuất bình mình thấy tính cách đáng yêu thiệt, nhìn cứ ngơ ngơ sao á, tuy bạn ý rất thông mình nhưng torng tình cảm bạn ấy cho mình cảm giác vậy á,hì!" Nhưng mà chủ nhà à, chủ nhà edit thực sự rất mượt, rất hay đó, làm mình đọc mà thích ghê nơi, cám ơn chủ nhà lần nữa!

    Trả lờiXóa

Comment của bạn sẽ bị xóa nếu:
- Có nội dung gây phản cảm cho những người đọc khác.
- Có hoặc dễ gây hiểu lầm là có tính công kích đối với Blog.
Những vấn đề không liên quan trực tiếp đến bài viết xin hãy post tại trang "Rảnh thì buôn a..."

Recent Comment