15/9/11

Huyết liên - Quyển 3

Đệ thập thất chương: Không bao giờ buông tay khỏi ngươi. (Trung)

Vũ Văn Thần nhìn lão ca nhà mình trấn định lạnh lùng trước sau như một, lòng không khỏi âm thầm bội phục, đồng thời cũng không khỏi cảm thấy khoảng cách giữa mình và y thật xa. Hắn chợt nghĩ, có những người, dù cho ta có cố gắng suốt đời cũng không cách nào vượt qua họ được.
Trong lúc đó, Lý Lăng cũng theo dõi diễn biến trên tòa building không rời mắt: "Tình huống thế nào rồi?"

Thuộc hạ của y đáp: "Cửu tử nhất sinh."

"Ta muốn bắt sống Vũ Văn Tu."

"Vậy ngài phải chờ xem hắn có bản lĩnh còn sống trở ra hay không."

"... Ân." Lý Lăng trầm ngâm nhắm mắt lại, y lại nhớ đến câu nói như một lời nguyền của Vũ Văn Tu: A tu la đã trở lại! Nếu vậy, hắn hẳn là có thể toàn mạng trở ra, đúng không? Mong sao y không phải thất vọng.

Trên tầng cao nhất của tòa building, Lăng tỏ ra kinh ngạc khi nghe thấy Vũ Văn Ngạn nói đến bom. Là một ám vệ, việc để chủ nhân ngồi trên một đống bom mà không hề hay biết, đối với anh là một sự sỉ nhục. Hơn nữa, anh biết rất rõ hệ thống trang bị bảo mật của Vũ Văn tập đoàn, việc có người xâm nhập vào tòa đại lâu để đặt bom, theo lý mà nói là hoàn toàn không thể!

Tuy nhiên, khi ngọn tiểu đao đục ra một lớp tường, sợi dây điện nhỏ xíu màu đỏ chói mắt đập vào mắt mọi người, thì không ai có thể hoài nghi được nữa. Và họ cũng đồng thời nghĩ đến, nơi này hẳn sẽ không chỉ có một quả bom!

"Rốt cuộc sao lại thế này?" Ảnh thốt lên. Rõ ràng hắn cũng không biết gì về chuyện này.

Vũ Văn Tu chăm chú xem xét quả bom. Xem ra từ sau khi hắn “chết”, việc đào tạo sát thủ của Zero ngày càng đi xuống nhưng khả năng nghiên cứu chế tạo vũ khí thì không chút thụt lùi. Loại bom này căn bản không thể bị dò ra bằng thiết bị hiện có, chẳng trách không một ai phát hiện ra sự hiện hữu của nó, không, phải là của “chúng”...

"Thứ này đã đặt ở đây nhiều năm..." Vũ Văn Tu nói. “Không rõ cụ thể là bao lâu, nhưng hẳn phải trên 3 năm rồi.”

Mọi người lại bị chấn động thêm một lần nữa.

"... Năm năm." Vũ Văn Thần thì thào. “Là năm năm.”

"Nga?" Vũ Văn tu nhướng nhướng mi.

Ảnh nhìn thoáng qua Vũ Văn Ngạn, sau đó cũng lên tiếng: "Năm đó sau khi Thiếu chủ ... mất tích, Vũ Văn gia hầu như dốc cạn lực lượng ở Thái Bình Dương chừng một tháng trời... Tất nhiên sau đó không có kết quả, mới rút quân trở về..."

Vũ Văn Tu nghe lời này, tự nhiên là đau lòng Vũ Văn Ngạn, hắn nhìn lại y, ôn nhu mỉm cười, sau đó nói: "Vậy rất có thể Zero thừa dịp các ngươi nơi lỏng mà xâm nhập vào... Xem ra kế hoạch này đã được bố trí thật lâu, chỉ là chưa có cơ hội để lật bài ngửa."

"Thật không thể ngờ nổi!" Vũ Văn Thần lắc đầu.

Vũ Văn Ngạn cười lạnh một tiếng, "Trên đời không có gì là không thể, chỉ cần ngươi nguyện ý làm, vậy hết thảy không thể đều thành có thể."

Vũ Văn Thần hỏi: "Vì sao bọn họ phải chờ tới hôm nay mới động thủ?"

"Vì chúng còn chờ một điều gì đó, mà nó thì mãi đến năm năm sau, tức là cho đến nay, mới xuất hiện, hoặc là cho đến nay bọn chúng mới đạt được." Vũ Văn Tu đáp.

Vũ Văn Ngạn chợt vươn tay ôm lấy hắn, để hắn tựa vào trong lòng mình, bởi vì, trong một thoáng ấy, y chợt thấy trong mắt hắn mạc danh kỳ diệu hiện lên vẻ bi ai .

"Nó là ..." Hai chữ cuối cùng mà Vũ Văn Thần định thốt ra đã bị ánh mắt giết người của Vũ Văn Ngạn khẩn trương cho nuốt trở lại, nhìn Vũ Văn Tu đột nhiên trầm ngâm, Vũ Văn Thần cũng ý thức được có một số vấn đề tiểu Tu nhi không muốn nói, hắn cũng ngoan ngoãn im miệng, dù sao... mọi chuyện có vẻ cũng sẽ dần dần sáng tỏ. Vấn đề là... “Vậy bây giờ chúng ta phải làm sao?” Hắn nuốt nước bọt, can đảm đưa ra nghi vấn.

Không ai trả lời hắn, Ảnh bất giác liếc nhìn qua Lăng, thấy khuôn mặt tuấn tú nghiêm nghị của anh toát ra một tia lo lắng trầm trọng, bất giác cười khổ. Khó khăn lắm hắn mới có quyết tâm đuổi đến gần người này, thật không mong sẽ táng mạng tại đây. Lăng a, kiếp này nếu chúng ta vô duyên, kiếp sau liệu ngươi có cho ta một cơ hội bắt đầu lại hay không?

 .....
 
"Tiểu thư?" Nguyệt nhìn thấy đám hắc y nhân lao về phía họ, lo lắng gọi Duẫn Yêu.

"Ta ổn, Nguyệt tỷ!" Ánh mắt Duẫn Yêu lộ ra vẻ kiên định. “Ngạn thúc đã cho ta cơ hội này, ta sẽ không phụ lòng tin của thúc thúc.” Và của cả tiểu Tu cùng... người nam nhân ấy... Cô bé nghĩ thầm nhưng không nói tiếp.

Nguyệt khe khẽ thở dài, không biết là an tâm hay là thương cảm.

Cùng lúc đó, trên tòa building phía đối diện cũng xảy ra dị biến. Đường Phong dẫn Dương Vân thong dong đi vào trong căn phòng, nhìnvề phía  tên hắc y vừa buông ống nhòm quay sang nhìn họ: "Ngươi chính là kẻ giật dây những kẻ tập kích Vũ Văn tập đoàn?"

"Nếu đúng thì thế nào?" Tên sát thủ hẳn nhiên là bất ngờ, lùi lại đầy đề phòng.

"Cũng không có gì, chỉ là ta có chút thất vọng." Đường Phong sờ sờ trán, thoạt nhìn quả thực có vẻ rất thất vọng.

Tên sát thủ cười lạnh, "Đường gia ngài đến đây không phải chỉ để diễn kịch mèo khóc chuột đấy chứ?"

Đường Phong mỉm cười: "Ngươi biết ta? Vinh hạnh! Tiện đây ta cũng nói luôn, ngươi không cần chờ đợi nữa, mấy vị huynh đệ  kia đã có việc khác để lo cả rồi, việc của ngươi chỉ có đối phó với ta."

Tên sát thủ chầm chậm đứng thẳng lên, mắt không rời khỏi Đường Phong và Dương Vân: "Các ngươi biết...?"
Đường Phong nhướng mày: "Biết a, bất quá không phải ta, mà là Vũ Văn Ngạn, sau này nếu có cơ hội gặp lại hắn, ngươi có thể tranh thủ đề đạt bất mãn."

"Vũ Văn gia quả nhiên danh bất hư truyền." Tên sát thủ nói, sau đó, nhanh như chớp rút súng, nhằm vào bọn họ. Hai người lập tức tách ra, tên sát thủ một lần nữa nhắm vào Dương Vân.

"Đối thủ của ngươi ở đây." Không biết từ lúc nào Đường Phong đã luồn lại sau lưng gã. tên sát thủ quay ngoắt lại, vừa kịp né tránh một cước của Đường Phong.

"Đường gia võ nghệ không tồi." Gã ta cười nhạt.

Đường Phong thu chân về. "Thực lực của ta còn chưa bằng 1/4 Vũ Văn Ngạn." Nói xong chậm rãi bước về phía người nọ.

Không có nhận xét nào:

Đăng nhận xét

Comment của bạn sẽ bị xóa nếu:
- Có nội dung gây phản cảm cho những người đọc khác.
- Có hoặc dễ gây hiểu lầm là có tính công kích đối với Blog.
Những vấn đề không liên quan trực tiếp đến bài viết xin hãy post tại trang "Rảnh thì buôn a..."

Recent Comment