7/9/11

Huyết liên - Quyển 3

Đệ thập ngũ chương: Tập kích.
       
    Khi Vũ Văn Ngạn cảm giác được có ánh mắt chăm chú theo dõi y, bèn nhìn lại Vũ Văn Tu trong ngực mình. Nhận thấy thần sắc khác thường của y, Vũ Văn Tu cũng lập tức cảnh giác lên. Vũ Văn Ngạn nhìn lướt qua trong phòng một lượt, rồi ánh mắt tập trung vào mặt gương sáng loáng trên tường. Chiếc gương treo đối diện với vách kính. Giữa ban ngày, không khó để y nhìn thấy một chấm nhỏ lóe sáng từ một tầng lầu trên tòa building sau lưng, cái ánh sáng lập lòe mà bất cứ một kẻ nào từng được huấn luyện qua môn bắn súng đều biết là cái gì...    

    Vũ Văn Tu yên tĩnh như cũ ghé vào lòng Vũ Văn Ngạn, bàn tay đã sớm nhiều thêm một ngọn tiểu đao.

    "Phanh!" Viên đạn như tia sét đột ngột giáng xuống giữa trời quang mây tạnh, rất nhanh xuyên qua lớp thủy tinh, nhằm thẳng về phía Vũ Văn Ngạn. Dù đã có cảnh giác nhưng hai người vẫn không khỏi bị nó làm cho giật mình. Vũ Văn Ngạn ôm cứng lấy Vũ Văn Tu, úp sấp người xuống, lăn đi vài vòng về phía góc phòng. Cả hai nhanh chóng ngồi dậy núp vào sau bàn làm việc.

    "Ngu ngốc!" Vũ Văn Tu nhẹ nhàng than thở bên tai Vũ Văn Ngạn, đừng tưởng hắn không nhận ra trong một tíc tắc khi viên đạt vọt tới trước vách kính, Vũ Văn Ngạn tràn người ra che phủ lấy hắn là ý gì. Nếu bọn họ không kịp tránh khỏi viên đạn, hắn cũng sẽ không phải là người thụ thương. Trong lòng hắn vừa đau xót, tức giận lại vừa ngọt ngào, đến bao giờ người này mới thoát khỏi nỗi ám ảnh của năm năm trước...?

    Viên đạn không trúng mục tiêu, găm vào một bức danh họa treo trên tường.

    "Ai, tranh là để thưởng thức a, không phải là để ngắm bắn. Ngạn, ngươi nói bức tranh này ngươi tốn bao nhiêu tiền mua về vậy?" Hắn tiếc nuối nhìn cái lỗ thủng vô duyên vừa được người ta đào ra trên bức danh họa, khôi hài hỏi.

    Vũ Văn Ngạn trừng mắt liếc hắn một cái, sau đó dụng lực lao ra phía chân tường, giật dây treo mành, tấm mành phủ xuống che khuất tầm nhìn phía bên ngoài. Vũ Văn Tu đứng dậy đi về phía Vũ Văn Ngạn, trên tay lại nhiều thêm một ngọn tiểu đao. Hắn biết, tất cả chỉ vừa mới bắt đầu.

   Không gian im ắng, hai người đứng trong phòng, bất động. Từng giây trôi qua dài như thế kỷ. Âm thanh thủy tinh bị đập vỡ vang lên lanh lảnh, chỉ thấy bức rèm sẫm màu bị một bàn tay thò ra, vén lên, tiếp theo sau đó người cũng tiến vào, hơn mười hắc y nhân đứng ở trước mặt bọn họ.

     Người đến bình tĩnh, người ở trong phòng càng bình tĩnh. Như thể cả hai bên đều biết rõ trong nhất thời sẽ không có người đến quấy rầy bọn họ. Chưa kể Zero giăng thiên la địa võng gì xung quanh căn phòng này, chỉ bằng hiệu quả cách âm vô cùng tốt của căn phòng cũng đủ để ngăn cản hết thảy âm thanh “náo nhiệt” trong này vọng ra bên ngoài. Vũ Văn Ngạn cũng không hy vọng gì vào cái nút báo động phía dưới bàn làm việc của y, cái món trang sức chỉ có tác dụng làm yên lòng Vũ Văn Thần, mười người này y còn chưa coi vào đâu, không cần thiết phải hưng sư động chúng.

    "Xem ra chúng ta cần phải trao đổi danh thiếp rồi mới bắt đầu được?" Vũ Văn Tu lạnh lùng cười nói với Vũ Văn Ngạn.

    Vũ Văn Ngạn cởi áo khoác đưa cho hắn: "Lui sang một bên."

    "Nga." Vũ Văn Tu mỉm cười, ngoan ngoãn cầm áo lui lại, chuẩn bị xem trò vui.

     Đám hắc y nhân tựa hồ nhíu mày, ồ ạt tiến lên. Nhìn thấy Vũ Văn Ngạn tay không, có kẻ dùng đao, có kẻ cũng đánh tay không, rõ ràng chưa có ý định dùng đến súng lục. Vũ Văn Tu đứng một bên, trong lòng không khỏi cảm khái, đã bao nhiêu năm rồi, Zero dường như không có chút sáng tạo nào, vẫn thích bước một bắn tỉa, thất bại thì bước hai đánh giáp lá cà. Nếu như đổi lại là hắn, lúc này hắn đã cho mìn tạc bay cả căn phòng, ít nhất vừa leo vào cũng đã dùng súng băng cả căn phòng thành cái tổ ong, để làm chi đã bại lộ còn chậm rãi lấy cứng đối cứng... Người nào đó mải mê cảm khái mà không nghĩ đến rằng Vũ Văn tập đoàn cũng không phải cái chợ cho người thích đến thì đến, thích đi thì đi. Không phải kẻ nào dùng súng dùng mìn tạc bay văn phòng Tổng tài xong rồi cũng có bản lĩnh biến mất thần không biết quỷ không hay như No.1 hắn.

     Trong khi hắn còn mê mang nghĩ đến phương pháp tạp bay văn phòng của chính vợ mình thì Vũ Văn Ngạn đang tả xung hữu đột như hổ lạc bầy gà. Bị người ám sát không phải là chuyện gì mới mẻ với Vũ Văn Ngạn, lấy một địch nhiều cũng là chuyện thường gặp, mà y còn khỏe mạnh hồng hào sống đến bây giờ cũng là có lý do. Vũ Văn Ngạn bắt lấy cổ tay cầm đao của một tên, cổ tay y khẽ vặn, thanh đoản đao lặng im không tiếng động cắm phập vào ngực chủ nhân của nó. Thân ảnh như quỷ mị lách ra sau lưng hai tên tiếp theo lao đến, chân trái vung lên, ẩn ẩn có tiếng xương gẫy răng rắc, cả hai tên sát thủ dính vào nhau như diều đứt dây lao vào góc phòng. Không nhìn “thành quả”, thân hình y lập tức rùn thấp xuống, dưới chân một quét, lại đến một khuỷu tay ngay trên ngực đối thủ. Lần này không nghe thấy tiếng xương cốt gãy nứt, nhưng tiếng kêu tắc nghẹn cùng búng máu ứa ra quanh miệng tên sát thủ cũng khiến cho mọi người có mặt tại trường “hữu mục cộng đổ” Vũ Văn Ngạn ra tay biết bao nhanh, chuẩn, âm tàn quyết tuyệt. Vũ Văn Tu lại nhíu mày đăm chiêu, vừa nghĩ Vũ Văn Ngạn không làm sát thủ thực uổng, vừa cảm thấy Zero huấn luyện ra người mới lớp sau so với lớp trước càng chẳng ra làm sao.

     Hắn nhìn thấy những tên còn lại rút súng. A, lúc này mới biết rút súng! Vũ Văn Ngạn tung người lộn về sau bàn làm việc, trong nháy mắt chiếc bàn bị hất nhào, y vươn tay bắt lấy một cây bút bị văng lên trong không trung, dùng nó như một mũi phi tiêu, vung tay bắn ra.

     Tuy nhiên một cây bút chỉ có thể hạ được một người, tên còn lại âm thầm giơ súng, siết cò. Thế nhưng dường như gã đã quên mất, lúc này trong phòng ngoài Vũ Văn Ngạn ra vẫn còn có một người tên là Vũ Văn Tu.

     Vì thế nên trước khi ngón trỏ của gã kịp âu yếm lấy cò súng thì một bàn tay đã thò ra bóp chặt lấy hàm gã, một ngọn tiểu đao đã lạnh lùng liếm qua cổ họng gã, máu tươi nóng hổi và đậm đặc tràn ra. Tất cả diễn ra vô thanh vô tức.

     Xử lý xong xuôi phần của mình, Vũ Văn Ngạn đi về phía Vũ Văn Tu, thấy hắn lạnh lùng nhìn xuống cái xác, máu từng giọt chậm rãi nhỏ theo ngọn tiểu đao rơi xuống bên cạnh chân hắn. So với năm năm trước, hắn của lúc này càng thêm... nội liễm mà lạnh lùng, sát khí cũng càng thêm thâm trầm. Y thầm thở dài, giơ tay lên vuốt ve mái tóc hắn.

    Vũ Văn Tu nhìn thoáng qua các thi thể, lại nhìn thoáng qua tấm rèm phất phơ lay động thản nhiên, thần sắc nghiêm túc, hắn lôi kéo Vũ Văn Ngạn rời khỏi phòng.

    ......

    "Có ai đó vui lòng nói cho ta biết đã xảy ra chuyện gì?" Vũ Văn Thần nhìn khắp gian phòng xa hoa trang nhã lúc này không khác gì một bãi chiến trường, một hiện trường sát nhân hàng loạt hay một bãi tha ma... cùng hai con người vẻ mặt mà hắn không đoán nổi ý nghĩ. Một trong hai người lạnh lùng ném việc cho hắn: "Thần, xử lý chỗ này cho sạch sẽ."

    Người còn lại bỗng nở nụ cười xinh đẹp, trả lời hắn: "Chỉ là một số người không biết tự lượng sức thôi, Thần thúc. Lăng, các ngươi nhanh tay một chút, nếu không cảnh sát tới sẽ thực phiền phức. "

     Lăng gật đầu, rất nhanh phân phó người dọn dẹp nơi này.

    "Cảnh sát?" Vũ Văn Thần cau mày, người làm ăn không ai thích nghe thấy hai chữ “cảnh sát”. Thủy tinh thủng một lỗ lớn như vậy, người bên ngoài sao có thể hoàn toàn không hay biết, hơn nữa những kẻ có ý định gây rối cho Vũ Văn tập đoàn sẽ không bỏ qua cơ hội này, làm không khéo sẽ khiến Vũ Văn gia danh dự quét rác, chuyện này nói nhỏ có thể nhỏ, nói lớn cũng có thể lớn.

    Vũ Văn Thần nhìn từng cái xác được “đóng gói” đưa đi xử lý, đột nhiên nghĩ tới chuyện gì, mồ hôi rịn ra trên trán. Hắc, chỗ này có đến 10 người a, đều là sát thủ có huấn luyện a, có vũ khí a, cũng chẳng phải những dã nhân ở Amazon, mà đối phó cũng chỉ có lão huynh cùng tiểu Tu nhi ... Ai da, rốt cuộc thì thân thủ của lão huynh nhà mình cùng tiểu Tu nhi cao đến mức nào rồi? Sau này mình vẫn là ngoan ngoãn hơn một chút thì tốt...

    Hai ngọn tiểu đao của Vũ Văn Tu đã sớm biến mất không thấy tăm hơi, hắn nắm lấy tay Vũ Văn Ngạn, hai người không nói gì thêm, cùng nhau đi về phía thang máy, chuẩn bị rời đi.

     Có điều, tất cả vẫn chưa kết thúc...

   Khi thang máy mở ra, trong nháy mắt một cái lồng kim loại úp chụp xuống xung quanh bọn họ.  Duẫn Yêu từ trong thang máy đi ra, nhìn thấy vậy cũng sửng sốt nói không nên lời.

    "Lùi lại." Vũ Văn Ngạn gầm nhẹ khi Duẫn Yêu định giơ tay chạm vào hàng rào.

    Vũ Văn Tu xuất tiểu đao, bắn về phía lưới sắt, quả nhiên dòng điện lóe lên khiến người nhìn giật mình. Xem ra có kẻ trăm phương ngàn kế muốn đem bọn họ nhốt tại nơi này, hôm nay con mồi không chết không được...

____________

7 nhận xét:

  1. Temmm, ta chờ mãi hôm nay mới thấy chương mới của nàng, ta tạm dừng đọc Cửu Cung vì muốn chờ nhiều 1 tí sẽ đọc 1 lèo luôn ^^
    Chương này bạn Thần dễ thương nàng ha, bạn ấy bao giờ xuất hiện cũng ngoe nguẩy hết á
    À, chương này, sân khấu là của Ngạn Ka, Tu nhi chỉ đứng đó ngẫm nghĩ sao "tạc" cho pay cái văn phòng xinh xắn của papa thôi ^^,Ngạn ka dữ dội oách na :">~
    Ths nàng, chờ chương mới của nàng , Yu êu ~~~

    Trả lờiXóa
  2. xé phong bì nè
    chương nì hay
    hix hix
    chờ 2 chương của nàng mỏi mòn lun cổ dài như cổ ngỗng rồi nè
    nàng ju quý liệu nàng có thể tăng thêm số lượng chương trong 1 tuần ko
    thanksssssss nàng

    Trả lờiXóa
  3. chương này toàn anh Ngạn xuất thủ để thể hiện trước người đẹp a.hi......hi............

    Trả lờiXóa
  4. Kì này Zero xuất hết chiêu để bắt hai người đây, nhưng sao có thể ở trong tòa nhà của Vũ Văn gia mà thiết kế lưới bắt nhỉ, có nội gián à.

    Lưới điện nữa chứ, để xem hai người làm cách nào thoát thân đây, gì chứ chỉ cần có cả hai bên nhau, mình ko thấy lo lắng chút nào (tin tưởng hai người quá mức rồi nhỉ).

    Mà chuyện như thế muốn ko kinh động đến cảnh sát thì hơi khó, chỉ là cảnh sát thì lúc nào cũng đến muộn nhất khi mọi thứ đã xong xuôi mà thôi :)

    Trả lờiXóa
  5. @ http: nàng chưa đọc nhưng nhớ vote cho ta cái nha, TT^TT nhìn vắng hoe vắng hoắt là ta hông có hứng làm nữa... TT^TT

    @ha nguyen: Ta đang cố "phi" Cửu cung qua đoạn tình cảm lập lờ của hai anh, có lẽ phải hết Quyển Thượng thì ta mới tăng chap cho Huyết liên được.

    @ Tiểu Quyên: ảnh "cục cưng" sát thủ số 1 thế giới của ảnh quá mà! ^^

    @ ixora: Sao mờ ai cũng thấy thế về cảnh sát mí lị công an thế nhỉ, cái này gọi là "không mưu mà hợp" a?

    Trả lờiXóa
  6. Ủa em nhớ lầm à??
    SS tuần post có 2 chap mà hình như đầu tuần tỉ post rồi mà nhỉ???
    Mà công nhận 2 anh này ngày nào cũng phong độ như ngày nào nhể ^^!
    Có khi nào sau này em tu lên trên ko nhể *cười man rợ*

    Trả lờiXóa
  7. @ KaNna_Dy: Tính ra thì cứ 5 chap Cửu cung lại đến 2 chap Huyết liên, khi nào dừng vì bận thì sau đó ss lại làm đuổi tiếp. ^^

    Trả lờiXóa

Comment của bạn sẽ bị xóa nếu:
- Có nội dung gây phản cảm cho những người đọc khác.
- Có hoặc dễ gây hiểu lầm là có tính công kích đối với Blog.
Những vấn đề không liên quan trực tiếp đến bài viết xin hãy post tại trang "Rảnh thì buôn a..."

Recent Comment