20/8/12

Huyết liên - Quyển 4 - Chương 21+22

21. Nhu tình như lửa.

       Lựu đạn được quăng lại phía sau, "Phanh" một tiếng rung chuyển cả con đường. Áp suất của không khí đánh thẳng về phía đuôi xe Vũ Văn Tu, hắn lập tức nương theo lực đẩy dẫm mạnh chân ga, một lần nữa quay đầu xe, khi chiếc xe phía sau đã gần sát họ, bảo tiêu ném ra quả lựu đạn thứ hai, lại một tiếng nổ ầm vang, chiếc xe bị tạc nổ thi cốt vô tồn.

        “Thiếu chủ, tiếp viện của kẻ địch đến, chúng ta có thể bị bao vây.”

        Vũ Văn Tu vẫn bình tĩnh không chút đổi sắc, cảnh tượng này có thể “Vũ Văn Tu” chưa trải qua, nhưng “La Tu” đã từng trải qua, thậm chí còn phấn khích hơn nhiều.
      
       “Chúng ta còn mấy thanh AK105, nhưng đã hết đạn dự trữ, số đạn còn lại cũng không chống đỡ được bao lâu.”

       "Sợ cái gì." Vũ Văn Tu bình thản, "Không chết được."

       Vũ Văn Tu không mở đèn xe, chỉ dựa vào các giác quan linh mẫn của mình để tiếp tục lái.

       Trong lúc đó, đoàn xe của Vũ Văn Ngạn cũng đã phát hiện có ánh lửa sáng rực phía xa xa. Vũ Văn Ngạn lập tức ra lệnh gia tốc.

       Âm thanh bắn phá lại vang lên dồn dập, rõ ràng lại có hai bên đang tiến hành đối chiến. Vũ Văn Ngạn đã đến! Vũ Văn Tu âm thầm thở nhẹ, chiếc xe này cũng sắp không chịu nổi hắn ép buộc, sớm rời khỏi nó bao nhiêu liền tốt bấy nhiêu. Hắn hít sâu một hơi, nói: "Nghe, ta đếm đến 1, nhảy xe."

       Hắn bắt đầu giảm tốc độ, đếm ngược từ 5 đến 1, sau đó cánh cửa phía sau bị bảo tiêu đá văng ra, người trong xe lần lượt nhảy ra, cuộn tròn lăn trên cỏ. Cuối cùng, Vũ Văn Tu cũng túm lấy cánh tay Duẫn Yêu, bỏ xe nhảy ra ngoài. Cánh tay hắn bị đá vụn cào rách, thấm máu.

       Tất cả lập tức chạy xuống đoạn dốc thấp dưới vệ đường để tránh bắn phá. Vũ Văn Tu hỏi Duẫn Yêu: "Tiểu Yêu, không sao chứ?"

       "Ta không sao." Duẫn Yêu lắc lắc đầu, lo lắng ".... nhưng tay ngươi..."

       "Trầy xước thôi, không sao." Vũ Văn Tu vẫn nhìn thẳng tắp phía trước, không chút để ý đến vết thương. Đoàn xe của Vũ Văn Ngạn đã đến, chiếc xe dẫn đầu đâm thẳng về phía vòng vây. Sau một thanh âm va chạm đinh tai nhức óc, chiếc xe bị đâm văng ra xa. Đoàn xe này của Vũ Văn Ngạn vốn được chế tạo từ nguyên liệu đặc thù, sau cú va chạm chỉ bị tổn hại không đáng kể. Tiếp sau đó không bao lâu, cục diện đã bị Vũ Văn gia hoàn toàn khống chế.

       Vũ Văn Ngạn lạnh lùng nhìn thiếu niên ôm cánh tay lững thững đi đến trước mặt mình. “Ta biết ngươi sẽ đến.” Hắn mỉm cười.

       Duẫn Yêu chạy đến bên cạnh Vũ Văn Thần, nhào vào lòng hắn, Vũ Văn Thần cũng gắt gao ôm chặt lấy cô gái.

       "Thật khó coi." Vũ Văn Ngạn lạnh lùng nói.

      Vũ Văn Tu bật cười, nhướng mày. "Ta là khó coi, vậy ngươi còn cần hay không? Không cần, ta liền đi theo người khác. "

       Vũ Văn Ngạn vuốt ve sau cổ hắn, mặt không đổi sắc: “Ngươi là của ta, khó coi cũng không đến lượt người khác tiếp nhận.”

       “Nếu Diêm Vương lão nhân gia muốn đón ta, ta cũng không có cách nào!” Vũ Văn Tu bỡn cợt.

       Vũ Văn Ngạn nhất thời cau chặt mày lại, bầu không khí trầm hẳn lại, y nắm lấy cằm hắn, ánh mắt sáng rực mà dữ dội: “Ta không thích nghe từ miệng ngươi những lời tỏ ý phải rời khỏi ta. Nếu ngươi phải rời khỏi, dù bằng bất cứ cách nào, vậy cũng phải do ta giết ngươi, sau đó theo ngươi xuống địa phủ cùng ngươi. Nhớ kỹ lấy!”

       "Ta không muốn rời xa ngươi, đây là sự thật." Vũ Văn Tu chậm rãi vuốt ve khuôn mặt Vũ Văn Ngạn. Vũ Văn Ngạn nhìn thiếu niên trong lòng mình một lúc lâu, sau đó cúi đầu mạnh mẽ tìm đến môi hắn, bão táp hôn. Nụ hôn cuồng nhiệt nhưng không mang theo tình dục, chỉ tràn ngập sự chiếm hữu, giữ chặt lẫn ấm áp.

       22. A Tì địa ngục

       Vũ Văn Ngạn gọi Dương Vân chữa trị vết thương cho Vũ Văn Tu, sau đó nói với hắn: "Vào trong xe ngồi đi, ta đi xử lý một chút." Vũ Văn Ngạn xoa xoa mái tóc mềm của Vũ Văn Tu rồi xoay người rời đi thẩm vấn những kẻ bị bắt. Tuy nhiên những tên này giữ miệng rất kín, thà chết không khai.

       Vũ Văn Ngạn chỉ vào một trong số, lạnh lùng ra lệnh: "Hủy hắn một tay một chân, giữ hắn sống.”

       Thanh âm thảm thiết vang lên, Vũ Văn Ngạn đợi cho tiếng kêu đã biến thành tiếng rên rỉ mới lại mở miệng hỏi: “Ai sai các ngươi?”

       "Giết ta, giết ta..." Người kia vẫn chỉ lảm nhảm cầu xin, chuyện khác không nói nửa chữ.

       "Chủ nhân, hắn đã ngất."

       "Ngất..." Vũ Văn Ngạn cười nhạt, “Vậy hắn có thể không bao giờ tỉnh lại....... Lôi đi, chôn!”

       Những kẻ còn lại rùng mình. Vốn nghe nói Vũ Văn đại đương gia tuổi trẻ thân cư thượng vị, tâm ngoan thủ lạt, mà bọn họ cũng không phải người lương thiện gì, nhưng thủ đoạn tàn nhẫn đến ..... chôn sống như vậy, quả thực khiến người lạnh thấu xương. Những thủ đoạn tàn nhẫn kiểu như thế giờ đây các băng nhóm cũng rất ít sử dụng, nghe nói chỉ còn thịnh hành trong việc xử phạt kẻ phản bội hay kẻ tử địch của mafia, không phải của hắc bang. Vũ Văn Ngạn dù sao cũng là con nhà gia thế, sao có thể có thủ đoạn tàn nhẫn đến như vậy?

       "Như vậy, kế tiếp ta nên hỏi ai ..." Vũ Văn Ngạn xoay người lại, bình thản tự hỏi. Khi ánh mắt y lướt qua nhóm người bị trói gô trên mặt đất, một thanh âm hoảng hốt vang lên, "Ta nói, ta nói... là Duẫn Phong phái chúng ta đi. Tin tưởng, tin tưởng." Người nọ hiện tại cái gì đều không cần, chỉ tại hồ có thể bảo toàn một cái tánh mạng, "Duẫn Phong có người nằm vùng tại Y thị, hắn biết hôm nay Vũ Văn thiếu gia cùng Y tam thiếu gia gặp mặt, cho nên ra lệnh cho chúng ta đón đầu giết Vũ Văn thiếu gia cùng Duẫn tiểu thư."

        Điều cần biết đã biết, Vũ Văn Ngạn xoay người, "Giải quyết bọn họ cho sạch sẽ một chút."

        "Tiểu Yêu, chúng ta đi thôi." Vũ Văn Thần nắm lấy tay Duẫn Yêu.

      "Thần... Ta..." Duẫn Yêu không biết nên nói cái gì, những gì vừa diễn ra, cô đều đã nghe không thiếu một chữ.

       "Đừng nghĩ nhiều, bây giờ ngươi đã là người của Vũ Văn gia. Hơn nữa Duẫn Phong là Duẫn Phong, ngươi là ngươi." Vũ Văn Thần mỉm cười, trấn an cô.

       Duẫn Yêu gật đầu, tất cả những gì cô cần ở một người thân, một người bạn, một người yêu, Vũ Văn Thần đều đã cho cô, đời này, cô có hắn, vậy là đủ rồi.

        Gặp Vũ Văn Ngạn trở lại xe, Vũ Văn Tu ngước mắt hỏi: "Giải quyết?"

       "Ân." Vũ Văn Ngạn nhìn thoáng qua cánh tay đã được băng bó tốt của Vũ Văn Tu, sau đó nhắm mắt lại, không nói gì nữa.  

       Vũ Văn Tu ra lệnh cho xe chạy, sau đó tìm một vị trí thoải mái nằm trên đùi Vũ Văn Ngạn. Vũ Văn Ngạn mở mắt nhìn thiếu niên nằm trong lòng mình, ánh mắt ôn nhu, bàn tay khẽ xoa bóp trên vai hắn. Ai cũng không nói gì, ấm áp dần dần lan tỏa.

      Dương Vân day day trán, trợn mắt nhìn hai người thản nhiên diễn ân ân ái ái trước mặt mình. Hai người này có phải cố ý kích thích hắn không? Nhớ tới Đường Phong, hắn càng không ngừng thở ngắn than dài. 

4 nhận xét:

  1. Chưa đọc đến chương này nhưng comment ủng hộ sự quay trở lại cực kỳ hoành tráng: 2 chương cùng một lúc *dancing*

    Trả lờiXóa
  2. cảnh bé Tu nằm trên đùi a Ngạn cảm tưởng bé như một con mèo bé bé xinh xih trg lòng a Ngạn
    bé Tu lại bị thương rồi
    a Ngạn mà dám ko cần bé Tu nữa thỳ a sẽ bị vỡ đầu chảy máu bởi gạch do chúng hủ ném =))

    Trả lờiXóa
    Trả lời
    1. vốn dĩ "giường" của bé là đùi của Ngạn ka mừk.hồi nào giờ ngoại trừ lúc ở trong phòng ra có lúc nào mà bé không ở trên đùi anh đâu =.=!!!!

      Xóa

Comment của bạn sẽ bị xóa nếu:
- Có nội dung gây phản cảm cho những người đọc khác.
- Có hoặc dễ gây hiểu lầm là có tính công kích đối với Blog.
Những vấn đề không liên quan trực tiếp đến bài viết xin hãy post tại trang "Rảnh thì buôn a..."

Recent Comment