23/3/12

Sách đạn tinh anh - Chương 54


"Anh ta là chiến hữu của anh, cái gã điên phụ trách phá bom ấy." Sean buồn cười bổ sung.
Tracy giật mình hiểu ra, "Anh ta nhất định là rất áy náy, nếu không phải vì anh ta.......... Anh cũng sẽ không bị thương. Bất quá Sean, vừa rồi vẻ mặt cười của anh rất giống như thể anh đang nghe bạn gái của làm nũng."
Sean suýt chút nữa phun ngụm hồng trà đang ngậm trong miệng ra ngoài, anh không thể tưởng tượng bộ dạng của Hawkins lúc làm nũng.
Tên kia cho dù làm nũng cũng chỉ có thể là dùng giọng mệnh lệnh muốn anh làm cái này làm cái kia hoặc chiếm lấy giường của anh, sau đó nằm phía sau ôm chặt lấy anh không buông tay.
Buổi tối Sean ngủ rất ngon giấc, Bác Mercy ngủ lại nhà anh, vì trước khi dỡ bỏ thạch cao Sean còn cần người chiếu cố. Sean tự lên cho mình một kế hoạch ngắn hạn, đầu tiên là phải tham gia Tracy hôn lễ, sau đó điền vào đơn xin xuất ngũ. Sau hôn lễ, anh sẽ thực hiện một chuyến du lịch dài ngày.
Vài ngày tiếp theo, Sean ở nhà cảm thấy có chút nhàm chán, Bác Mercy liền lôi anh đi dạo siêu thị, cùng bà chọn đồ ăn, gia vị v.v... Phụ nữ dường như có một loại đam mê không thể hiểu nổi dành cho siêu thị, họ vào siêu thị từ lúc 3h nhưng mãi đến lúc 5h mới đi thanh toán, Sean hầu như bị một loạt hàng hóa chờ tính tiền làm cho choáng váng muốn ngất.
Về đến nhà, Bác Mercy liền bắt đầu làm bữa tối.
"Làm mì ống format được không bác Mercy?" Sean vừa nhấn nút mở TV vừa hỏi.
"Ồ con trai ta, trước kia con đâu có thích format."
Sean âm thầm thè lưỡi: "Từ sau lúc bị chấn thương ở đầu, con liền thấy hương vị của format thực không tồi."
Hai người nói chuyện phiếm vài câu, điện thoại liền vang, Sean chuyển xe lăn sang phía điện thoại, "Đây là nhà Elvis."
"Sean, buổi chiều cậu đi nơi nào?" Là Hawkins.
"Cùng bác Mercy đi siêu thị, mua vài thứ." Thanh âm vang lên bên kia điện thoại quả nhiên khiến Sean có chút căng thẳng.
"Cậu đã đồng ý sẽ gọi điện cho tôi mỗi tuần." Giọng Hawkins có chút trầm thấp, nhưng không phải hờn giận, cái loại tâm tình này Sean chưa từng nhận thấy ở y trước đây, nó có vẻ như là.......... Uể oải.
"Nhưng còn chưa qua một tuần, không phải sao?" Sean trấn an y, "Anh cũng biết em gái tôi sắp kết hôn, mọi chuyện đều có vẻ vội vàng. Thật ra nếu anh không gọi cho tôi, có thể tôi sẽ gọi cho anh." Chỉ là "Có thể" mà thôi.
"Khi nào thì cô ấy cử hành hôn lễ?"
"Còn chưa đến một tuần, anh sẽ không thể tưởng tượng nổi con bé bận rộn cuống quýt biết bao nhiêu." Sean nở nụ cười, "Anh và mẹ anh thế nào?"
"Bà ấy thích tụ hội, thích rượu ngon, còn có cả những gã tuổi tác so với tôi còn nhỏ đang tán tỉnh bà."
"Như vậy Hawkins phu nhân nhất định là một người phụ nữ quyến rũ mê hồn."
"Cho ta số điện thoại cầm tay của cậu đi, tôi không muốn gọi điện đến nhà cậu lại không gặp được cậu."
Sean nhướng mày: "Tôi còn tưởng ngay cả số máy cá nhân của tôi anh đều có thể điều tra được?"
"Nói cho tôi đi, Sean." Hawkins vẫn ngắn gọn như trước, nhưng đã không có vẻ áp bách như ngày còn ở Baghdad.
"Tốt, chờ tôi có số cầm tay tôi sẽ cho anh biết." Mà trước khi hôn lễ của Tracy chấm dứt Sean cũng không có ý định mua một cái máy cầm tay nào.
Bọn họ tiếp tục trò chuyện thêm vài câu.
Kỳ thật khi nhận được điện thoại của y, Sean có một chút vui sướng, nếu anh không gọi điện thoại cho y, mà khoảng cách giữa các lần Hawkins gọi điện cho anh càng ngày càng thưa thớt, có phải là mối quan hệ của họ đã xong?
Thực sự, Sean vẫn có chút không dứt bỏ được, dù sao Hopkins cũng là người mà anh đã dùng tính mạng đi yêu.
Cuộc điện thoại này đã kéo Sean vào chuỗi ngày chờ đợi.
Trước khi hôn lễ của Tracy diễn ra, Sean dỡ thạch cao trên đùi, điều này cũng giúp anh thoát ly xe lăn.
Khi anh cùng Bác Mercy đi vào bãi đỗ xe của bệnh viện, có người gọi anh.
"A—— Sean?"
Sean nhìn lại, thấy một thanh niên đeo kính trắng mặc âu phục đang đi về phía này.
"Eric?" Sean hầu như không nhận ra người này là sĩ quan phiên dịch tại Baghdad, hình như trong khoảng thời gian này anh ta cũng đã hoàn thành đợt nghĩa vụ, không ngờ nhanh như vậy đã về tới Washington, "Anh không mặc quân phục tôi liền sắp nhận không ra là ai!"
"Tôi nghe nói anh bị thương khá nghiêm trọng, còn phải vào bệnh viện làm ICU!" Eric đi vòng quanh Sean một vòng, "Bất quá tôi thấy anh có vẻ cũng không tệ lắm, thạch cao trên tay bao giờ thì tháo được?"
"Còn phải đợi thêm một tuần." Sean giúp Bác Mercy bỏ đồ trên xe đẩy vào cốp, "Bác, con gặp bạn cũ, cho nên.........."
"Đi thôi, đi thôi!" Bác Mercy cười với Eric, "Mấy thứ này không nặng, tự ta có thể bê chúng vào nhà."
"Vậy còn Eric? Có rảnh cùng tôi uống tách cà phê không?"
"Đương nhiên là có, hôm nay tôi chỉ đến bệnh viện để lấy một phần báo cáo cho anh trai tôi mà thôi, tôi biết một tiệm cà phê khá ngon ở quảng trường."
Hai người đến quán cà phê mà Eric giới thiệu, hôm nay khách rất ít, bọn họ tìm một vị trí gần cửa sổ, ngồi xuống. Sean gọi một tách Blue Moutain, Eric gọi một tách Latte.
Hai người nói chuyện phiếm thật lâu.
"Vậy sau này anh có dự định gì không?" Eric hỏi.
"Kỳ thật cũng không có gì, loại cuộc sống yên bình này rất tuyệt. Có người nói đã ra chiến trường rồi, trở về khó thích ứng được với cuộc sống hàng ngày của người bình thường, nhưng tôi lại cảm thấy cuộc sống không có những đợt tuần tra, không có bom này rất đáng quý."
"Vậy sao?" Eric khẽ nhíu mày, "Tôi nghe nói chờ anh nghỉ ngơi xong quay về bộ đội đặc chủng báo danh, bọn họ có thể sẽ điều anh đến quân đội của Trung tướng Hawkins."
"Cái gì?" Sean ngây ra một lúc, "Vì sao lại điều tôi đến đó?"
Nụ cười tao nhã lịch thiệp của Eric có chút ẩn ý: "Đương nhiên là vì chiến hữu cũ của anh, Howard Hawkins, có lẽ anh ta muốn tìm một nơi an toàn để coi chừng anh."
Nếu bình thường, anh có thể thấy chuyện này thực vớ vấn, nhưng lấy tính cách của Hawkins mà nói, không gì là không thể.
"Bỏ qua cho sự đường đột của tôi, nhưng quả thực là mỗi lần thấy anh cùng Hawkins ở cạnh nhau, tôi sẽ thấy hai người.......... Nói như thế nào nhỉ, hai người cho người ta cảm giác so với chiến hữu hoặc là người hợp tác càng thêm ăn ý."
"Ăn ý? Đây là lời nói hài hước nhất tôi từng nghe được. Sự ăn ý duy nhất giữa chúng tôi chính là anh ta không ngừng phá bom trái thủ tục, sau đó khiến tôi càng thêm đề phòng. Lần này hai chúng tôi bị thương chẳng phải vì thế hay sao?" Sean sờ sờ đầu, "Kỳ thật ngày hôm qua tôi đã trình đơn xin xuất ngũ."
Eric tựa hồ đoán trước Sean sẽ lựa chọn như vậy: "Vì sao tôi lại có cảm giác kẻ điên Hawkins sẽ vì vậy mà điên lợi hại hơn?"
"Người anh em, hãy nhìn cánh tay của tôi này, tôi không có tâm tư đi quan tâm ai đó điên hay không điên." Sean sờ sờ túi, lấy ra  một tấm thiệp mời, "Tuần này cô em họ của tôi sẽ kết hôn, có rảnh thì đến nhé."
Eric nhận lấy thiệp mời, cười nói: "Đương nhiên là có rảnh."
Về đến nhà, Bác Mercy liền nói cho Sean: "Có một vị tên là Hawkins, tự xưng là bạn của con gọi điện đến, anh ta nói khi nào con trở về thì gọi lại cho anh ta."
"Con biết rồi!" Sean thở dài, người này sẽ không định mỗi ngày đều gọi điện thoại đến đây đi? Trong nhà có một máy điện thoại bàn đặt trong phòng khác, một máy nội tuyến trong phòng riêng của anh. Sean rút phích cắm điện thoại, sau đó lật ống nghe nội tuyến trong phòng mình lên, dù sao nếu Tracy gọi máy bàn không được, cô sẽ gọi vào máy cầm tay của mẹ mình.
Nằm ở trên giường, anh cũng hiểu được hành vi của mình có chút ngây thơ. Anh hẳn phải nói cho Hawkins biết anh không phải là White của y, nhưng anh lại không thể nhắc đến cái tên kia trước mặt y. Anh cũng không muốn khuyên Hawkins buông tha cho việc truy đuổi Montero, bởi vì Montero là một phương hướng dẫn Hawkins đi tiếp trong cuộc đời mình.
Cuối tuần đã đến, Sean mặc tây trang.
Hôn lễ của Tracy được tổ chức ở ngoài trời, theo kiểu picnic. Người đến tham dự rất động, có lẽ bởi vì chú rể là quản lý bộ phận tiêu thụ của một công ty nào đó. chính là mặt cỏ hôn lễ.
Trong cả hôn lễ, người mà Sean biết được cơ hồ không có ai, may mà anh đã mời Eric.
Lời thề trước Chúa diễn ra đẹp như trong điện ảnh.
Khi Tracy hướng về phía các nữ tân khách của mình tung hoa, có lẽ vì cô quá kích động mà bó hoa bay vèo đến trước bàn của Sean, tạp ngã một ly rượu, sau đó bó hoa nảy lên rơi vào trong lòng Sean.
Các quý cô quay đầu lại nhìn anh, Sean giơ tay trái, "Này.........."
Eric hướng anh nâng ly: "Chúc mừng anh, Sean."
"Được rồi.........." Sean cầm lấy bó hoa, nói với các quý cô, "Các quý cô thân mến! Lần này mời các vị bắt cho chuẩn xác nhé!"
Nói xong, anh lại một lần nữa tung bó hoa lên, nhìn các cô gái vươn dài cánh tay háo hức, anh mỉm cười.
"Phụ nữ kỳ thật là một loài động vật thực đáng yêu."
Eric nghe thấy bèn thán cười: "Đáng tiếc Hawkins sẽ theo đuổi anh không tha."
Buổi tối ngày hôm đó, Sean khoác ba lô lên vai.
Bác Mercy đứng ở cửa, có chút lo lắng, "Con trai, thạch cao trên tay của con còn chưa dỡ, không cần phải vội vã đi du lịch như vậy. Con còn rất nhiều thời gian.........."
"Chính vì chúng ta luôn cảm thấy mình còn rất nhiều thời gian nên mới tự tạo ra cho mình nhiều tiếc nuối như vậy." Sean cười đi ra cửa, "Giúp con chăm sóc căn hộ này, con yêu bác!"
"Ta cũng yêu con, thằng nhóc hư hỏng không biết mệt mỏi này." Bác Mercy thật sâu thở dài.
Sean ngăn lại một chiếc xe taxi, đi sân bay. Anh có dự cảm, Hawkins nhất định sẽ gọi rất nhiều cuộc điện thoại, mà lần nào cũng không chuyển được. Theo như tính cách của y, chỉ sợ rất nhanh y sẽ từ Miami chạy đến Washington.
          Anh biết Hawkins sẽ đi tìm mình, nếu y tìm được anh, vậy thì Sean sẽ hỏi y khi nào thì có thể chấm dứt chuyện tìm kiếm bóng dáng của White trên người anh. Nếu y không tìm thấy anh, hoặc là có một ngày y dừng lại, như vậy Sean biết, tình cảm mà anh dành cho y cũng có thể chấm dứt. 

13 nhận xét:

  1. lấy tem xong bây giờ chào hỏi chủ nhà đc òy...
    *cúi đầu khoanh tay* pé chào chị ạ!

    Trả lờiXóa
    Trả lời
    1. *Xoa xoa đầu* Ngoan! ^^
      Welcome, dear!
      Để lại cái tên đi cưng!

      Xóa
    2. dạ được!...vậy giờ chị ui *dụi dụi đầu* chừng nào pé mới được coi chap mới? pé muốn coi a Se giãy chết kaka, Ho ca mà túm đc thì tương lai tầng hầm của a cầm chắc òy!!! Ho ca pé ủng hộ huynh, cố lên, go go!

      Xóa
  2. oài, lâu òi t ko xuất hiện, n có nhớ t hem?

    Trả lờiXóa
    Trả lời
    1. Nhớ mà!!! >x< Sao ta quên tiểu keke được!!! Hôm nọ ta vào nhà nàng viết comt nhưng không đăng nhập được nàng ơi. ta đăng nhập được Wp nhưng gửi bài trong hòm nhà nàng thì nó cứ đơ ra. Tại mạng, tại ta hay tại nàng nè? TT^TT

      Xóa
    2. Ô, lạ nhở, mà có khi tại mạng áh
      Dạo này t ko edit đc chương nào cả áh, chết mất

      Xóa
  3. mong anh Ho mau tìm đc anh se .....hic.hic.........

    Trả lờiXóa
  4. Sean đang chạy trối chết đây mà... ta hi vọng, Hop sẽ làm Sean không còn ác cảm nghĩ mình là hình ảnh của White nữa... như vậy mới mong đc tình cảnh vui vẻ của 2 anh, cứ 1 đuổi 1 truy thế này hại não lắm :))~

    Trả lờiXóa
  5. Ai ai nhìn vào hai người cũng thấy sự hòa hợp, bởi một điều ko thể chối cãi là Hopkins chỉ cho mình Sean đi vào thế giới của mình thôi, mặc dù thế giới đó thật sự rất điên rồ và nguy hiểm :)

    Hopkins có cách làm nũng của riêng mình, và thật sự hiệu quả mà, chứng cứ là lần nào Sean cũng mềm lòng cho anh ngủ chung, ôm chặt cứng cả. Nhưng giờ đi khỏi Hopkins rồi, điện thoại cầm tay ko có, thì Hopkins chỉ còn cách tự mình đi theo đuổi tình yêu của mình mà thôi.

    Eric biết Sean mà rời đi thì Hopkins sẽ nổi điên hơn, đúng là vậy nha, người duy nhất có thể khiến Hopkins mặc áo bảo hộ, dùng người máy tháo bom nếu quá nguy hiểm mà. Nhưng Hopkins cần phải thay đổi suy nghĩ, thật ra cũng có thay đổi dần rồi, khẩu khí nói chuyện cũng giảm đi sự ra lệnh, phần nhiều là chờ đợi và mong ngóng Sean thay đổi ý, chịu cùng mình tới đơn vị mới.

    Chương sau chắc là Hopkins sẽ biết Sean đang chạy trốn mình thôi, kiểu gì chứ đã gọi Hopkins là tên điên thì có chạy đằng trời cũng khó thoát :)

    Trả lờiXóa
    Trả lời
    1. "kiểu gì chứ đã gọi Hopkins là tên điên thì có chạy đằng trời cũng khó thoát :)" => Sự thật khách quan a!!! ^0^

      Xóa
  6. hahaha, lần này thì ta thấy Sean-chan sắp chết rồi....

    Trả lờiXóa
  7. Minh thich Sean, thich kieu thu nhu anh, thich cai cach tinh yeu cua ca hai dien ra nhu the, "theo tinh tinh chay, duoi tinh tinh theo". Minh thay Sean tuyet voi o cho, trai tim anh doi voi tinh yeu rat bao dung, cung rat manh me, manh o day khong phai chong lai hay doi dau, manh o diem khon kheo va biet chap nhan, khon kheo vi viec anh bo di se cho ca hai co hoi nhin duoc dap an ro rang, va manh o diem anh da co ther luong truoc duoc ket qua xau nhat khien minh dau kho nhung van chap nhan dieu do.

    Trả lờiXóa

Comment của bạn sẽ bị xóa nếu:
- Có nội dung gây phản cảm cho những người đọc khác.
- Có hoặc dễ gây hiểu lầm là có tính công kích đối với Blog.
Những vấn đề không liên quan trực tiếp đến bài viết xin hãy post tại trang "Rảnh thì buôn a..."

Recent Comment