8/3/12

Sách đạn tinh anh - Chương 48


Sean sửng sốt ngây người trong chốc lát, sau đó quay đầu đi, phát ra tiếng cười nhạo, "Ngài nói không sai, trung giáo.......... Tôi quả thật đủ đặc biệt.........."
"Như vậy cậu có đồng ý hay không? Tôi sẽ cho cậu thời gian cân nhắc, cậu không cần ngay lập tức trả lời."
"Cảm ơn, tôi sẽ suy nghĩ kỹ. Gặp lại sau, trung giáo." Sean làm nghi lễ chào rồi xoay người đi.
Ra khỏi cửa là ánh mặt trời chói chang của Baghdad, ánh nắng chiếu xuống những vật dụng bằng kim loại khiến người ta không mở mắt mà nhìn thẳng được.
Sean nhắm mắt lại, bàn tay nắm chặt đến nỗi các khớp xương bắt đầu trắng nhợt.
Anh đã sớm biết chuyện mình cùng Hawkins tựa như một hồi sai lầm, nhưng anh thật không ngờ hồi sai lầm này bắt so với trong tưởng tượng của anh còn sớm.
Anh nghĩ nó bắt đầu từ lúc anh đứng ở trước mặt Hawkins nói ‘Tôi sẽ trở thành người bảo vệ sau lưng anh’, nhưng kỳ thật là ngay từ khi Hawkins thấy ảnh chụp trên hồ sơ của anh, nó đã bắt đầu.
Vào lúc Sean thậm chí còn không biết Hawkins tồn tại.
Tấm ảnh trên hồ sơ kia hẳn là vô cùng giống White đi, càng miễn bàn bọn họ đều xuất thân từ bộ đội đặc chủng.
Tất cả mọi cố chấp của Hawkins dành cho anh, phần nhiều chính là muốn mượn Sean để lưu lại hình bóng của người kia trong lòng.
Sean xòe hai bàn tay luồn vào trong tóc, vuốt ngược lên rồi bám chặt lấy, anh rất khó qua*, thật sự. (* tương đương với đau khổ, bấn loạn, không biết làm thế nào.)
Nhưng anh sẽ không để mình sa vào trong loại cảm xúc này, bởi vì một binh lính cảm xúc bất ổn ở trên đất Baghdad này là dễ dàng tử vong nhất. Anh là tổ viên của Hawkins, vô luận Hawkins ôm ấp tâm tình như thế nào đối với anh, anh sẽ trước sau như một chấp hành sứ mệnh của mình, thẳng đến ngày cuối cùng của đợt nghĩa vụ chấm dứt.
Vừa mới hít vào một hơi liền đụng vào một người, Sean vội vàng đỡ lấy đối phương: "Thực xin lỗi! Tôi mải suy nghĩ quá!"
"Không có việc gì, chỉ cần lúc dỡ bom anh có thể đừng nghĩ chuyện gì khác là được." Người mà Sean đụng vào là Eric Kul, đối phương chỉ khẽ nâng lại kính mắt, nho nhã cười nhìn về phía Sean, "Đúng rồi, đợt nghĩa vụ của anh sắp xong?"
"Đúng vậy, còn hơn hai mươi ngày, nếu tôi còn có thể sống trở về."
Môi Eric khẽ cong lên thành một nụ cười khờ dại, lấy ra một cuốn sổ tay "Tôi cũng sắp trở về nước, cho anh số điện thoại của tôi nhé, có cơ hội chúng ta có thể gặp gỡ một chút."
Anh ta giật tờ giấy ra, đưa cho Sean, Sean nhìn nhìn, "Tốt, không thành vấn đề."
Buổi chiều Sean cùng đội tăng thiết giáp chơi bóng rổ, sau khi về ký túc xá tắm rửa, ăn một miếng sandwich liền mặc quân trang đi tới phòng Jill.
Tên kia gần nhất sa vào một loại trò chơi thực nhược trí, chính là cái trò đánh rụng trái cây trên cây, anh ta có thể nằm ở trên giường ôm PSP không ăn không uống.
"Sean? Có chuyện?" Jill mở cửa rồi tiếp tục ngồi về giường, ngay cả ánh mắt đều không nâng lên.
"Ngủ với anh." Sean tự mình đi đến bên giường, lôi chăn đơn ra, mặt hướng vách tường không thèm nhắc lại.
Jill nghe xong lời này, ngón tay run lên, Game over.
Anh ta lấy khuỷu tay thúc thúc Sean, "Không có việc gì đừng nói lung tung! Tim tôi không khỏe đến như vậy!"
Sean khẽ cười, "Tôi nói cùng anh ngủ lại không có nói cùng anh làm tình, anh khẩn trương cái gì?"
Jill ném PSP lên bàn, nghiêng người đi mới có thể bảo đảm mình sẽ không ngã xuống, "Cậu làm sao vậy? Đột nhiên tới tìm tôi ngủ?"
"Bởi vì có người buổi tối sẽ đến chiếm giường của tôi."
Jill đánh một âm thanh khinh thường, "Cậu là ngu ngốc a, hắn chiếm giường của cậu, cậu phải đi chiếm giường của hắn, như vậy hai người chẳng phải đều có giường ngủ?"
"Như vậy đi, hắn chiếm giường của tôi, tôi lại chiếm giường của anh, bằng không anh đi chiếm giường của hắn?" Sean cũng lấy tay khuỷu tay thúc thúc Jill.
"Đi chiếm giường của Hawkins? Cậu cho là tôi không muốn sống  rời khỏi Baghdad ?" Jill liếc cái xem thường.
Sean nhìn vách tường lộ ra vẻ bất đắc dĩ: "Tôi vẫn nghĩ ba cái chuyện thối nát giữa mình và Hawkins còn không có người nhận ra đâu."
"Nói về ba cái chuyện thối nát này của cậu ......... Tôi dám cá cái anh chàng Andrew bên bộ đội đặc chủng bạn bè của cậu cũng đã nhận ra, cho nên anh ta mới cùng Hawkins phân cao thấp như vậy."
"Ý anh là Andrew cùng Hawkins đều có ý với tôi?"
"Chuyện này còn cần tôi nói ra sao? Chính cậu chẳng phải cũng biết." Jill kéo kéo khóe miệng.
"Nếu tôi là phụ nữ thì tốt quá, đứng bên ngoài nhìn hai tên đó đánh nhau, người nào thắng là có thể dẫn tôi đi." Sean nửa đùa nửa thật.
"Vô luận cậu là đàn ông hay phụ nữ, cậu cũng không phải là chiến lợi phẩm của bất cứ kẻ nào." Jill khoan thai nói.
Sean ngẩn ra, khóe miệng cũng nhẹ nhàng cong lên, "Đúng, cho nên tôi cũng sẽ không là thay thế phẩm cho bất cứ ai."
Sean cùng Jill, hai người cứ như vậy dựa lưng vào nhau nằm trên chiếc giường chật hẹp.
"Tôi muốn ngủ, đi tắt đèn."
"Đèn là cậu muốn tắt, vì sao tôi phải đi làm?"
"Tôi ngủ ở bên trong anh ngủ ở bên ngoài, thế này anh đi tắt đèn chẳng phải thuận tiện hơn hay sao?"
Jill bất đắc dĩ đứng lên, tắt đèn bàn.
Hai người lưng dán lưng.
"Này, Jill.......... Liệu chúng ta có thể vẫn giống như bây giờ, đem sau lưng giao cho đối phương, cho nhau lòng tin?"
"Có thể, nếu đây là điều cậu muốn.........." Trong bóng đêm Jill nhẹ nhàng cười, "Tôi sẽ không giống bọn họ, khiến cậu phiền não."
Câu phía sau rất nhẹ, giống như tự thì thào, Sean nghe cũng không rõ mấy.
Buổi tối chín giờ, Hawkins liền giống như Sean dự kiến đi tới trước cửa phòng anh.
Y gõ cửa vài cái, không ai đáp.
Hawkins tiếp tục gõ, vẫn không ai đáp. Đi đến trước cửa sổ, qua đó có thể thấy bên trong tối đen, tựa hồ chủ nhân không ở. Y lại như mấy buổi tối hôm trước, ngồi xuống trên bậc tam cấp trước cửa phòng.
Thời gian chầm chậm trôi qua, Hawkins nâng đồng hồ lên nhìn, là 10:30, y lấy di động gọi cho Sean, trong phòng truyền đến tiếng chuông, vang  hơn ba mươi giây nhưng không ai tiếp nghe.
Hawkins đốt một điếu thuốc, hút, sau đó là điếu thứ hai, điếu thứ ba.......... Cuối cùng cả bao thuốc đều hút hết.
Tư thế của y không hề thay đổi, lưng dựa vào cửa phòng, mãi cho đến hừng đông.
***
Khi Sean rời khỏi phòng Jill, đối phương dùng ngữ khí phẫn nộ nói: "Tối nay tôi tuyệt đối sẽ không mở cửa cho cậu vào. Giường đơn ngủ một người là đủ rồi."
Sean nhướng nhướng mày, đi ra ngoài.
Khi anh đi đến trước cửa phòng mình, Hawkins ngồi ở chỗ kia, ánh mắt dừng trên người anh, áp lực không hề che lấp, khiến Sean theo bản năng ngừng hô hấp.
"Đi đâu." Hawkins ngồi ở chỗ kia không hề nhúc nhích, Sean làm như không sao cả, lấy chìa khóa mở cửa, bước qua bên cạnh y, đi vào.
"Không đi đâu, ở chỗ bạn bè ngủ một đêm." Lúc vào cửa Sean liền chú ý tới đống tàn thuốc, kỳ thật anh thật sự không ngờ Hawkins sẽ ở nơi đó chờ anh cả một đêm.
Nhưng cũng có thể tưởng tượng, người này chờ càng lâu, tính tình cũng sẽ càng khó chịu.
Lúc lấy ra cốc đựng nước và khăn mặt, chuẩn bị đi rửa mặt, Sean bị Hawkins túm lại.
"Cậu cố ý?"
"Xem như đi."
"Cậu đang giận tôi? Vì cái gì?" Hai đầu lông mày Hawkins hình thành một vòng rối rắm, y tựa hồ cảm nhận được sự biến hóa trong cách đối xử của Sean đối với mình, tuy bọn họ vẫn là chiến hữu như cũ, Sean sẽ tận hết sức lực bảo hộ y, nhưng là có gì đó không giống lúc trước.
Ánh mắt Sean đảo qua hắn cổ y, lấy tay khêu lên cây thánh giá, "Thứ này có thể cho tôi không? Nói không chừng Chúa sẽ bảo vệ tôi sống qua hơn hai mươi ngày cuối cùng này."
Hawkins đè lại tay Sean: "Thứ này không được! Ở cùng tôi cậu nhất định có thể bình an rời đi Baghdad."
"Cứ như vậy đi." Sean rút tay ra, "Tôi đi rửa mặt ."
"Sean." Hawkins vẫn tiếp tục đi theo phía sau anh, cho dù Sean nhìn vào gương bắt đầu đánh răng, y vẫn đứng cách đó không xa, sự chăm chú của ánh nhìn khiến Sean có một loại ảo giác rằng trái tim anh đàn bị y nắm chặt trong tay.
Sean nhổ đám bọt kem đánh răng ra khỏi miệng, "Hawkins, anh có thể đừng đứng phía sau tôi giống như u hồn vậy được không?"
Hawkins lại càng nhích lại gần Sean, bàn tay đặt trên thắt lưng anh, nhẹ vỗ về rồi với vào trong áo anh.
Phía sau, đã có mấy người bưng cốc nước lại đây làm vệ sinh buổi sáng.
Sean đặt cốc nước xuống, anh biết bước tiếp theo Hawkins muốn ôm lấy anh, y sẽ không để ý ánh mắt của người khác, trong lòng y chỉ có chuyện y muốn làm.
"Anh cần ở nơi này fuck tôi sao?" Sean quay đầu lại, nâng cằm lên.
Mấy người lính bên cạnh liếc nhìn hai người, cười. Có lẽ họ cảm thấy Sean và Hawkins đang đùa giỡn, hoặc là hai người thật sự có quan hệ tình nhân.
Hawkins không nói lời nào, vẫn nhìn Sean, trong ánh mắt y có một loại cảm xúc Sean chưa gặp qua bao giờ, như là một học sinh tiểu học không rõ vì sao người bạn gái nhỏ của cậu ta lại phát giận với cậu ta.
"Tôi hỏi anh cần phải ở nơi này fuck tôi sao?" Sean nhìn đối phương, hỏi cũng rất nghiêm túc, "Sau đó tôi sẽ hành động không tiện, lại sau đó có viên đạn bắn tới hoặc là bom nổ tôi sẽ chạy không nhanh. Có lẽ anh nói không sai, cùng anh một chỗ tôi thật sự có thể nhanh chóng rời đi Baghdad!"
Khuôn mặt Hawkins không có cảm xúc gì, nhưng trong ánh mắt đã có một loại giật mình sửng sốt.
Sean cũng ngây ngẩn cả người, anh không nghĩ mình có thể nói với Hawkins những lời này.
Đôi khi, Hawkins trong cảm giác của anh giống như một cái bong bóng nước, rời khỏi Baghdad quả bóng này sẽ tan biến.
Nhưng Sean tình nguyện nghênh đón sự thật.
Hawkins là người đầu tiên Sean cảm thấy yêu đến thực mâu thuẫn, Sean cũng kinh ngạc chính mình dùng đến cái tiếng "Yêu" này.
Muốn yêu hay không có lẽ là một chuyện thực khó xử, Sean đã từng giãy dụa, nhưng vô ích, anh vẫn thương yêu y.
Cho nên Sean lựa chọn thỏa hiệp, đương nhiên chỉ giới hạn tại Baghdad.
Anh tự cho mình một kỳ hạn, còn lại hơn hai mươi ngày, tôi sẽ thành thật mà yêu anh.
"Thực xin lỗi, Hawkins.........." Sean tiến lên ôm lấy y, "Tôi chỉ là có chút phiền lòng mà thôi."
Bên tai anh vang lên tiếng hít sâu của Hawkins, tựa hồ cái ôm này của Sean rốt cuộc có thể làm cho y an tâm một chút, y vươn tay đến, đem Sean ghì lấy thật chặt.
          
            * Editor lảm nhảm

           "Tôi sẽ không giống bọn họ, khiến cậu phiền não." Tacảm giác đây là lời tỏ tình theo kiểu của riêng Jill, cũng giống như bồn bạc hà, tất cả đều nói lên ba chữ "Tôi yêu em" một cách thầm lặng. TT^TT
            Lúc trước vẫn muốn ngược công thiệt dã man, cơ mà bi giờ mới chớm ngược đã thấy xót gã ngốc Hốp ka rồi, cảm giác "tên đó" giống như một đứa trẻ ngơ ngác thật... TT^TT
             Gần đây ta đang bấn quay mòng mòng,  có lúc rảnh là ôm lap để vào VnS mí lị up bài ngay, bà con thông cảm cho sự thất thường này nhé, quả thực là ta lực bất tòng tâm... TT^TT

12 nhận xét:

  1. giờ sao thấy anh Se như làm điều ác đối với anh Ho vậy trời

    Trả lờiXóa
    Trả lời
    1. Ài, ta đồng cảm, nhưng mà Sean đợi đến giờ mí "phát tiết" đã là kiên nhẫn lắm rùi! TT^TT

      Xóa
  2. Sao ta vào mấy bộ cũ xem lại click vào phần nhập mật khẩu không được vậy nàng

    Trả lờiXóa
    Trả lời
    1. Tối qua ta "sơn sửa lại nhà xong", lúc mở cái HTML ra để nhét đoạn code cho pass hoạt đông vào thì mạng nó lên cơn, không chạy cho ta! TT^TT Bi giờ code hoạt động rồi đấy, nàng thử lại xem nhé! ^^

      Xóa
  3. Mình hiểu cảm giác của bạn chủ nhà, cũng như các bạn đang thấy tội cho Hopkins dù chỉ mới ngược công có tí tẹo, bởi vì Hopkins tựa chú chó nhỏ bị chủ vứt bỏ một bên, đứng ngoài mưa ướt sũng vẫn lon ton chạy theo chủ, giương đôi mắt to tròn ngập nước ngây ngô vì ko hiểu sao mình bị vứt. Chúng ta thường khó đối phó với hình ảnh này :)

    Nhưng mình lại ko hề đồng tình, một phần vì mình sủng thụ, cho nên, mặc dù biết Hopkins tựa như đứa trẻ bất an, lạc lối, chẳng biết làm thế nào, nhưng như thế thì sao, như thế thì có thể tổn thương Sean mà ko cần chịu trách nhiệm à, chỉ cần một câu, "tôi ko biết, tôi ko cố ý, tôi ko phải ý như thế" là có thể phủi bỏ mọi trách nhiệm hay sao.

    Sean ko phải người đa sầu, đa cảm, hay tự mình bi lụy, mà chính Hopkins cư xử khiến cho Sean nghĩ như thế, chẳng ai có thể là con giun trong bụng đối phương để có thể hiểu tới tận sâu trong trái tim Hopkins để biết rằng với anh, Sean là rất quan trọng.

    Anh cứ mơ mãi một giấc mơ về White, cứ thét lên gọi tên White, rồi muốn ngăn cản anh đi vào con đường tử vong, cho dù đó đã là chuyện xảy ra rồi. Anh muốn có Sean ở kế bên, để ko phải mơ giấc mơ đó nữa, để Sean có thể đúng lúc đánh thức anh khỏi sự dày vò vì ko thể cứu được người mình yêu nữa. Nhưng anh quên mất rằng anh để cho người anh yêu hiện tại phải nghe anh gọi tên người yêu cũ trong thổn thức, trong niềm thương tiếc mãnh liệt, đêm này đến đêm khác. Sean có thể chịu đựng được điều đó hay sao, cho dù cậu đã cố gắng dung túng cho anh, cho tình yêu của hai người trong những ngày còn lại ở đây.

    Hopkins cảm thấy tức giận vì Sean ko thể chờ đợi anh đến phòng, làm người giải tỏa tâm tư cho mình, lại dám đi sang phòng bạn mà nằm, đặc biệt là phòng của Jill hay Andrew. Nhưng cái kiểu làm lành của Hopkins lại đặc biệt như trẻ con, chỉ biết tỏ ra mình ủy khuất, chỉ biết đòi cho mình thứ mình muốn, rồi đến khi Sean quăng cho một câu chí mạng là ừ, muốn làm thì làm đi, để rồi Sean sẽ như ý anh muốn, biến mất vĩnh viễn luôn, thì lúc đó lại trưng ra bộ mặt còn ủy khuất hơn nữa, cuối cùng khiến Sean mềm nhũn mà ôm lại anh, còn phải lên tiếng xin lỗi anh vì đã nói vậy, đã chọc vô nỗi đau của anh.

    Nói sao thì nói, mặc dù Grey đã bảo, giấc mơ đến với Hopkins thường xuyên như thế là bởi vì anh muốn níu kéo phần quá khứ đó, bởi vì đã có thứ quan trọng hơn thay vào, nhưng bản thân anh quá quý trọng White, nên ko muốn buông tay với quá khứ, nên giấc mơ hiện về. Điều đó đồng nghĩa với việc chứng thực tầm quan trọng của Sean trong lòng anh, mà anh ko nhận ra. Nhưng cũng chứng tỏ, anh thực sự muốn níu kéo White, mà quên mất Sean của hiện tại.

    Nhưng nói đi nói lại, Sean vẫn có một phần tự chuốc khổ, đó là ko thẳng thắn, thành thật bộc lộ những suy nghĩ của mình với Hopkins, để giải tỏa nỗi lòng, cũng như để Hopkins có thể bác bỏ mớ suy nghĩ đó.

    Nhưng nói thì dễ, nếu bản thân là Sean sợ cũng chưa chắc dám đối mặt. Nếu hỏi thẳng ra, rồi đổi lấy câu nói của Hopkins rằng đúng vậy, White là tất cả, hoặc là Hopkins sẽ bá đạo bảo rằng cậu chỉ nghĩ ko đâu, đè xuống mà muốn làm, trong khi mọi thứ rối ren trong đầu Sean vẫn còn đó, thì quan hệ của hai người còn tệ hơn.

    Coi fic tới chỗ này mình thật thấy bức bối trong lòng. Tự nhiên thấy cảm câu nói của Jill, dành cho Sean sự chăm sóc dịu dàng, ngỏ lời một cách dịu dàng và thấu hiểu, nhưng khổ nỗi, Sean sẽ ko thể yêu Jill, bởi vì cho dù Hopkins có thế nào, Sean vẫn ko thể ko yêu anh, chỉ là Sean lí trí, vì thế ko muốn khiến bản thân cứ mãi làm thế thân, vì thế mới có thể quyết định việc rời đi Bagda cũng là chấm dứt mối tình mà thôi.

    Trả lờiXóa
  4. "Nhưng mình lại ko hề đồng tình, một phần vì mình sủng thụ, cho nên, mặc dù biết Hopkins tựa như đứa trẻ bất an, lạc lối, chẳng biết làm thế nào, nhưng như thế thì sao, như thế thì có thể tổn thương Sean mà ko cần chịu trách nhiệm à, chỉ cần một câu, "tôi ko biết, tôi ko cố ý, tôi ko phải ý như thế" là có thể phủi bỏ mọi trách nhiệm hay sao." => Ixora nói đúng òi *quay mặt vô tường* ta cũng biết thế, cơ mà, ta thực thích chó con... Chó con bị vứt một bên ướt lướt thướt lại vẫn cứ quấn quýt theo sau thì ta... vô sức chống cự! TT^TT
    Thôi, mặc kệ, sẽ không mềm lòng nữa, vì phía sau vẫn còn một chap mà Hốp ka thực đáng chết!!! Tiểu thụ muôn năm, ta sẽ mãi mãi sủng thụ! (Trừ những thèng thị sủng mà ... hư!)

    Trả lờiXóa
    Trả lời
    1. Nhận xét này đã bị quản trị viên blog xóa.

      Xóa
  5. Ôi, lại còn một chương mà Hopkins còn đáng chết hơn nữa à, thiệt là, ko lẽ tác giả thích cho mình trở nên thiên vị nam nhân vật phụ nhỉ? Mình đang cảm cảm Jill đây này :)

    Trả lờiXóa
  6. ta cũng sủng thụ,chap này ta co thấy tội Hốp 1 chút nhưng vẫn thương Sean hơn,tội nghiệt a tội nghiệt

    Trả lờiXóa
  7. doc het nhan xet cua moi nguoi moi thay minh hoa ra la "sung cong"? minhf cam thay Hop la mot anh cong lanh tinh, dien cuong mot cach lanh tinh. Cho du trong luc moi nguoi nghi anh ta that khong binh thuong, that dien, anh ta cung hieu ro minh khac nguoi, cang hieu ro su dien cuong cua chinh minh. Minh thay man nguoc tam nay neu loi dau la do hop, nhung loi lon xet ky thi cung vi Sean co phan tu nguoc di. Hop ro rang muon Sean, yeu Sean du anh chua noi ra mieng. Hop buoc dau quan tam Sean, luu y Sean vi phat hien cau giong nguoi anh ho da mat cua minh, nhung trong truyen cung khong nhac den viec Hop va vi anh ho kia co quan he mo am gi kia.
    Mot nguoi la nguoi than quan trong nhat, nguoi kia chinh la nguoi anh ta yeu, hai nguoi nay lai cung la mot kieu nguoi, cung la rat quan trong nhung se luon duoc phan biet, du ly tri khong to tu trai tim cung se ro rang di. Theo minh nghi thi nhu kieu ong ba ta thuong noi " con gai lay chong giong cha, con trai lay vo giong me" ma thoi, moi mot nguoi deu co mot kieu mau nguoi yeu thich khac nhau, cung se chi thich hop voi mot voi mot vai kieu nguoi, dieu nay dung ngay ca trong moi quan he ban be hay doi tac....
    Hop la nguoi ly tri, chi voi nguoi anh ta quan tam nhat, dao dong tinh cam moi the hien ra, anh ay tung mat di nguoi quan trong nhat khien anh ay cam thay cuoc song con y nghia, khien anh cam thay an toan. Gio Sean xuat hien lap vao vi tri khuyet thieu ay, mot kieu thay the, nhung minh khong he bat binh vi dieu do, minh cam thay no la dieu tat nhien. Chinh minh doc chuyen roi lai cam thay, Sean du thay the, cung khong phai thay the mot nguoi da mat maf laf motj vi tri quan trong trong nhat cuoc song cua Hop ma thoi.

    Trả lờiXóa
  8. Tui thấy tội anh Hawkins quá huhu nhưng mà vẫn muốn ngược anh tiếp >< quá mâu thuẫn

    Trả lờiXóa
  9. Lâu rồi mới thấy một nam thứ làm mình cảm thấy xúc động như thế.... Jill, cái cách anh ấy yêu thật đẹp, thật cảm động. Có lẽ đây là tình yêu như ánh trăng sáng, hiền dịu và thanh mát, không đọng một gợn trần tục. Tình yêu này không thể khiến anh có một kết quả với những người đàn ông khác, nhưng nó lại đẹp một cách thật đặc biệt so với bọn họ.

    Trả lờiXóa

Comment của bạn sẽ bị xóa nếu:
- Có nội dung gây phản cảm cho những người đọc khác.
- Có hoặc dễ gây hiểu lầm là có tính công kích đối với Blog.
Những vấn đề không liên quan trực tiếp đến bài viết xin hãy post tại trang "Rảnh thì buôn a..."

Recent Comment