42. Lửa cháy.
Khói đen cuồn cuộn kéo dài trong không trung, nhìn không rõ nó sẽ chấm dứt ở nơi nào.
Sau khi Vũ Văn Ngạn ra lệnh, bọn họ mở cửa hậu của phi cơ chuẩn bị nhảy. Hiện tại phi cơ đã không thể khống chế được nữa, chỉ có thể lao vùn vụt về phía trước. Cao cao nhìn xuống thấy nó rất có thể sẽ đâm sầm xuống một hòn đảo nổi giữa biển.
Vũ Văn Thần ôm lấy Duẫn Yêu, bàn tay khẽ vuốt sau đầu cô, trấn an.
Duẫn Yêu đứng trước cánh cửa phi cơ mở toang, cảm nhận luồng khí lưu phần phật qua mặt, phía dưới là biển nước mênh mông, cô không khỏi khẽ siết chặt lấy cánh tay Vuc Văn Thần.
"Sẵn sàng chưa?" Vũ Văn Thần dịu dàng nhìn cô. Duẫn Yêu khẽ gật đầu.
Vũ Văn Thần quay lại ra hiệu cho Vũ Văn Ngạn, sau đó ôm Duẫn Yêu nhảy ra không trung. Dù bung ra như một cây nấm đỏ chầm chậm hạ xuống mặt biển.
Dương Vân nhảy xuống sau đó.
Vũ Văn Tu nhìn mặt biển phía dưới chân, không khỏi bật cười," Ta nghĩ đến một cảnh trong phim Titanic."
Vũ Văn Ngạn buộc đai an toàn cho hắn, " Không giống. Đó là bi kịch, mà chúng ta sẽ an toàn. Ta không vô dụng như cái gã trong phim đó."
Vũ Văn Tu ngẩn người, sau đó không khỏi cảm thấy có chút bất đắc dĩ. Hắn cảm thấy trong trường hợp đó Jack cũng không vô dụng... Nhưng nói chuyện đó với Vũ Văn Ngạn cũng bằng thừa. Ngay lúc đó, hắn bỗng cau chặt mày, ôm lấy Vũ Văn Ngạn ngã sang một bên. Trên vách phi cơ phía sau lưng họ, vết đạn còn đang nóng hổi.
Vũ Văn Ngạn lạnh lùng nhìn về phía viên đạn bắn ra. Xem ra Zero không chỉ phá hỏng phi cơ mà còn cho người theo họ lên tận máy bay, “sống thấy người chết thấy xác”?
Hàn khí phát ra từ Vũ Văn Ngạn bức người, vì thế khi y động thân, hai tên sát thủ tưởng chừng y sẽ lao lại đây, nhưng không ngờ Vũ Văn Ngạn chỉ bật người dậy, chân đạp lên sàn nhà, kéo Vũ Văn Tu, mượn lực đẩy người ra phía sau, muốn lao ra khỏi phi cơ. Có lẽ không ngờ Vũ Văn Ngạn lại lựa chọn “chạy trốn”, những tên sát thủ vội vã giơ súng nhằm về phía họ. Vũ Văn Tu rút tiểu đao phi về phía chúng. Tuy nhiên lúc này không giống như giao chiến trên đất bằng, khi máy bay rung lên mãnh liệt, chính hắn cũng đứng không ổn, chao đảo ngã theo chiều nghiêng ngả của máy bay. Hai tên sát thủ cũng không khá hơn, viên đạn bay loạn xạ. Ngay khi máy bay thoáng bình ổn, Vũ Văn Ngạn rút ngọn tiểu đao phi trật mục tiêu của Vũ Văn Tu ra, nhanh chóng lao đến bên một trong hai tên sát thủ, một đao lấy mạng. Ngay khi tên còn lại vội vã nâng súng lên, Vũ Văn Tu đã lao tới, lấy thân mình đẩy ngã gã, cả hai vật lộn lên. Máy bay lại chao đảo, hai người tách ra, mỗi người văng về một bên, Vũ Văn Ngạn nhặt khẩu súng rơi trên sàn quăng đến bên người Vũ Văn Tu. Vũ Văn Tu tựa lưng vào vách, trong tư thế nằm nghiêng, giơ súng, bóp cò...
Lúc này, trên màn hình vô tuyến, khuôn mặt tươi cười của Lý Lăng lại hiện ra.
"Lễ vật không tồi chứ?" Lý Lăng nhướng mày.
"Không từ thủ đoạn, đuổi tận giết tuyệt, đúng là phong cách của Zero." Vũ Văn Tu miễn cưỡng trả lời.
" A." Lý Lăng gật đầu,"Xem ra ngươi còn vừa lòng! Vậy ta chờ mong chúng ta gặp nhau tại Nhật Bản."
Vũ Văn Ngạn không để cho Vũ Văn Tu có cơ hội nói thêm câu nào với Lý Lăng, ôm lấy hắn, lao ra khỏi chiếc phi cơ. Hai người bung dù, chậm rãi lơ lưng trên mặt biển, nhìn thấy ở xa xa, chiếc phi cơ “Oanh” một tiếng, nổ tung.
"Ngươi biết trên phi cơ có bom." Vũ Văn Tu không hỏi mà là khẳng định.
"Phong cách của Zero, không chỉ mình ngươi biết rõ." Vũ Văn Ngạn lạnh lùng.
Năm người bình yên đáp xuống mặt biển. Vũ Văn Thần đã liên lạc với Ảnh đến đón bọn họ.
43. Bình dấm chua đổ!
Hoa anh đào nở rộ, đặt chân lên đất Nhật bản, nhìn thấy hoa anh đào nở, Vũ Văn Tu chợt nhớ đến một ca khúc của Quách Phú Thành ca ngợi phút giây ái tình nở rộ như hoa anh đào, thật là một sự hình dung lãng mạn. (Vụ này bạn chịu.)
Núi Fuji là biểu tượng của Nhật Bản, độ cao 3776 m so với mực nước biển, là ngọn núi cao nhất Nhật Bản. Người Nhật xem nó như " Thánh nhạc","Độc nhất vô nhị", từ cổ chí kim nó vẫn luôn là chủ đề để các nhà văn thơ nghệ sĩ ca ngợi. Núi Fuji cân xứng, tuyết trắng kết đọng trên đỉnh núi quanh năm, dưới ánh mặt trời sáng lạn, đỉnh núi tựa như đeo một chiếc vương miện bằng bạc lấp lánh tỏa sáng, chiếc vương miện chóp nhọn chân xòe rộng, lại mở ra một phiến ngọc xanh biếc. Màu xanh và màu trắng hài hòa được xưng tụng là " Thanh không một đóa ngọc phù dung", được xem là một kỳ quan.
Bắt đầu từ lúc Vũ Văn Thần mang theo Duẫn Yêu đặt chân lên bở biển Nhật Bản, đối với thiếu nữ có tình yêu nồng nhiệt với văn hóa mà nói, trái tim đã sớm kích động nhảy nhót, Vũ Văn Thần bị lôi kéo dạo đông dạo tây.
Đứng trước mọi yêu cầu của Duẫn Yêu, Vũ Văn Thần tự nhiên là thuận theo, lúc này hắn đang cùng cô đi trên ngã tư đường đông đúc trong khu du lịch.
Mà Dương Vân thì đã được Ảnh đưa về khu biệt thự của Vũ Văn gia tại Nhật, ôm máy điện thoại tố khổ với Đường Phong.
Vũ Văn Ngạn không mang theo thủ hạ, cùng với Vũ Văn Tu đi hưởng thụ ôn tuyền.
Đối với những người quen sống trong mưa bom bão đạn như Vũ Văn Ngạn cùng Vũ Văn Tu, nếu có được một giây lát thả lỏng đi hưởng thụ nhân sinh, bọn họ không kịp thời bắt lấy đúng là xin lỗi chính mình.
Sương khói chậm rãi lan tỏa, nước róc rách chảy xuống từ hòn giả sơn, mang theo hương hoa anh đào quyện trong hơi nước, chậm rãi chảy qua chân hắn.
Nơi này là một trong những sản nghiệp của Vũ Văn gia tộc tại Nhật, ngày thường làm ăn rất phát đạt. Hôm nay, Vũ Văn Ngạn Vũ Văn đại đương gia “du lịch” tới đây, cả ôn tuyền hội quán ngoại trừ một vài người hầu, liền chỉ có hai người bọn họ im lặng hưởng thụ ưu đãi của thiên nhiên.
Vũ Văn Ngạn mặc áo tắm thuần trắng, khuôn mặt tuấn mỹ lạnh lùng xuất hiện thần sắc thả lỏng có chút lười biếng. Lồng ngực rắn chắc lộ ra giữa hai vạt áo mở rộng, loáng thoáng có thể nhìn thấy những vết sẹo. Trong lòng y là Vũ Văn Tu đang bị y ôm lấy vòng eo thanh mảnh. Y cúi đầu lên chiếc cổ trần của thiếu niên, hấp duyện hương vị tinh khiết tỏa ra từ làn da hắn.
Y chậm rãi duỗi đầu lưỡi, khẽ liếm láp làn da trắng nõn bị nước nóng hun hồng nhuận như cánh hoa anh đào của hắn, tựa hồ thực hưởng thụ giờ khắc này.
Nhưng mỹ thiếu niên trong lòng y lại không sao cảm thấy được hưởng thụ, hắn quay lại muốn đẩy y ra, nhưng vòng tay cố chấp của y cùng sự thân mật ôn nhu khiến hắn như bị trói chặt, không sao vùng vẫy được, tâm tư đều xao động lên.
Vũ Văn Ngạn không những không dừng lại động tác của môi và lưỡi, thậm chí còn bắt đầu hoạt động đôi bàn tay. Tay phải của y chậm rãi luồn vào giữa hai đùi hắn. Vũ Văn Tu rõ ràng bạch bạch cảm giác được nhiệt độ nóng bỏng trong lòng bàn tay Vũ Văn Ngạn, cùng với hơi thở cháy bỏng của cả hai.
"A, dường như ta đến không đúng lúc......" Một thanh âm lạ lẫm mang theo châm chọc vang lên, đam vào trong tai Vũ Văn Tu. Còn Vũ Văn Ngạn lại bỗng nhiên dừng động tác, chỉ là vẫn ôm chặt lấy thiếu niên vào lòng, cau mày nhìn về phía người nam nhân đang đứng ở cửa.
Vũ Văn Tu cảm nhận được sự nhẫn nại của Vũ Văn Ngạn, nhẫn nại ngọn lửa ái tình đang ăn mòn họ. Có điều, phản ứng khác thường của y khiến hắn lại càng quan tâm đến lai lịch của người đàn ông vừa xuất hiện. Đó là một người đàn ông Châu Á trẻ tuổi vũ mị, mặc áo lông màu đen, có mái tóc màu vàng. Nhưng điều khiến hắn chú ý không phải là màu tóc của gã ta mà là ánh mắt của gã nhìn về phía người nam nhân đang ôm hắn. Thứ ánh mắt mà hắn đã quá quen thuộc: ánh mắt hắn thường nhìn Vũ Văn Ngạn.
Nam nhân cười mị mị, bước về phía họ. Khói nước mông lung càng làm gã ta trở nên có mị lực.
Nam nhân không để ý đến hắn, ánh mắt của gã từ khi xuất hiện chưa hề rời khỏi Vũ Văn Ngạn, gã cúi người xuống gần họ, ngón tay khẽ vuốt lên ngực Vũ Văn Ngạn, nhẹ nhàng ma sát.
Vũ Văn Tu nhìn động tác lớn mật của người nam nhân, lại ngẩng đầu nhìn Vũ Văn Ngạn, kinh ngạc nhận ra y không hề từ chối. Cơn tức giận bùng lên, hắn vung tay “ba” một tiếng đánh bật móng vuốt của tên “hồ ly tinh” ra khỏi người y, trừng mắt nhìn gã.
" Ngươi là ai?" Vũ Văn Tu lạnh lùng hỏi, ngữ khí bao hàm nồng đậm tức giận, thực sinh động một màn tiểu thê tử ăn phải dấm chua, một tiểu báo tử phát hiện có kẻ xâm phạm lãnh thổ của mình.
Người nam nhân tà liếc Vũ Văn Tu, không thèm để ý, sau đó thản nhiên giơ tay quàng lên bờ vai rắn chắc của Vũ Văn Ngạn, cả thân hình đổ lên người y dựa dẫm. Có điều giữa chừng “ý đồ” của gã đã bị Vũ Văn Tu nghiêng người ra ngăn cản, gã muốn tiếp tục dựa cũng chỉ có thể dựa lên người hắn! Dù vậy, sự im lặng của Vũ Văn Ngạn vẫn làm hắn hờn giận, không hiểu Vũ Văn Ngạn tại sao lại để một người khác ngoài hắn tiếp cận y như vậy.
Nam nhân tóc vàng thong dong thu tay lại, lùi về phía sau, khi gã thu vào trong mắt thần sắc vui vẻ của Vũ Văn Ngạn cùng với ánh mắt ôn nhu khi y nhìn mỹ thiếu niên, trong lòng gã nổi lên chút mất mát.
" Ngươi là ai?" Vũ Văn Tu hung hăng trừng mắt nhìn gã, cả người tản mát ra bá khí, dường như đang bảo vệ tư nhân sở hữu vật.
Nam nhân chỉ liếc mắt nhìn Vũ Văn Tu, nói:" Tình nhân của Ngạn." Bốn chữ đơn giản, bên trong lại bao hàm bao nhiêu năm yêu quyến luyến, cùng với nhớ nhung nồng đậm.
" Ngươi lặp lại một ......" Vũ Văn Tu có chút không tin vào tai mình.
" Đủ rồi, Matsumoto." Thanh âm lạnh lẽo của Vũ Văn Ngạn xuyên qua sương mù, vờn quanh gian phòng, " Đi ra ngoài." Vũ Văn Ngạn không nói thì thôi, một khi lên tiếng liền ra lệnh đuổi khách.
Vũ Văn Tu nghe thấy Vũ Văn Ngạn nói, bèn nhìn lại người đàn ông trước mặt, thì ra gã ta tên là Matsumoto. Matsumoto... Người này chẳng lẽ là thủ lĩnh Yakuza Matsumoto?
Matsumoto nghe Vũ Văn Ngạn nói vậy, lại nhìn thấy mỹ thiếu niên trong lòng y, không khỏi bật cười, "Xem ra lời đồn không sai, ngươi quả thật đã yêu một người, nhưng người kia lại không phải ta."
Vũ Văn Tu nghe lời này có chút không hiểu ra sao, chỉ có thể lạnh lùng giương mắt nhìn.
" Đi ra ngoài." Vũ Văn Ngạn siết chặt vòng tay ôm quanh thắt lưng hắn, lãnh đạm lặp lại.
Matsumoto bất đắc dĩ nhún vai, cúi đầu nhìn Vũ Văn Tu nói:"Cậu bé, chúng ta sẽ còn gặp lại." Nói xong, lập tức xoay người, đưa lưng về phía Vũ Văn Ngạn bọn họ phất phất tay, thân ảnh cao lớn chậm rãi biến mất trong màn khói.
Cùng lúc đó, Vũ Văn Tu trực tiếp bật người dậy, đẩy mạnh Vũ Văn Ngạn ra, căm tức nhìn y, kêu to:" Tốt nhất cho ta một lời giải thích."
Vũ Văn Ngạn thấy Vũ Văn Tu một bộ ăn nguyên bình dấm chua, không khỏi khẽ cong khóe miệng, y vốn muốn nhìn thấy kết quả này. Nếu chẳng phải muốn nhìn thấy tiểu mỹ nhân phát điên lên vì ghen tuông một lần, y sẽ tuyệt đối không để Matsumoto chạm được vào mình. Tuy rằng y có chút phá hư tâm tính, nhưng nhìn thấy người yêu có phản ứng đáng yêu như vậy, phá hư hơn nữa cũng lại có đáng gì!
"Matsumoto đó rốt cuộc là ai, còn có, còn có......" Vũ Văn Tu cơ hồ rống giận," Vì sao hắn ta có thể sờ mó ngươi, hắn còn nói hắn là tình nhân của ngươi!" Vũ Văn Tu hiện tại quả thực là lửa giận xông não, không còn chút tự hỏi nào đáng nói.
Vũ Văn Ngạn nhìn thấy tiểu sư tử phát uy, không khỏi thở dài, tựa hồ hối hận mình làm quá, muốn ôm lấy hắn, nhưng lại bị Vũ Văn Tu không lưu tình đích đánh bật ra.
"Xem ra, ta hiểu Vũ Văn Ngạn ngươi thực quá ít, nguyên lai ngươi còn kim ốc tàng kiều, vậy bây giờ ngươi có thể nói cho ta biết trên thế giới này, ở các nơi khác còn có nhiều ít tiểu tình nhân của Vũ Văn Ngạn ngươi?!" Vũ Văn Tu lúc này chỉ có thể nghĩ tới ánh mắt nóng cháy, cử chỉ thân mật của Matsumoto với Vũ Văn Ngạn, cùng sự im lặng “cho phép” của y, nghĩ nghĩ lại giận không để đâu cho hết. Tình nhân, tốt, vậy hắn Vũ Văn Tu sẽ rời khỏi y, thành toàn bọn họ!
Tức giận trừng mắt liếc Vũ Văn Ngạn, siết chặt nắm tay, Vũ Văn Tu đã nghĩ hung hăng đánh Vũ Văn Ngạn này hoa tâm đại cải củ một trận. Nhưng còn chưa kịp hành động thì hắn đã bị “hoa tâm đại cải củ” áp sát, túm chặt lấy hai tay, một bàn tay ôm chặt lấy eo hắn kéo về phía y, đôi môi nóng bỏng đè lên môi hắn.
Vũ Văn Tu hiện tại thực không bình tĩnh, giống như con báo con tạc mao, cũng rất đáng sợ! Tay hắn bị Vũ Văn Ngạn nắm, nhưng chân thì không, hắn co chân không chút thương tiếc đá về phía Vũ Văn Ngạn. Có điều Vũ Văn Ngạn cũng không để hắn thực hiện ý đồ, y nghiêng người, lôi hắn ngã vào trong ôn tuyền.
Bọt nước văng khắp nơi, Vũ Văn Ngạn vừa ổn định thân mình liền tiếp tục hôn lên đôi môi ngọt ngào của tiểu mỹ nhân, sau đó lôi cả hai lên khỏi mặt nước. Giọt nước trên tóc, trên người họ chậm rãi đánh lên mặt nước.
Vũ Văn Tu căm tức né ra. Vũ Văn Ngạn bất đắc dĩ nói:" Sớm biết ngươi sẽ ăn nhiều dấm chua như vậy, ta đã không để hắn chạm vào ta."
" Hừ." Vũ Văn Tu cắn môi, nguẩy đầu đi, dáng vẻ không thèm để ý đến Vũ Văn Ngạn.
"Tốt lắm, đừng tức giận." Vũ Văn Ngạn nhìn thấy bộ dáng đáng yêu của Vũ Văn Tu, trong lòng thực mỹ mãn, hoàn toàn không có đại đương gia phong phạm.
"Hắn là ân nhân cứu mạng của ta." Vũ Văn Ngạn trần thuật.
anh Tu ghen a, vui quá ...h.ihi...........
Trả lờiXóaanh Ngạn lo mà dỗ đi
ôi ôi mong đợi bấy lâu =))))))))))))))) . Ngạn ca anh liều quá =))))))))000
Trả lờiXóahé hé, chương này TU nhi đáng yêu ghê á, lâu wá nàng ui, mau mau có huyết liên mới nha, ths nàng thật nhiều ^^
Trả lờiXóa@ cả nhà: Ai thích ăn chua thì lần này chuẩn bị tinh thần hưởng thụ nhé, vụ "ghen" này kéo dài mí chap liền, iu lém cơ! *Đỏ mặt, lúc lắc*
Trả lờiXóaNgạn cũng thiệt là, Tu nhi yêu càng nhiều dĩ nhiên càng ghen tuông nhiều rồi, thế mà lại còn muốn xem, để xem lần này chọc ghẹo quá tay có cứu vãn được tình thế ko đây. Nhất là ông Matsumoto này coi bộ tình nồng thắm với Ngạn lắm nè, Tu nhi sẽ còn ăn giấm dài dài, Ngạn tha hồ mà hưởng thụ nhé.
Trả lờiXóa