20/4/13

Ngụy nương trà lâu - Đệ lục chương (2)



“Thật sự là tú tài gặp nhà binh, hữu lý nói không rõ, không nói !”

Hắn tức giận đến đỏ bừng cả mặt cả cổ, thở phì phì đi ra cửa, đi chưa đến hai bước liền gặp một nữ tử y phục tơ lụa màu vàng, khuôn mặt thanh nhã tú lệ, có thể nói là mỹ nữ , nàng hướng hắn phúc thân*, nhỏ giọng lên tiếng, thanh linh tựa như oanh đề. (* nhún mình hành lễ)

“Đào Hồng lão bản*, muốn đi sao?” (* Ông chủ)

Hắn sửng sốt. Hắn biết này nữ nhân sao? Không biết đi, sao nàng tỏ vẻ rất quen thuộc cùng hắn chào hỏi, là người quen của Đào Hồng sao?

“Ách, phải .”

Người ta chủ động hỏi han, hắn cũng không thể hờ hững, nhưng hắn thật sự không rõ nàng là ai, theo lý, Đào Hồng quen biết hẳn đều là khách nhân cùng sồ nhi, nữ nhân này là hàng thật giá thật nữ nhân, cho nên không có khả năng là khách nhân, càng không có khả năng là sồ nhi.

“Chúng ta gặp qua sao?” Hắn do dự hỏi.

Nàng lắc đầu,“Ta từng xa xa nhìn thấy ngươi, ngươi chưa thấy qua ta, bởi vì chỗ ở của Minh Châu, trừ bỏ người được ra lệnh chăm sóc nó, gia không chuẩn bất luận kẻ nào đi vào, hơn nữa nghe nói Minh Châu hung mãnh như báo, ai cũng không cho đến gần, chỉ cho gia yêu thương, cũng tối đắc gia niềm vui.”

Vu Linh Phi khẽ nhíu mày. Xem ra nàng là người trong tướng quân phủ.

Thấy nàng dung nhan kiều mị, một bộ ôn nhu phục tùng, ánh mắt thông minh lanh lợi, hắn lại càng thêm nhăn mày. Hắn chỉ là kẻ đến tướng quân phủ để chăm sóc tiểu cẩu, người này lại cho thấy nàng rất để ý đến hắn, còn biết hắn luôn ở chỗ Minh Châu, có điều nơi đó nàng không được phép đi vào.

“Nếu không có việc gì..., ta phải đi.”

Không rõ nàng có ý đồ gì, Vu Linh Phi muốn đi, không phát hiện Thiết Dĩ Hình theo trong phòng cất bước đi ra đuổi theo hắn.

Nữ nhân ngọt ngào kêu:“Gia, sắp đến bữa tối, ngài muốn tại phòng khách dùng bữa sao?”

“A, là ngươi.”

“Là Điềm Hà đến hầu hạ gia.”

Thanh âm kiều ngọt đắc phảng phất là bánh ngọt phết chocolate lại phết thêm một tầng mật đường, lại nùng lại mật nhưng cũng lại ngọt lại nị, để người nổi lên nổi da gà, cùng vừa rồi đối hắn nói thanh âm kém cách xa vạn dặm.

Nàng mềm người ngã về phía Thiết Dĩ Hình, yếu đuối tựa như dây leo vô xương vô cốt, mà Thiết Dĩ Hình chính là đại thụ mà nàng khát vọng dựa vào, Vu Linh Phi đứng nửa ngày mới rốt cục đã hiểu, này nữ nhân đang tìm hắn ra oai phủ đầu.

Bởi vì khi nàng nửa ngượng ngùng nửa sung sướng ngả vào Thiết Dĩ Hình, ánh mắt nhìn hắn.

“Đào Hồng lão bản, đã quên tự giới thiệu với ngươi, ta là nha hoàn gia tân thu vào phòng, hầu hạ gia mọi chuyện lớn nhỏ.”

Khi nói đến “mọi chuyện lớn nhỏ”, thanh âm của nàng hơi cất cao lên, dường như đó là một loại vô thượng vinh quang, càng như đang khoe ra cùng hạ chiến thiếp với hắn.

Cái này quái lạ, làm công cụ “dập lửa” cho nam nhân, không phải là vợ, cũng không phải là tình nhân, ngay cả tình phụ cũng không xứng, rốt cuộc có cái gì hảo khoe?

Không hiểu, cổ nhân ý tưởng hắn một chút đều không hiểu !

Nha hoàn?

Vu Linh Phi mơ mơ hồ hồ nhớ tới, Thiết Dĩ Hình từng nói qua, riêng trong tướng quân phủ, nha hoàn muốn được hầu hạ hắn cũng có vài người, xem ra này ‘Hầu hạ’, hẳn là bao gồm tính dục đi.

“Ân, vậy ngươi chậm rãi hầu hạ, ta đi trước.”

Nàng thích làm công cụ “dập lửa” cho hàn khốc nam nhân, hắn không ý kiến, chỉ có thể chúc nàng hạnh phúc khoái hoạt, làm người mỗi người một chí hướng, hắn không thành kiến, dựa vào thân thể ăn cơm cũng là không dễ dàng .

Hắn biết, hắn đều biết !

Loại người keo kiệt đến nỗi đến trong quán của hắn ăn không trả một đồng, hẳn là đối với “công cụ dập lửa” cũng sẽ không khẳng khái đến đâu, càng đừng nói hắn bỏ công bỏ việc mỗi ngày đến chăm tiểu cẩu đại cẩu cho y, hắn cũng chẳng đực y đãi ngộ được cái gì tốt đẹp.

Cho nên nàng muốn, cứ việc lấy, một chút cũng không cần phải khách khí.

Hắn huy phất ống tay áo, ra đi có vẻ khá là tiêu sái.

Điềm Hà sửng sốt, không nghĩ tới hắn lại dễ dàng nhận thua như vậy.

Mà Thiết Dĩ Hình lại xanh mét mặt, giống như lòng tự trọng gặp phải đại đả kích.

“Đúng rồi, gia của ngươi vừa vặn có hưng trí, chạy nhanh giúp hắn mát xa một chút, ta phải về trong quán bận rộn , còn có, tướng quân đại nhân, ta thấy Minh Châu cùng tiểu cẩu đều tốt lắm, lần tới ta không cần đến đây đi.” Hắn còn không quên nói thêm mấy lời nhỏ nhen lại khắc nghiệt này.

Chê hắn hạ lưu, chê hắn bị nam nhân toàn kinh thành ngủ quá, ra vẻ đè ngươi xong rồi nói sau, hắn Vu Linh Phi cũng không phải muốn bị người coi thường, làm chi chen chân vào chuyện lộn xộn trong nhà y.

Liền ngươi đi của ngươi cầu độc mộc, ta quá của ta dương quan đạo chẳng phải được rồi !

Hắn mỗi ngày đều tới chiếu cố tiểu cẩu, bất kể là xuất phát từ yêu cẩu, hay cũng có chút khác hi vọng, trước mắt, Thiết Dĩ Hình vẫn là đắc tội không được.

Nghĩ nghĩ, hắn khẩu khí mềm lại chút. “Nếu là tướng quân đại nhân cảm thấy này đó thời gian, Đào Hồng đã tận tâm hết sức chiếu cố ngài ái khuyển, cầu ngài nhấc tay chi lao. Người ở trong triều làm quan , Đào Hồng chỉ quen biết được ngài, cầu ngài giúp ta cùng Bát vương gia nói một tiếng, cho ta đi thăm A Phủng được không, khẩn cầu ngài giúp đỡ ta chuyện này.”

Thiết Dĩ Hình vẫn lạnh lùng như cũ, hơn nữa càng ngày càng lạnh lẽo, trực tiếp đưa hắn thỉnh cầu tả nhĩ tiến, hữu nhĩ ra.

Vu Linh Phi bắt đầu hối hận mình làm chi nhanh mồm nhanh miệng, khiến y mất hứng. Này nam nhân lòng tự trọng so với trời còn cao, giờ khắc này hắn thật muốn dùng băng dính dán chặt lấy miệng, nuốt lại lời mình vừa nói.

Nghĩ lại, thời đại này thịnh hành thị hiếu coi sồ nhi là ti tiện, nếu Thiết Dĩ Hình đối hắn có hứng thú, tưởng cùng hắn lăn lăn một vòng trên giường, hẳn là xem như thiên đại ân sủng, hắn nên vui vô cùng dập đầu tạ ơn mới là, cho nên Thiết Dĩ Hình như thế làm bộ làm tịch cũng là nhân chi thường tình.

Ở trong mắt y, Đào Hồng từng ngủ với trăm ngàn nam nhân, đã sớm không đáng một đồng, đặt mình vào hoàn cảnh người khác mà nghĩ, cũng khó trách y cảm thấy hắn trăm phương nghìn kế chống đẩy căn bản chính là không biết điều.

Hắn cần phải tìm một lý do để giải thích vì sao lúc trước Đào Hồng có thể vì tiền mà lên giường với nam nhân khác, nhưng lại giờ đây không chịu cùng y... Lui một bước, hắn tự hạ thấp mình, nói: “Đào Hồng cũng biết tướng quân ưu ái, Đào Hồng nhớ kỹ tướng quân thiên đại uy danh, không thể nhượng kia thanh thanh bạch bạch uy danh cấp hủy ở Đào Hồng này tiện kĩ trên người, không phải Đào Hồng không nguyện hầu hạ, là vì tướng quân danh dự suy nghĩ, vọng tướng quân đại nhân không chấp tiểu nhân lỗi.”

Hắn rất thống khổ nói trái lương tâm, nghe vào tai chính mình đều chột dạ .

Thiết Dĩ Hình đôi mắt hắc trung mang lượng, tựa như hắc thủy tinh, tựa như lợi kiếm đâm về phía hắn, phảng phất nhìn ra hắn nói dối.

Hắn toát mồ hôi lạnh, kinh sợ bất an nắm tay. Này nam nhân nhưng là đại tướng quân, nan nhiên ngày thường nói chuyện ngạo mạn, luôn nghĩ đối hắn quấy nhiễu tình dục, nhưng hiện tại bị y lạnh lùng nhìn chăm chú, kia uy thế tựa như đại võng đưa hắn hoàn toàn bao phủ.

Tuy rằng sắc mặt hàn khốc như thường, nhưng trên người lãnh khí dường như có thể xuyên thủng người ta, và cũng đâm xuyên chính y, có thể thấy được y có bao nhiêu khó chịu khi bị hắn lừa dối.

Chết chắc rồi, hẳn y sẽ không sai người đem hắn kéo ra ngoài chém đầu đi !

Ngay sau đó Thiết Dĩ Hình lạnh giọng lên tiếng, thanh âm là hắn chưa từng nghe qua băng lãnh quyết tuyệt.

“Ngươi trở về đi, Bát vương gia nơi đó ta sẽ có lời, chỉ là có được hay không, không dám nói ở phía trước.”

“Đào Hồng đã rõ, đa tạ tướng quân !”

Hắn nói lời khách sáo. Này nam nhân một lời nói đáng giá ngàn vàng, hắn có thể an tâm . Vu Linh Phi lau mồ hôi trên trán, trong lòng lại không hiểu sao có cảm giác chua xót dâng lên, không ngờ y lại đơn giản như vậy liền buông tha hắn, là hắn chống đối y quá mạnh mẽ? Hay là y đã mất hứng thú với hắn?

Miên man suy nghĩ, Thiết Dĩ Hình đã muốn lôi kéo cái kia kêu Điềm Hà nha đầu vào trong phòng.

Ngực hắn giống bị kim đâm, không tự chủ được cảm thấy nản lòng nhụt chí, ngay cả chính mình cũng không hiểu được tâm tình vì sao đột nhiên hạ.

Có khi hắn nghĩ, hắn vì sao lại xuất hiện ở thời đại kỳ quái này? Vì sao lại ở trong thân xác của một hoa khôi vạn nhân phỉ nhổ?

Giống như ông trời đùa giỡn người, khiến hắn dẫn dắt một đám sồ nhi người người đều khinh thường, xem có thể khai sáng tân cục diện hay không.

Càng tựa như đưa hắn vào cái thời đại có quan niệm về giá trị con người hết sức hỗn loạn này, nhìn xem viên đá bé nhỏ không đáng kể này có thể kích khởi bao nhiêu gợn sóng? Có thể tạo thành bao nhiêu tiếng vọng?

Bất quá tự xưng Đào Hồng, khiến hắn có chút không quen. Hắn vốn tên là Vu Linh Phi, nhưng ở thời đại này không ai biết tên thật của hắn.

Mỗi người thấy hắn, đã biết hắn là kinh thành đệ nhất hoa khôi, vô tâm vô phế, chỉ cần có tiền cái gì khách nhân đều tiếp, là một cái tối hạ đẳng sồ nhi.

Hắn rầu rĩ trở về chỗ cũ, hắn đi đến nơi ở của Minh Châu, ít nhất cẩu là chân thành hoan nghênh hắn, hắn ôm hai tiểu cẩu vào trong lòng, hôn hôn, lại đổi hai tiểu cẩu, hôn hôn đủ hết, sau đó là tiểu cẩu tối đắc hắn yêu thương, một tiểu cẩu bụng có hoa, hắn âm thầm gọi nó là tiểu Hoa.

Tiểu Hoa có đôi mắt hẹp dài cực giống khi Thiết Dĩ Hình kiêu ngạo tự mãn híp lên, mỗi lần y bực mình mân miệng không nói lời nào, giống cái hũ nút, chính là này bộ dáng kiêu ngạo phải chết không sống, hắn thích nhất tiểu Hoa , hắn đối này tiểu cẩu nhiệt tình hôn vài lần. (Tiểu Phi xong đời rồi!)

Khi hắn buông tiểu Hoa, trước hành lang xuất hiện ba người, trong đó một là Điềm Hà, nàng đang thì thầm bên tai một phụ nhân thoạt nhìn lớn tuổi, có địa vị, một nữ nhân khác cùng Điềm Hà không kém là bao.

Nhìn đến Điềm Hà, Vu Linh Phi nhịn không được oán thầm, hắn đến xem cẩu cũng không bao lâu, kia Thiết Dĩ Hình xem ra không dùng được, thế nhưng nhanh vậy liền kết thúc, xem ra là chưa già đã yếu, chỉ sợ thật sự Đào Hồng nếu có may mắn được một lần triền miên với y, sau đó cũng sẽ nhịn không được thở dài đi.

Nghĩ vậy, vừa rồi bực mình dường như dịu đi không ít.

Cũng đến lúc trở về, hắn không quá tình nguyện đi đến hành lang. Ba người kia rõ ràng đang đợi hắn. Trung niên phụ nhân ngay cả nói cũng chưa nói, một cái tát hung hăng quăng lên mặt hắn, hắn không hề phòng bị, bị đánh cho choáng váng đầu, ngã ngồi trên đất.

“Đồ sồ nhi ti tiện, mỗi ngày đều đến mê hoặc Lạc Hợp thất phách không nói, còn vọng tưởng câu dụ Dĩ Hình, ta tướng quân phủ là nơi trong sạch đứng đắn, sao có thể để ngươi này tiện sồ ngẩng đầu ưỡn ngực từ tiền môn tiến vào, người đâu, đánh cho ta, đánh đắc này tiện sồ cũng không dám minh mục trương đảm càn quấy như vậy nữa, đồ không biết đúng mực.”

Không biết từ nơi này toát ra bốn tráng hán túm lấy hắn, hắn chân hận này thân thể, ăn không mập lại không mấy lạng thịt, muốn phản kháng cũng phản kháng không được, đầu bị ấn trên mặt đất, đập đau đến hắn choáng đầu hoa mắt.
Chương 7: Độc nhất phụ nhân tâm>>>

8 nhận xét:

  1. Trời, nàng tung hàng dồn dập dịp nghỉ lệ hah ^^

    Trả lờiXóa
    Trả lời
    1. Đâu có, cố gắng mỗi tuần 2 post thui mừ! ^^ Tuần này lại làm tiếp Ngụy nương nhá! ^^

      Xóa
  2. Ừ cứ có hàng đọc là tốt rồi.
    Mà nàng ơi, hôm rồi ta vớ được bộ Đích tử nan vi, đọc rất là khoái trá :D

    Trả lờiXóa
    Trả lời
    1. Uh, bộ đó có hệ liệt, sau Đích tử là Hoàng đế nan vi, nói về quá trình bạn thụ làm Hoàng đế, Fynnz đang làm, chẳng biết xong chưa, lâu rồi hông qua coi. Hiện giờ ta đang mê mẩn truyện của Phi Thiên ka ka, sau khi đọc xong ta sẽ lần thử Đích tử với Hoàng đế, thấy mọi người ca tụng bộ đó dữ lắm ứ. ^^ Mà loại hình công thụ ở đó thế nào nàng?

      Xóa
    2. :D Nhất thụ nhất công, lưu manh, mặt dày cường thụ (cường theo kiểu rắn mặt cứng đầu). Anh công thì lúc đầu tưởng đạo mạo tử tế, sau thì cũng lưu manh không kém.

      Nói chung trong truyện này toàn một bầy hồ ly: hồ ly bố, hồ ly con, hồ ly anh, hồ ly em :D

      Mà truyện nàng nói tên là gì thế, lắm các anh Thiên quá nhưng ta ko biết có truyện nào nv là Phi Thiên *tò mò*

      Xóa
    3. Không, tác giả là Phi Thiên Dạ Tường. Ảnh viết mấy bộ đình đám như Cẩm y vệ, 2013, Phá quán tử phá suất, Ta cùng Đát kỷ đoạt nam nhân , Linh hồn thâm xử nháo cách mệnh... Truyện của ảnh cực chất!

      Xóa

Comment của bạn sẽ bị xóa nếu:
- Có nội dung gây phản cảm cho những người đọc khác.
- Có hoặc dễ gây hiểu lầm là có tính công kích đối với Blog.
Những vấn đề không liên quan trực tiếp đến bài viết xin hãy post tại trang "Rảnh thì buôn a..."

Recent Comment